Gởi Em, Đoá Đinh Tử Đỏ Rực Của Lòng Tôi

Chương 5: {TẤN CÔNG}




Sau ngày hôm ấy, mối quan hệ giữa Trịnh Kì và Nhược Hi trở nên thân mật hơn.

Có một chút quấn quýt.

Nhược Hi lại hay ghé qua quán của gã.

Trịnh Kì luôn là người tiếp đón y. Nhược Hi mỗi lần đến đều gọi một món khác nhau, để mà nói thì tay nghề nấu nướng của Trịnh Kì rất đáng khâm phục.

Nhược Hi bếp núc bao nhiêu năm qua vẫn có điểm thiếu sót.

Nhược Hi khẽ kéo lấy tay áo Trịnh Kì.

"Thêm wechat có được không?"

Trịnh Kì còn đang dở tay, nghe lời này suýt chút đã không tin vào tai mình.

"Dạ?"

Nhược Hi đưa mã QR, Trịnh Kì mới vội vàng lấy điện thoại ra thêm vào.

Nick của gã tên là "Béo tròn" Nhược Hi nhìn một chút, sau đó lại bật cười. "Quả là tuổi trẻ ha."

Trịnh Kì gãi gãi đầu, "Ngày xưa em ăn tốt, người ngợm tròn ủm, giờ trở lại bình thường thấy không quen, nên mới để như vậy."

Nhược Hi lướt qua trang thông tin của Trịnh Kì, thấy ảnh ngày xưa của gã, chỉ có điều là hơi mũm mĩm, không đến mức béo như gã đã nói. Nếu so với hiện tại, Nhược Hi cảm thấy dáng vẻ khi xưa của Trịnh Kì còn có phần đáng yêu.

Buổi sáng Nhược Qua còn ngủ nướng chưa dậy, Nhược Hi có thể ghé sang quán của Trịnh Kì, đến gần trưa lại trở về nấu cơm.

Trịnh Kì cũng hay sang cọ cơm mấy lần. Nhược Hi tranh thủ cơ hội hỏi đông hỏi tây, muốn học nấu ăn và làm bánh kem. Nhược Qua đối với người khách lạ này vô cùng thân thiết, mỗi lần thấy Trịnh Kì đều sẽ đòi bế.

Lúc ấy gã sẽ bế bé con, sau đó trêu nó cười khanh khách.

Nhược Hi lại như thế dần dần trở nên mất cảnh giác. . Xi?‎ hã?‎ đọc‎ tr??ệ?‎ tại‎ [‎ TrUmTr????.V?‎ ‎ ]

Có thể nói là phần nào đó ỷ lại.

Có một ngày Nhược Qua phát sốt, Nhược Hi lo lắng ôm bé, lái xe chạy một vòng xung quanh vẫn không có phòng khám mở cửa. Nhược Qua càng sốt cao càng mê man, bé không nháo không khóc, cứ nằm thở dồn dập như một con cún bị thương.

Trịnh Kì thấy đèn phòng Nhược Qua còn sáng, cảm giác có vấn đề, nhanh chóng gọi cho Nhược Hi.

Nhược Hi vừa ôm điện thoại vừa khóc, đọc tên đường đang đứng, thời điểm Trịnh Kì chạy tới đã là hơn hai mươi phút, cẳng tay Nhược Hi lộ ra bên ngoài tái xanh, bởi vì là đi xe đạp cho nên y cũng không dám đi xa.

Trịnh Kì lấy xe hơi đưa cả hai đến bệnh viện dưới trấn, lấy bảo hiểm và giấy tờ ra cho bé nhập viện.

Qua hơn hai giờ sáng truyền thuốc, Nhược Qua mới giảm sốt.

Trình Kì đưa tới một chai nước khoáng đã mở nắp, Nhược Hi vẫn đang lau nước mắt, chậm chạp uống vài hớp.

"Đã đỡ hơn chưa?"

Nhược Hi gật gật đầu, kính mắt cầm trên tay đã bị bóp méo gọng, lộ ra hoàn toàn là gương mặt tiều tuỵ.

"Cảm ơn cậu. Hôm nay, vất vả cho cậu rồi."

Trịnh Kì cười. "Không vất vả, đều là điều nên làm thôi."

Nhược Hi hơi ngẩn đầu, tóc mai rối loạn trượt xuống gò má, xen lẫn còn là nước mắt và mồ hôi. Trịnh Kì đưa tay vén tóc y, cẩn thận lau đi nước mắt còn sót lại.

Nhược Hi khóc đến đầu óc lộn xộn, uống vài hớp nước.

Trịnh Kì ngồi bên cạnh y, đôi lúc lại vén tóc lên sau tai, rồi đưa khăn.

Thời điểm y bình tĩnh lại, cảm thấy hành động vừa rồi có phần mất mặt.

Dù gì cũng là bậc tiền bối.

Trịnh Kì nhìn vành tai Nhược Hi đỏ ửng, cảm thấy rất đáng yêu. Bình thường đều là gã bị chọc cho phát ngượng, dần dà quen rồi, lại là Nhược Hi ngại ngùng.

Trịnh Kì cởi bớt áo ngoài khoác lên vai y, vẫn là canh đúng thời gian Nhược Qua truyền thuốc xong làm thủ tục xuất viện.

Nhược Qua sờ sờ chỗ dán gạc, mắt còn lờ đờ mệt mỏi.

"Bế,... bế Qua Qua...."

Trịnh Kì bồng ngang bé, để một tay bé vắt ra sau vai mình, không để nhóc con nghịch ngợm tháo gạc.

Nhược Hi vừa thấy con đã rưng rưng mắt, chăm chút hỏi nó, có đau nhiều hay không, chỗ nào trên người còn không thoải mái.

Nhược Qua lắc đầu.

"Papa vất vả, Qua Qua không sao."

Nhược Hi đau lòng, trách bản thân lơ đễnh con cái. Vả lại Nhược Qua hiểu chuyện, nó cũng không khóc quấy gì.

Nhược Hi như ăn dằm trong tim, vừa ôm con vừa thút thít khóc.

Nhược Qua rất dễ mệt, về đến nhà đã ngủ mất rồi.

Trịnh Kì không theo Nhược Hi lên nhà, ở cửa xe vẫy tay chào hai cha con.

Sau đó vài hôm, Nhược Hi lại xong bản thảo. Y ngại ra ngoài, ở gần hòm thư gởi bưu điện qua toà soạn. Chủ động gọi Trịnh Kì muốn mời cơm.

Trịnh Kì hơi kinh ngạc, "Anh cứ qua tiệm em, em nấu là được rồi, ra ngoài tốn kém quá."

Nhược Hi chớp mắt, cũng hơi ngài ngại. "Vậy... anh nấu, em qua nhà anh đi."

Câu này Nhược Hi không còn dùng kính ngữ.

Trái tim Trịnh Kì như đập loạn trong lòng.

Vẫn là vui vẻ "dạ" một tiếng thật to.

...

Trịnh Kì thường được Nhược Hi hỏi cách nấu nướng và làm bánh, nghĩ tay nghề y cũng có hạn, không ngờ ngược lại nấu rất ngon. Gia vị vừa đủ, còn thấm vào cả rau củ.

Gã ăn liền mấy bát.

Nhược Qua tròn mắt nhìn người khách lạ này.

Vẫn là bức xúc đập vào cánh tay gã một cái.

"Đồ ăn, đồ ăn của Qua Qua!"

Trịnh Kì mím môi, cơm còn chưa nuốt xuống, hai má phồng phồng như hamster. Nhược Hi kéo bé ra, đặt vào ghế ăn. "Con không được đánh chú."

"Chú ăn hết rồi!!"

Trịnh Kì nhìn lại mới thấy, bàn ăn đã bị gã càn quét sạch sẽ. Nhược Hi cũng vừa ăn được một bát.

Trong lòng cũng thấy ngại.

Nhược Hi cười, "Cứ ăn, anh đi múc thêm."

Trịnh Kì khà khà mấy tiếng chọc nhóc con, Nhược Qua giận đến bĩu mỗi, ấm ức ăn chén cơm nhỏ của mình.

Vẫn là Trịnh Kì mềm lòng, ở bát của bé xé nhỏ cá ra, tập cho Nhược Qua ăn dặm.

Nhược Qua nhanh chóng thoả hiệp, bắt đầu chu miệng nhỏ nhai cật lực.

Buổi tối kết thúc như vậy, Trịnh Kì ở lại giỡn với nhóc con, Nhược Qua cứ như vậy cười. Lúc qua còn đem cả ô tô tàu hoả, thêm hai cái người lính to bằng tay bé. Ban đầu Nhược Hi không cho bé nhận, Nhược Qua không vòi vĩnh, cứ ở trong lòng y nhìn đồ chơi.

Trình Kì lại cứ nhét vào tay bé.

Vẫn là bị Trịnh Kì dụ dỗ, Nhược Hi để cho bé nhận. Còn ngại ngùng bảo, lần sau lại đến ăn cơm.

Trịnh Kì còn cảm giác mình đang mơ.

Còn có lần sau nữa kìa.

Đến gần chín giờ, Trịnh Kì cứ dềnh dàng không nỡ đi, Nhược Qua víu lấy áo gã, khóc um lên.

Nhược Hi không nỡ quát mắng bé, vẫn là để Trịnh Kì ru nó ngủ.

Nhược Hi ở phòng bên cạnh soạn bản thảo, chốc chốc lại qua phòng bên kia xem thằng bé thế nào.

Trịnh Kì ban đầu còn nhiệt huyết, có lẽ về sau thấy bé ngủ, cũng ngủ theo.

Trên người vẫn bận áo sơ mi và quần tây. Nhược Hi sợ gã khó chịu, cẩn thận kêu người dậy.

"Thay đồ đi đã."

Trịnh Kì còn dở giấc, "Để em về nhà được rồi, ban đêm còn có ca làm."

Nhược Hi hơi kinh ngạc, "Giờ này á?"

Trịnh Kì gật đầu, "Em có quán bar ở tầng dưới ấy, nhộn nhịp lắm. Em chỉ làm pha chế đơn giản, còn lại đều có nhân viên mà."

Nhược Hi bất ngờ, âm thầm "ồ" một tiếng, như Hamster tìm thấy quả hạt dẻ khổng lồ.

Trịnh Kì cười. "Khi nào anh qua thử nhé, cocktail em làm."

Quả thật đồ uống Trịnh Kì làm rất ngon.

Nhược Hi đã tới vào một buổi tối không xa. Nhược Qua đáng yêu, cứ chạy khắp nơi đòi mọi người bế.

Nhân viên thấy bé đều thích, chuyền tay nhau bồng.

Nhược Hi đánh giá, nơi này có vẻ không phải nơi hỗn loạn, chỉ đơn thuần là ra vào trò chuyện, mọi thứ rất có quy củ.

Đến đây thường là các cô gái trẻ, bọn họ đều thích Trịnh Kì, liên tục vây lấy mời rượu.

Trịnh Kì cùng các cô uống vài ly, coi như xong.

Gã không nói với Nhược Hi rằng, đây chỉ là bề nổi thôi, phía sau kia, quán này chính là một Club, còn có cả mấy người tiếp rượu.

Vấn đề quan hệ xác thịt cũng có, chỉ là không buôn bán mại dâm.

Nhược Hi đối với thế giới này phòng bị, còn cả những mặt tối, cái gì cũng không biết. Trịnh Kì sợ doạ y, rốt cuộc chỉ mời y một ly cồn nhẹ. Một vài người vừa thấy Nhược Hi đẹp như tạc ngồi đó, nghĩ bụng nếu không có Trịnh Kì đã sớm ve vãn.

Nhược Hi không nhận ra điều đó.

"Cục kẹo kia từ đâu chui ra thế?"

Một người khách ngồi ở bàn trong góc, sẵn giọng hỏi nhân viên.

Nhân viên nọ cười cười, "Là của ông chủ chúng tôi, mong tiên sinh không ức hiếp người ta."

Lời này có lẽ không thấm được vào đầu hắn, thoáng chốc đã bay đi đâu xa tít. Cứ mê muội nhìn chằm chằm Nhược Hi.

Trịnh Kì nghe nhân viên nói lại, không còn rề rà đưa Nhược Hi trở về nhà.

Trước khi đi vẫn là nhìn y từ trên xuống dưới, nói có lẽ nơi này không hợp với Nhược Hi.

Nhược Hi hỏi, "Là vì người đàn ông lúc nãy à? Nếu là chuyện đó thì không có gì, anh không để bụng."

Trịnh Kì hơi ngại. "Là tôi khiến anh phải chịu những ánh mắt không tốt, có lẽ sau này đừng nên tới những nơi như thế nữa." Nói xong, gã cũng nghĩ Nhược Hi sẽ sớm thất vọng, rồi dần dần bài xích công việc của gã.

Nhược Hi vẫn cười, nhẹ nhàng như vậy.

"Tôi không phải hạng người tốt lành gì, sớm đã quen rồi."