Chiều đến Phong Thần đưa cô về nhà, mặc dù hắn đã có nhiều lần kiến nghị rằng cô nên ở nhà ba mình, như thế sẽ an toàn và hắn cũng đỡ phải nặng đầu lo lắng
Nhưng Lam Y nổi tiếng là tính tình ngang bướng cứng đầu, cô sẽ không muốn nghe lời hắn. Lam Y kiêu ngạo nói : " Để xem, bà ta sẽ làm được gì em "
Cô nhìn ở phía trước, đôi mắt sắc lẹm như muốn đâm thủng người mà trong đầu cô đang suy nghĩ, khuôn miệng bỗng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ
Cô đã nói sẽ chính tay mình giết chết bà ta thì chắc chắn một ngày không xa bà ta cũng sẽ phải gục ngã trước sự hả hê và sung sướng của cô
Một ngày không xa....
Phong Thần không trả lời, hắn vẫn im lặng tập trung lái xe, hắn biết sẽ không thể ngăn cản sự tức giận đã trổi dậy của cô, chỉ có thể đứng từ phía sau để che chở và bảo vệ cho cô. Đó là những gì Phong Thần cần làm trong lúc này
Không khí đang trong trạng thái trầm lặng thì thì thư ký Chu gọi đến, hắn có chút khó hiểu rồi nhấc máy
" Có việc gì sao ? " Hắn ảm đạm cất giọng hỏi. Vì giữa Phong Thần và thư ký Chu chỉ có công việc, nếu cậu ta gọi đến thì công ty lại có chuyện gì rồi
" Chủ tịch, hôm nay anh cho diễn ra buổi họp với các cổ đông, họ đã ở đây chờ chủ tịch hơn mười lăm phút rồi ạ " Thư ký Chu có vẻ như đang rối rắm nên giọng nói cũng có phần hơi nhanh
Loay hoay sáng giờ với cô, Phong Thần cũng quên mất mấy công việc đang chất chồng ở công ty đợi hắn, không nhờ thư ký Chu gọi đến hắn cũng sẽ quên mất rằng những lời mình nói ra
" Nói với họ chờ tôi một chút, tôi gặp chút việc bận, năm phút sau sẽ đến ngay " Hắn cuộn tay thành nắm đấm sau đó đập đập nhẹ vào trán mình mấy cái, cất giọng nói với thư ký Chu
" Vâng "
Vốn dĩ đưa cô về nhà, định sẽ ở với cô một chút thì bị réo gọi đến công ty gắp, làm chủ tịch cũng không dễ dàng gì, luôn bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi
Lam Y ngồi xoay ngoắc đầu ra cửa, cô muốn ngắm cảnh, hóng gió để đầu óc thư giãn, để những làn gió cuốn trôi đi những dòng suy nghĩ muộn phiền trong đầu cô, thư giãn, thả lỏng và không muốn nghĩ đến những muộn phiền trên trần gian này. Ước gì trên thế giới này ai ai cũng đều là người tốt, không phải tranh chấp nhau hay oán hận ai điều gì thì tốt biết mấy
Nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, nếu người nào cũng tốt tính như vậy thì thế giới này sẽ trở nên rất nhàm chán !!
Phong Thần đưa cô vừa về đến Bạch Gia, nói muốn đưa cô lên phòng an toàn rồi mới lên công ty, bởi giờ chắc bà ta cũng đang ở nhà. Nhưng Lam Y lại lắc đầu không cần, cô nói mấy lời ngọt ngào để trấn an và tặng cho hắn một nụ hôn, dù không muốn đi nhưng hắn vẫn phải đi. Vì để giữ sự nghiệp, gia sản to lớn này cho ân nhân năm xưa của mình
Cô đứng trước cánh cửa, nở một nụ cười có chút thâm hiểm, thần khí cũng khác hơn so với thường ngày. Cô đi vào trong, dáng đi thong thả không mang theo nổi lo sợ, Lam Y liều lĩnh hơn những gì người khác nghĩ
Như Tuyền ngồi ở ghế, không biết bà ta đang làm gì nhưng trông có vẻ là lo lắng lắm, lòng đang bồn chồn như lửa đốt
Đang mãi loay hoay lo lắng, liết sang nhìn thấy Lam Y thì giống như vừa bị ai đó hù cho giật mình. Gương mặt bà biến sắc đi nhiều
Bà ta đứng dậy lại gần Lam Y rồi hỏi : " Sao mày còn về đây ? "
Cô bật cười thành tiếng, câu nói của bà ta khiến cô tức cười thật đó. Sao lại hỏi những câu hỏi ngu ngốc đến vậy chứ
Cô ngước mặt đầy vẻ tự tin nhìn bà ta, đút tay vào túi quần ra dáng người phụ nữ chững chạc, Lam Y chất vẫn : " Tại sao tôi lại không được về ? Đây là căn nhà của tôi cơ mà "
Cô cười một nụ cười giễu cợt, trông bộ dạng ngông cuồng của cô bây giờ chẳng khác nào mấy nhóc trẻ trâu ăn chơi trác táng ngoài kia, nhưng đối với Lam Y thì lại khác, cô trưởng thành hơn bọn nó nhiều
" Căn nhà này thuộc quyền sở hữu của mày từ khi nào thế ? Nó vẫn mãi là của tao, sau bao năm thì vẫn vậy " Bà khoanh tay chồng lên nhau, nghe cô nói vậy thì trong lòng bỗng dâng lên một khối dung nham lớn, nhưng miệng vẫn cố giữ bình tĩnh, nở nụ cười nhẹ để nhìn gương mặt hài hòa hơn
" Để tôi nhớ lại xem nào.....hừm "
Lam Y đi lại ghế ngồi một cách vô phép vô tắc, không cần nhìn trước nhìn sau gì đã vội ngồi ịch xuống như muốn dằn mặt Như Tuyết. Đã thế còn tựa người vào ghế, thoải mái đặt hai chân lên bàn không cần e ngại bất cứ kẻ nào
" Đêm qua ba tôi về nói với tôi đấy !! " Lam Y nhìn thẳng vào đôi mắt bà ta, đôi mắt dường như đã tức giận đến thấm tơ máu
Đôi chân bỗng dưng lại run lên vài nhịp, sau đó không thể đứng vững nên Như Tuyết phải đi lại gần bộ ghế rồi ngồi xuống để định hình lại. Chẳng phải đêm qua bà cũng mơ thấy ông về báo mộng gì đó sao ? Sao có thể lại trùng hợp đến thế
" Mày..mày nói láo, ông ta đã chết rồi thì về kiểu gì chứ "
Trông gương mặt bà ta đã biến sắc đi nhiều, tại sao lại sợ hãi đến vậy ? Cô ngồi ở ghế, miệng cười hả hê như muốn chọc tức, rồi lại ảm đạm phun ra từng chữ một
" Về trong giấc mơ. Ông ấy đã báo mộng cho tôi đấy " Cô nói chầm chậm, giọng nói trở nên ma mị : " Ba tôi nói, căn nhà này là của tôi và cả khối tài sản này nữa, cũng là của tôi " Nói xong thì cô làm gương mặt trở nên căng thẳng, giãn căng đôi mắt ra và nhìn chằm chằm vào bà ta. Sâu thẳm trong đôi mắt ấy, là một nỗi hận thù to lớn chứa chấp bao nhiều năm nay
Nếu không nhờ có Bạch Phong Thần thì ba cô sẽ ra sao ? Bây giờ chắc có lẽ ông đang nằm dưới lồng đất mồ yên mã đẹp rồi. Nếu ba cô có chết thật, cái hận trong lòng này sẽ không bao giờ tan biến, cô sẽ bóp chết bà ta
Nhưng dù ba cô bây giờ đã an toàn thì cô vẫn sẽ giết. Giết để trả mối câm hận vì phản bội ba cô, giết vì đã thâm độc hại cô, muốn giết chết cô. Không đơn giản như bề ngoài của bà ta mà mọi người vẫn thường hay nhìn thấy, bà có thể giết chết một người nếu không vừa ý. Vì thế giết chết bà ta, để đền mạng cho những người bị bà ta giết oan
Có thể nói, cô làm như thế là lo chuyện bao đồng. Thì sao chứ ? Cô thích lo như thế đấy
Đơn giản, Như Tuyết là lý do để cô giết chết bà ta !!!
" Mẹ kiếp, tao sẽ giết chết mày !!! "
Đầu óc bà ta sau bao nhiêu cơn sốc thì có thể không còn được bình thường nữa, trở nên điên loạn giống như những con nghiện trong trại giam. Bà lao đến cô như một con thú rừng, trên tay bà cầm chắc con dao sắc nhọn định đâm cô một nhác
" Phập "
Cây dao ghim thẳng vào ghế sofa, rách một đường lớn
May mắn, Lam Y là người phản xạ nhanh, cô đã mau chóng né sang một bên, không thì cây dao ấy đã đâm thẳng vào đầu cô chứ không phải là đáp xuống một cách nhẹ nhàng ở ghế sofa đâu
Bà ngước đầu lên, đầu tóc bị rối bù như ổ quạ. Bà tức tối thở mạnh, không thể phủ nhận được một điều mỗi khi Như Tuyết tức giận, trông bà rất ghê gớm, giống như một con thú dữ vậy. Thở mạnh đến nổi phát ra tiếng động như đang gào rú
Sau một lần thoát chết, Lam Y vẫn còn giữ được tâm trí bình tĩnh, cô không quá sợ hãi hay lo lắng gì cả. Còn có thể đứng trơ mặt như không có chuyện gì xảy ra, nghiễm nhiên nói : " Ây !! Muốn giết chết tôi hả ? " Cô ngừng lại một khoảng, vờ như đang suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp : " Bà phải bước qua xác chú Thần đã, muốn gì tính sau !! "
Nói xong cô còn chòm người lấy một miếng trái cây cho vào miệng, ăn ngon hưởng thụ. Lam Y cứng cỏi như đinh sắc, cô không thấy sợ hãi ngược lại còn rất mạnh mẽ khi nói ra câu này
Bà lập tức trở nên điên tiết lên khi nghe cô nói như vậy. Sự ghen tuông, tức giận, ganh ghét đều trồi dậy ngay lúc này. Đầu óc bà bây giờ đều trống rỗng, bà ta không thể nghĩ gì ngoài việc nhào đến túm cổ và vung cho cô mấy bạt tai. Không lâu sau bà trừng mắt hung hăng nhào đến
Lần này, bà nhanh đến nỗi khiến cô đơ người không động đậy mất vài giây, chỉ biết rút cổ vào trong lấy tay che chắn cho khuôn mặt
Nhưng chờ thật lâu cũng không thể cảm nhận được cơn đau gì cả, mọi thứ vẫn yên lặng như không có gì. Đến lúc này cô mới dám chầm chậm mở tay ngước mắt lên nhìn
Bạch Phong Thần đã xuất hiện từ lúc nào không hay. Hắn như một vị thần hộ mệnh cho cô vậy, nếu hắn không đến kịp, có lẽ cô đã bị bà ta dáng cho cái tát trời hỡi rồi
Khi ấy, tay hắn giữ chặt lấy cổ tay Như Tuyết, khống chế không để bà có thể động đậy. Đôi mắt đanh thép của hắn đang dò xét thật kĩ lưỡng căn phòng. Khi nhìn đến ghế sofa liền như nổi giận vứt mạnh tay bà ra, ánh mắt lóe lên tia lửa đốt
" Em đang muốn làm loạn sao. Tại sao lại dùng dao, có biết là sẽ nguy hiểm cho Lam Y lắm không ? Hả " Chất giọng lạnh lùng không chứa cảm xúc, cùng với đôi mắt sâu thẳm tức giận như có thể tước máu. Hắn lại trầm giọng nói tiếp :
" Nếu em còn như vậy thêm lần nữa, anh lập tức sẽ đưa Lam Y ra ngoài ở. Em cũng sẽ không còn cơ hội gặp mặt anh một lần nào "
" Đừng..đừng mà, em biết em sai rồi. Anh đừng như vậy mà "
Đúng rằng bà ta sẽ có thể làm tất cả vì hắn, trong chớp mắt con quỷ dữ khi nảy đã biến ở đâu mất. Bà quỳ xuống chân Phong Thần, nắm lấy bàn tay hắn liền miệng van xin, bà khóc lóc thảm thương mong được Phong Thần tha lỗi
Bạch Phong Thần vô cảm xúc, hắn vung tay một cách tàn nhẫn rồi quay sang đỡ cô đi, để cô ở đây và nhìn thấy bà như thế một chút hắn sẽ điên lên mà dùng súng bắn chết bà ta mất
" Mẹ kiếp con chó, mày đã làm gì để quyến rũ chồng tao ? Hả "
Bà đau lòng quỳ gối khóc lóc, khi Phong Thần và cô đã bước đi mấy bước thì bà liền đứng dậy, gào lên một câu hỏi vô cùng đau đớn
Quyến rũ ư ? Không, cô không hề quyến rũ hắn, là hắn tự bị vẻ đẹp của cô làm cho hút hồn và cũng là hắn chiếm lấy cô đấy chứ. Quyến rũ gì ở đây ??
" Anh và em đã cưới nhau bao giờ " Phong Thần lạnh nhạt xoay mặt phun ra một câu làm tim bà như bị đâm thật nhiều nhác, bà không thể tin được hắn có thể vô tình mà nói ra được câu đó
Bà như rơi vào nỗi tuyệt vọng, nghệch mặt nhìn bóng lưng của hắn đang nâng đỡ cho Lam Y, bà lại thêm phần tức tối
" Mẹ kiếp con chó chết, mày đáng chết lắm " Bà ở phía sau, chồm người trừng mắt chửi rủa cô thậm tệ
Nhưng đối với Lam Y, cô không quan tâm, cô xoay qua nở một nụ cười đầy tinh nghịch, khiêu khích đáp trả lại bà ta : " Chó mẹ đẻ ra chó con thôi !! "
Cô không hề trẻ trâu chỉ là nhiều khi vui quá khích thôi, cũng là chuyện thường mà...
" Còn muốn giết chết tôi hả ? Haha không dễ đâu, mạng tôi lớn lắm, ông trời đang phù hộ cho tôi mà "
Lam Y nháy mắt rồi nói mấy lời châm biếm. Đến giờ phút này, thật sự chẳng còn mẹ con gì nữa rồi, công ơn sinh thành cũng coi như rác rưởi, không cần nhớ đến.
Bà ngồi lại phía sau, vò đầu bức tóc như một kẻ điên. Mấy người vệ sĩ trong nhà nhìn thấy cũng phải che miệng bật cười thành tiếng, nhiều người họ cũng muốn đến giúp đỡ, nhưng vừa đến thì bà lại gào thét, nhát bọn họ đến khiếp sợ mà tránh né