Tưởng Quốc khiến mọi người sững sờ. Nhưng ngay sau đó là hưng phấn. Tưởng Quốc chưa một lần chính thức ra tay, nhưng tất cả đều tin tưởng cậu ta rất mạnh. Đây thực sự là cơ hội tốt để cả đội chính thức kiểm tra sức mạnh của đội trưởng.
Văn Đoàn cũng khá tò mò về sức mạnh hiện tại của Tưởng Quốc. Cậu ta rất hiếu kỳ, sau kỳ huấn luyện ảo cảnh, Tưởng Quốc đã đạt được những gì.
Khi cả bốn người nghỉ ngơi hoàn tất, Tưởng Quốc nói:
- Em sẽ đánh hết sức. Vì vậy mọi người cũng phải như vậy. Còn một ngày nữa là nắt đầu thi đấu, vẫn còn thừa thãi thời gian để chữa thương, nên đừng nghĩ tới việc nhẹ tay. Chỉ có như vậy, mới có đủ áp lực để đột phá.
Văn Đoàn ngẩn ra, cậu ta cũng bắt đầu nhận ra lý do bản thân chậm chạp, không thể lĩnh ngộ được trình tự tối cao. Trong suốt thời gian vừa rồi, dù là đối chiến với 3 tiểu đội còn lại, hay chiến đấu trong nhóm, mọi người lấy giao hữu làm chủ. Đây cũng là lý do khiến áp lực chiến đấu không đủ. So với chiến đấu trong ảo cảnh thì rõ ràng thua kém rất nhiều.
Tưởng Quốc vươn người, cậu ta nói:
- Thế đó. Mọi người nghỉ ngơi đủ rồi thì chúng ta bắt đầu thôi.
Tưởng Quốc đứng cách bốn người Văn Đoàn hơn mười mét, rút ra đũa phép của mình.
Văn Đoàn, Minh Vương tiến lên phía trước, Minh Tuấn đứng ở tuyến thứ hai, Mỹ Quyên nhận chủ đạo vị trị phụ trợ và đứng ở sau cùng.
Sau khi sắp xếp xong, Văn Đoàn và Minh Vương cũng không vội tấn công. Cả hai đều có phần kiêng kỵ của riêng mình, với Minh Vương thì do bóng mờ tự thất bại lần trước; còn Văn Đoàn, là thuần túy đề phòng trước sức mạnh mà anh ta đã từng chứng kiến.
Tưởng Quốc cười nhạt:
- Sao vậy, nhiều người mà vẫn không dám tấn công trước sao? Thế này nhé. Em sẽ nhường mọi người một chút.
Tưởng Quốc khẽ vẩy đũa phép, một cái ghế đá mọc lên sau lưng cậu ta. Tưởng Quốc buông người xuống ghế. Cậu ta nói:
- Trong 5 phút em sẽ không rời cái ghế này. Thế đã được chưa?
Văn Đoàn cau mày, kế khích tướng này của thằng em trai cậu quả là rất có uy lực. Đến người như cậu ta cũng còn khó chịu, đừng có nói là…
- Thằng khỉ!
Minh Vương đã dẫn đầu công kích. Cậu ta, cầm một thanh kiếm có hình dáng không khác của Văn Đoàn nhiều cho lắm, bay vọt tới Tưởng Quốc.
Minh Vương giơ cao kiếm trong tay, nhắm thẳng vai của Tưởng Quốc bổ xuống.
“ÂM!” – Một tiếng nổ lớn vang lên. Kiếm của Minh Vương bị một lá chắn trong suốt chặn lại.
Tưởng Quốc nhàn nhạt nhìn Minh Vương, đũa phép khẽ vung lên, “Ascendio” được Tưởng Quốc thi triển không một tiếng động. Minh Vương bị ném bay trở về bên cạnh chân của Văn Đoàn.
- Em biết anh không thích tính toán. Nhưng trong chiến đấu cũng cần đầu óc đó đại ca. Đâm đầu vào chỉ vì một phép khích tướng nho nhỏ như vậy. Anh muốn chết à?
Minh Vương bật người dậy, trên mặt hiện xấu hổ. Văn Đoàn nói:
- Chuẩn bị đi, lần này chúng ta sẽ cùng tấn công một lúc.
Minh Vương khẽ gật đầu. Minh Tuấn cũng tiến lên, áp sát hai người. Hiển nhiên, anh ta cũng sẽ tham gia vào đợt tấn công này.
Tưởng Quốc mỉm cười, dùng cặp mắt đầy hào hứng quan sát cả ba. Xem ra lần này sẽ rất thú vị.
Minh Vương tiếp tục dẫn đầu vọt lên, anh ta vung kiếm chém mạnh ngang mặt của Tưởng Quốc. Một lần nữa, kiếm của Minh Vương bị tấm chắn ngăn lại. Lần này, anh ta bị ném bay vào một vách tường.
“Ầm!” – Minh Tuấn tấn công. Anh ta sử dụng vũ khí là một cây gậy trúc dài hơn 1m4. Lúc này, Minh Tuấn cầm nó đâm thẳng về vị trí đầu của Tưởng Quốc nhưng hiển nhiên cũng không thể phá vỡ được lớp lá chắn phòng thủ của cậu ta.
Tưởng Quốc ném thẳng Minh Tuấn vào người Minh Vương. Hai người va mạnh vào nhau và rơi thẳng xuống đất.
Ngay khi Minh Tuấn vừa mới bay khỏi trước mặt Tưởng Quốc, Văn Đoàn đã áp sát. Anh ta giữ kiếm bên hông rồi rút nó ra, bạt mạnh về phía Tưởng Quốc.
Lần này, tấm chắn của Tưởng Quốc đã không chịu được trước uy lực phát ta từ nhát chém của Văn Đoàn, nó vỡ vụn. Thanh kiếm của Văn Đoàn, mang theo ánh sáng màu lam nhạt, tiến thẳng về phía Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc vung đũa phép, kiếm ma thuật của nó chặn ngang thanh kiếm của Văn Đoàn, nơi tiếp xúc của hai thanh kiếm bùng nổ ra ánh sáng mãnh liệt. Sau đó, Văn Đoàn bị hất bay ra ngoài. Tưởng Quốc đã sử dụng ma thuật để gia cường sức mạnh cho bản thân.
- Anh học tập của thuật bạt kiếm của NB cơ à? Tính làm samurai luôn hả?
Văn Đoàn lộn nhào một vòng trên không rồi đáp xuống đất. Anh siết chặt kiếm trong tay, dẫm mạnh chân xuống đất, sau đó tiếp tục bắt vọt về phía trước, kiếm trong tay đâm ra thẳng hướng Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc vừa hất bay Văn Đoàn thì Minh Vương và Minh Tuấn đã hai vòn hai bên trái phải tấn công cậu. Minh Vương hét lớn một tiếng, vung kiếm chém ngang. Tưởng Quốc có chút hoảng hốt, trong mắt của cậu, Minh Vương như hóa thành một con mãnh hổ, đang bổ nhào tới.
Minh Tuấn cũng không chịu thua kém. Cơ gắp trên người của anh ta căng lên, mang theo cây gậy trúc của mình mạnh mẽ đâm thẳng về phía Tưởng Quốc. Tưởng Quốc có thể nghe rõ âm thanh xé gió của cây gậy tạo thành.
Lúc này, Văn Đoàn cũng đã tới nơi. Tưởng Quốc phải ba mặt thụ địch.
Tưởng Quốc nhếc miệng cười. Đột nhiên, mặt đất nổ tung. Ba chiếc cột đá lớn, từ dưới chân ghế của Tưởng Quốc, đâm thẳng lên không trung. Mục tiêu của chúng là cổ họng của ba người.
Văn Đoàn, Minh Vương và Minh Tuấn vội vàng đổi mục tiêu, từ tấn công Tưởng Quốc thành tấn công những chiếc cột đá. Ngay lập tức họ phá tan ba cây cột. Nhưng chưa kịp mừng rỡ, hàng loạt cột đá từ lòng đất bắt đầu điên cuồng đâm lên. Cả ba vừa phá đá, vừa lui ngược ra sau.
Lúc này, một tia sáng bay xuyên qua đám cột, đánh thẳng tới Tưởng Quốc. Mỹ Quyên đã ra tay. Cô lấy phụ trợ làm chủ, nhưng không có nghĩa là tấn công của cô không xuất sắc. Hoàn toàn ngược lại, khả năng chiến đấu trực diện của Mỹ Quên cho dù so sánh với những thành viên như Minh Tuấn hay Minh Vương cũng không thua kém bao nhiêu.
Tưởng Quốc chém thẳng đũa phép phía trước, khiên bùa chú lại xuất hiện. Và dưới ma lực chênh lệch khủng khiếp của hai bên, bùa chú của Mỹ Quyên bị đánh bật về phía Minh Tuấn.
Minh Tuấn chật vật né tránh bùa chú, sau đó bị một cây cột đá đập bay ra ngoài. Mỹ Quyên vội vàng tiến lên chữa trị cho anh ta.
Văn Đoàn vội vàng lên tiếng, anh cũng đã thành công thoát ra khỏi rừng cột đá:
- Chị đừng cố gắng tấn công nữa. Chị chỉ có thể sử dụng ma thuật thuần túy. Và thằng Quốc sẽ dễ dàng ngăn chặn nó.
Mỹ Quyên một bên chữa trị cho Minh Tuấn, một bên đáp lại:
- Tôi biết rồi. Từ giờ tôi sẽ tập trung vào việc phụ trợ cho các cậu.
Minh Vương nhảy tới bên cạnh Mỹ Quyên và Minh Tuấn. Anh ta hỏi:
- Thương thế của anh sao rồi?
Minh Tuấn đáp:
- Không đáng ngại. Có lẽ chỉ nứt xương nhẹ.
Mỹ Quyên lúc này đã thu hồi lá bùa trên tay mình, phép chữa thương đã hoàn tất:
- Tôi đã phục hồi xong. Lần này mọi người phải cẩn thận hơn. Đội trưởng có vẻ mạnh hơn chúng ta đã đoán nhiều.
Minh Vương khẽ trầm mặc. Một năm qua, kể từ khi bị Tưởng Quốc đánh bại, Minh Vương điên cuồng luyện tập và thu được những tiến bộ đáng kể. Nhưng hết Văn Đoàn rồi Tưởng Quốc lần lượt lên sàn đả kích anh. Minh Vương lần đầu có cảm giác bất lực.
Lúc này Tưởng Quốc đứng dậy khỏi chiếc ghế.
- Thời gian khởi động kết thúc. Giờ là lúc cuộc vui chính thức bắt đầu. Mọi người sẵn sàng chưa?
Văn Đoàn nghiêm mặt. Anh biết hiện tại Tưởng Quốc sẽ tung hết sức. Và bản thân lên chuẩn bị tinh thần, có thể lĩnh ngộ được trình tự chiến đấu tối cao hay không thì chính là lúc này.
Tưởng Quốc nhìn sắc mặt đề phòng của bốn người, nó khẽ gật đầu:
- Chính là như thế đó. Từ giờ, cấp độ chiến đấu sẽ tăng hoàn toàn. Hi vọng mọi người sẽ không làm em thất vọng.
Tiếng nói vừa dứt, thân hình Tưởng Quốc đột ngột biến mất rồi hiện ra trước mặt Văn Đoàn.
“Bốp!” – Tưởng Quốc tung ra một cú đấm móc bằng tay phải vào mặt khiến Văn Đoàn lảo đảo lui về sau. Cây đũa phép khẽ vẩy, kiếm ánh sáng xuất hiện, và chém thẳng về phía Văn Đoàn.
Văn Đoàn chật vật giơ kiếm của mình lên đỡ đòn của Tưởng Quốc, nhưng bởi bản thân bị mất thăng bằng, nên anh bị Tưởng Quốc chém bay.
Minh Vương và Minh Tuấn vội vàng tới tiếp viện. Minh Vương nhảy vọt lên trước, kiến trong tay đâm thẳng về phía lưng của Tưởng Quốc.
Một tiếng nổ nhẹ vang lên, Tưởng Quốc xuất hiện phía sau lưng của Minh Vương, cậu ta vung chân phải lên, tung một cú đá mạnh vào phần eo của Minh Vương. Minh Vương bị đá bay, lần này Tưởng Quốc không hề nhẹ chân, Minh Vương có cảm giác như nội tạng mình bị đá nát vậy.
Ngay sau khi đá bay Minh Vương, Tưởng Quốc nhanh chóng xoạc chân về phía sau lưng, hạ thấp cơ thể, tránh né một gậy của Minh Tuấn sẹt qua đầu.