Thomas dò xét xung quanh, con gia tinh Dobby đã biến mất khỏi sân bóng. Thomas trở lại phòng thí nghiệm, đám bạn sẽ sớm trở lại mà thôi và nó cần chuẩn bị trước cho cuộc tấn công vào tối nay. Thông báo cho đám bạn 1 tiếng, Thomas biến mất khỏi sân vận động.
Harry trở lại phòng cùng Ron sau buổi liên hoan, hôm nay chúng không chỉ thắng trận bóng mà còn vô cùng hả dạ khi thằng Malfoy bị thương nặng. Khi cả hai đứa đang nói chuyện vui vẻ thì cái nắp vali bật mở, Thomas đã rời khỏi phòng thí nghiệm.
Thomas hỏi:
- Có cái gì mà hớn hở thế?
Ron hớn hở:
- Ban nãy đáng tiếc cậu không ở! Lần này thằng Malfoy thảm luôn.
Harry cũng gật đầu đồng ý. Mặt nó cười tươi chẳng kém khi bắt được quả golden snitch.
- Cậu không thể tưởng được nó đen đủi đến mức nào đâu. Bị quả Bludger táng thẳng mặt, nó ngã thẳng xuống đất. Lúc đó lão Lockhart xông tới, lão bảo để lão chữa trị cho Malfoy. Tội nghiệp thằng nhỏ, nó không thể phản kháng và bị lão lừa đảo xoá sạch toàn bộ hai hàm răng…
Harry và Ron bò lăn ra cười như muốn tắc thở. Còn Thomas, nó cũng đang dở khóc dở cười. Bị quả Bludger đánh trúng, rồi lại bị Lockhart tiễn đi nằm bệnh xá, có thể nói vị trí của nó và Harry đã hoàn toàn đảo lộn.
Sau một hồi, Thomas lên tiếng:
- Mình có chút việc cần tìm Gs Dumbledore. Tối nay không về đâu.
Dứt lời, Thomas đi ra khỏi cảnh cửa, để lại hai đứa bạn còn đang trò chuyện rôm rả. Sau cánh cửa, nụ cười của Thomas tắt lịm, ánh mắt cũng trở lên lạnh như băng. Đêm nay là hoàn cảnh tốt để xác định mục tiêu, tuy Thomas đã chắc chắn tới 90% kẻ đang bị cuốn nhất ký điều khiển là ai, nhưng nó sẽ không dễ dàng sơ suất, sự xuất hiện của nó đã khiến lịch sử thay đổi quá nhiều. Thân ảnh của Thomas mờ dần rồi hoàn toàn biến mất, nó đã sử dụng cái áo choàng đặc biệt của mình.
* * *
Nửa đêm, Malfoy giật mình thức giấc và rên lên giữa bóng tối. Nó cảm giác bên trong miệng của nó, chính xác là hai bên lợi, cắm đầy mảnh vụn. Malfoy âm thầm nguyền rủa Gideroy Lockhart, nó thề là ngay ngày mai - khi mà hàm răng của nó bình phục và ra khỏi phòng y tế - nó sẽ lập tức viết thư cho cha nó để tống cổ tên hợm hĩnh đáng chết kia ra khỏi trường học.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng y tế bật mở, Gs Dumbledore vẫn còn đang mặc đồ ngủ, mang đầu của một thứ gì đó giống như bức tượng. Vài giây sau, Gs McGonagall mang chân của nó theo vào. Họ đặt nó lên giường, bà Pomfrey bước vào sau đó. Malfoy nằm giả vờ ngủ, nó nghe nén cuộc đối thoại giữa mấy người.
Thông qua cuộc hội thoại, Malfoy biết được một cuộc tấn công khác đã xảy ra, nạn nhân là thằng nhóc con Colin Creevey - fan số một của thằng Potter. Malfoy cười thầm trong bụng, có thể nói đây là tin tốt nhất nó nhận được trong ngày.
* * *
Thomas chứng kiến toàn bộ vụ tấn công, nhưng nó chưa có ngăn cản, dù sao thì cũng chỉ là hoá đá mà thôi không chết được. Tuy nhiên, tay của nó đã nắm chặt đũa phép, nếu con rắn tiếp tục tiến tới, nó chắc chắn sẽ ra tay. Đột nhiên, con rắn bỏ chạy. Thomas liếc nhìn qua Colin đang hoá đá rồi âm thầm đuổi theo con Tử xà.
Lần này, con Tử xà không chui vào bằng cái bồn rửa mặt mà đi qua luôn nhà vệ sinh rồi đâm xuyên qua một bức tường ở cách cánh cửa vài mét. Không chút do dự, Thomas tiến thẳng vào đó và nó nhận ra mình đang ở trong một đường ống nước to đùng, to tới nỗi Thomas chỉ cần khom người là có thể di chuyển trong đó.
Đúng như Thomas dự đoán, cửa vào không chỉ có một điểm cố định. Cánh cửa vào này sử dụng một ma chú giống như cái mà người ta làm ở cửa ra vào nhà ga 9¾. Thomas đưa tay sờ sờ cái nơi nó mới tiến vào, khẽ nhíu mày, cánh cửa đã biến mất.
"Cũng đúng, nếu không thì nó quá dễ bị phát hiện. Mở ra và đóng lại ngay sau khi con rắn ra vào là cách tốt nhất để không bị phát hiện. Ảo ảnh ở bên ngoài không quá phức tạp nhưng quá đủ để giữ bí mật." – Thomas tự nhủ.
Dừng lại thoáng chốc, Thomas tiếp tục đuổi theo con rắn. Con Tử xà có vẻ đã di chuyển chậm lại khi chui xuống dưới, đó cũng là lý do Thomas chưa vội vàng đuổi theo.
Đi theo con rắn tới mật thất dưới lòng đất. Dựa theo định vị, thì vị trí của căn phòng này cách ký túc xá của nhà Slytherin chỉ có vài mét, nếu tính cả bức tường thì có lẽ phải nói là ngay sát. Thomas tự hỏi, nếu bọn học sinh nhà Slytherin biết một con Tử xà to tổ bố đang ngủ ngay bên cạnh thì chúng sẽ phản ứng thế nào?
Hồi tỉnh, Thomas nhìn con Tử xà đang vây quanh kẻ kế thừa. Tuy đã có dự đoán trước nhưng khi nhìn tới thân hình đang đứng xoa đầu con rắn thì Thomas vẫn thấy khá ngạc nhiên. Chờ kẻ thừa kế rời khỏi, Thomas bắt đầu thăm dò toàn bộ khu vực dưới lòng đất, rất nhanh chóng nó tìm ra lớp da mới lột của con Tử xà, cất kỹ nó vào cái túi được dùng bùa cơi nới, Thomas tiếp tục lên đường.
Sau một hồi nó dừng lại ở một cái ngã rẽ, nơi đây hình thành một cái cổng vòm đủ cho con rắn chui qua và chiều cao thì vượt qua Thomas tầm hơn 10cm, rút ra đũa phép và dùng ma pháp khắc lên xung quanh tường đá những phù văn kỳ dị. Rất nhanh, Thomas rời đi, những phù văn thì bắt đầu chìm vào trong đá như chưa bao giờ xuất hiện.
* * *
Harry giật mình tỉnh dậy, nó cảm giác ai đó đang chăm chú nhìn mình. Chộp lấy đũa phép chĩa thẳng vào chỗ bóng đen đang đứng và rồi Harry kinh ngạc, nó cảm giác bóng dáng nhỏ bé kia rất quen thuộc. Nó dò hỏi:
- Dobby? Là cậu? Cậu làm gì ở đây?
Con gia tinh tiến lại gần Harry và nhìn nó với đôi mắt to như quả bóng tenis, mấy giọt nước mắt lăn xuống cái mũi dài và nhọn. Con gia tinh không trả lời câu hỏi của Harry, nó thì thào với giọng đau thương:
- Harry Potter đã trở lại Hogwarts. Dobby đã cảnh báo nhiều lần. Tại sao cậu không chịu nghe lời khuyên của Dobby? Tại sao Harry cứ nhất quyết đến trường, ngay cả khi đã nhỡ chuyến tàu?
Harry bật dậy, nó chậm rãi nói:
- Thì ra là như vậy! Chính mi là kẻ đã khiến cho bọn ta không đi qua được cái hàng rào.
Con gia tinh gật đầu lia lịa, đôi tai to đùng run rẩy theo mỗi động tác của nó:
- Đúng vậy, thưa cậu. Chính Dobby đã ếm bùa lên cánh cổng, Dobby đã phải ủi đôi bàn tay của mình sau đó.
Nó giơ mười ngón tay bị băng bó cho Harry xem.
- Nhưng Dobby không quan tâm. Vì Dobby nghĩ Harry Potter sẽ an toàn khi ở nhà. Nhưng Dobby không thể ngờ, Harry Potter vẫn có thể tới trường bằng một cách khác.
Con gia tinh lắc đầu như điên, Harry tự hỏi liệu có khi nào nó sẽ bị gãy cổ vì cái cổ của nó bé tý.
- Dobby đã rất bất ngờ khi nghe tin Harry Potter trở lại trường học, Dobby đã để bữa tối của chủ nhân mình bị đốt cháy! Và chủ nhân đã cho Dobby một trận đòn chưa từng có trong đời.
Harry nằm xuống, bản tính vị tha khiến nó đã gần như hết giận con gia tinh, nhưng miệng vẫn càu nhàu:
- Mi làm ta và Ron suýt bị đuổi học. Dobby, mi lên biến mất trước khi ta nổi giận, nếu không ta sẽ bóp chết mi.
Dobby mỉm cười yếu ớt:
- Dobby đã quen với các mối đe dọa tử vong, thưa cậu. Dooby bị doạ thế năm lần một ngày ở nhà.
Con gia tinh hỉ mũi vào một góc của chiếc gối bẩn thỉu mà nó đang mặc. Trông Dobby thảm hại đến nỗi Harry không thể không cảm thấy thương tiếc cho nó, mặc dù Harry vẫn cảm thấy giận. Harry hỏi:
- Tại sao mi mặc thứ đó, Dobby?
- Ah. Cái giẻ này, thưa cậu?
Dobby kéo cái áo gối, nói:
- Đây là một dấu hiệu nô lệ của một gia tinh, thưa cậu. Dobby chỉ có thể được giải thoát nếu chủ nhân của nó cho nó mặc quần áo, thưa cậu. Gia đình chủ rất cẩn thận không cho Dobby dù là một chiếc tất, bởi vì như vậy là đủ cho nó tự do và rời khỏi nhà của họ mãi mãi.
Con gia tinh dụi hai mắt, nó đột ngột nói:
- Harry Potter phải về nhà! Dobby đã hi vọng quả Blugder của nó có thể khiến …
- Quả Blugder là của mi?
Harry gầm lên giận dữ:
- Ý của mi là gì? Mi đã tính giết chết ta bằng thứ đó?
Dobby khóc lóc, nó cố gắng thanh minh:
- Không! Không phải để giết cậu! Dobby chỉ muốn cứu mạng cậu. Cậu về nhà, dù có thương tích, còn hơn ở lại đây. Dobby chỉ có một mong muốn, đó là Harry Potter bị thương vừa đủ để được đưa về nhà.
Harry càng giận, nó cảm giác kinh dị cái cách mà con gia tinh nói ra những gì nó làm với một khuôn mặt đơn thuần.
- Mi có một cách thú vị để cứu người, Dobby. Thế mi có ý định nói cho ta biết tại sao mi muốn cho người ta gởi những mảnh xương thịt vụn của ta về nhà không?
Dobby rên rỉ, nước mắt rơi nhiều hơn trên vỏ gối rách rưới của nó.
- Ôi, giá mà Harry Potter biết! Giá mà cậu biết cậu có ý nghĩa như thế nào đối với chúng tôi, những kẻ thấp hèn, nô lệ, bị coi như cặn bã trong thế giới phù thủy. Thưa cậu, Dobby vẫn còn nhớ cái thời Chúa tể Hắc ám còn ở đỉnh cao của quyền lực. Gia tinh chúng tôi bị đối xử như đồ sâu bọ. Thưa cậu, đành rằng bây giờ Dobby vẫn còn bị đối xử như vậy.
Dobby chùi mặt vào áo, nói tiếp:
- Nhưng cuộc sống đã được cải thiện kể từ khi cậu chiến thắng Chúa tể Hắc ám. Harry Potter vẫn sống sót, và sức mạnh của Chúa tể Hắc ám sụp đổ. Đó là một bình minh mới, thưa cậu. Harry Potter chiếu sáng như một ngọn hải đăng cho những người như chúng tôi, những người cứ ngỡ những ngày Hắc ám thống trị không bao giờ kết thúc. Thưa cậu… bây giờ, ở Hogwarts, chuyện khủng khiếp sắp xảy ra, mà có lẽ đã xảy ra. Và Dobby không thể để cho Harry Potter ở lại đây, vì lịch sử sẽ lặp lại, khi mà Mật thất lại bị mở ra một lần nữa.
- Đợi đã, mi nói rằng điều này đã xảy ra trước đây? – Harry hỏi.
Dobby bỗng khựng lại, mặt đầy kinh hoảng. Nó chụp lấy cái bình nước uống của Harry trên cái bàn con cạnh giường ngủ mà tự nện lên đầu mình mạnh đến nỗi ngã lăn ra sàn, lăn đi mất tiêu.
Lát sau, nó lồm cồm bò trở lại bên giường, mắt lấm lét, miệng lầm bầm:
- Dobby tồi, Dobby tồi lắm…
Harry tiếp tục hỏi:
- Như vậy là trước đây nó đã từng được mở ra? Dobby, nói cho ta biết, là ai!