Một buổi sáng sớm vào những ngày sắp đến mùa Đông, không khí luôn đạt đến những mức độ thấp nhất, cơn lạnh buốt đến tận da thịt. Những con chim mẹ cũng đang đua nhau bay khắp nơi tìm thức ăn mang về tổ cho con mình để dự trữ cho mùa Đông dài hạn.
Những cơn gió bấc thổi đến làm không khí rét lạnh hơn bao giờ hết, nhưng đó cũng không là gì so với cơn giá lạnh của lòng người cả !!
Tám giờ ba mươi sáng tại một căn phòng rộng lớn ở bệnh viện. Lam Y và Hi Vãn vẫn còn ngủ say như chết trên giường bệnh
Cho đến khi làn gió mát luồn qua khe cửa số thổi bay tấm rèm mỏng dính được che đậy đằng sau cửa sổ, làm một vài tia nắng ấm vào buổi sáng len lỏi rọi vào mặt Hi Vãn thì cô mới động đậy tỉnh giấc
Tỉnh giấc sau một đêm dài ngủ không được ngon, Hi Vãn không vội kêu cô dậy vì thấy đêm qua cô cũng không ngủ yên được giống mình
Đêm qua cứ cách hai ba tiếng lại nghe thấy tiếng chạy rầm rầm bên ngoài phòng bệnh, sau đó là vài tiếng khóc thảm thương của người nhà bệnh nhân, tiếng bánh xe lăn khá lớn làm phá giấc ngủ của hai cô
Hi Vãn đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt, vừa vào được một lúc đã nghe thấy tiếng mở cửa nên cô mới ló đầu ra xem thử
" Ồ chú Thần " Nhìn ra bên ngoài một lượt rồi cô ồ lên nói thầm trong bụng
Hắn đi đến còn mang cho cô thức ăn, không quên mang thêm phần cho người chăm sóc cô giùm hắn nữa
Bạch Phong Thần vừa bước vào liền đảo mắt xung quanh phòng, có lẽ vì thấy lạ với căn phòng so với hôm qua một chút
Hắn phối cho mình một chiếc áo len cổ cao, bên ngoài là chiếc áo khoác dáng dài cùng với quần tay đen lịch lãm. Vì bên ngoài trời cũng khá lạnh nên Phong Thần cũng không quên mang cho Lam Y khăn len và áo khoác dày cộm, thêm một bộ đồ để chút nữa mặc về nhà
Nhờ vào đôi mắt có gu thẩm mỹ nên phong cách ăn mặc của Phong Thần khiến người khác nhìn vào không thể đoán được là hắn đã 26 tuổi. Khi đi cạnh Lam Y thì nhìn cũng cân xứng hơn
Vì có tiếng động nên Lam Y cũng cựa quậy thức giấc. Cô nằm trở người lăn lộn một lúc mới thật sự mở mắt
Vừa mở mắt, người đầu tiên được nhìn thấy là hắn nên tinh thần của buổi sáng ngày hôm nay có vẻ không tệ. Cô mỉm cười tươi rói nhìn hắn, chỉ xa nhau có một đêm thôi mà cứ nhớ nhau như một thập kỷ chưa được gặp
Phong Thần đi đến, hắn xoa nhẹ mái tóc cô rồi hỏi : " Đêm qua em ngủ ngon không ? "
Cô liền nhăn mặt lắc đầu trả lời : " Không ngon chút nào, đêm qua họ cứ chạy đùng đùng ở hành lang như đi chạy giặt. Cách mấy tiếng lại nghe một lần "
Nghe cô nói thì hắn lại thấy rất đáng thương, giấc ngủ cũng không kém phần quan trọng đối với bọn con gái. Nhưng cũng vì hắn quá lo lắng nên mới cho cô ở lại viện, ai ngờ lại hại cô một đêm ngủ không ngon
Hi Vãn từ nhà vệ sinh bước ra, cô nhìn Lam Y rồi nói : " Đêm qua cậu lăn lộn đến nổi sắp rơi xuống đất. Cũng nhờ bọn họ chạy như thế mà cậu không bị té đấy, nếu không thì sáng ra lại bầm thêm mấy chỗ "
" Chiếc giường này khá bé, không phù hợp với mình " Cô nhìn chiếc giường bệnh rồi lại nhìn sang Hi Vãn, lắc đầu giọng điệu giống như một bà cụ già lớn tuổi
" Nếu biết như vậy thì anh sẽ cho em về nhà để anh chăm sóc em rồi " Gương mặt hắn có vẻ hối lỗi, đêm qua cũng tại vì quá lo lắng nên mới như thế.
Không còn cách nào khác khi ở nhà còn Như Tuyết, hắn lại thường xuyên có việc bận cần phải ra khỏi nhà để giải quyết, để cô ở nhà với bà ta như vậy sẽ là một nỗi ưu phiền lớn đối với hắn
" Không sao...không sao, đừng quá lo lắng về giấc ngủ của em " Nhìn thấy gương mặt Phong Thần đã bí xị đi không ít, cô vội lên tiếng nói để hắn cảm thấy không ấy náy
" Xin lỗi là do anh không để ý đến "
Hắn dùng vòng tay to lớn của mình ôm trọn cô trong lòng, xoa nhẹ phần tóc phía sau gáy. Phong Thần hít hít phần tóc, và vai cô như thiếu hơi, làm như thế hắn cảm thấy cơ thể rất dễ chịu. Tưởng tượng rằng hắn như đang ôm trọn cả thế giới của mình vào lòng vậy
" Mình có cần ra ngoài không ? "
Cảm thấy mình như một người vô hình khi đứng ở đây, vị trí này có lẽ không thích hợp cho Hi Vãn, có lẽ cô nên rời khỏi đây thì tốt biết mấy
" Không được đâu, cậu ở đây đi " Lam Y ôm hắn thắm thiết, cô tựa cầm mình vào bả vai hắn, lắc đầu không đồng ý
Hi Vãn nghe xong thì nụ cười trên môi liền vụt tắt, cô đi đến chỗ ghế sofa, ngồi vắt chân. Đôi đồng tử láo lia liết xung quanh để tránh va vào hai người bọn họ
" Quá đáng !!! " Cô thầm trách móc trong miệng
Lam Y vỗ nhẹ vào lưng hắn mấy hồi rồi buông tay, cô nhìn qua chỗ thức ăn mà hắn mang đến. Có vẻ vừa mua tức thì nên còn bốc khói nghi ngút
Lam Y thắc mắc hỏi : " Anh mang đến thứ gì đấy ? "
Bạch Phong Thần " À " lên một tiếng rồi mới trả lời : " Không biết em muốn ăn gì nên anh mua hoành thánh, 2 phần, cho Hi Vãn nữa "
Hi Vãn ngồi hiu quạnh một góc, tưởng chừng như đã bị ghẻ lạnh ai ngờ đâu vẫn còn được nhớ đến. Cô mở căng đôi mắt " Wow " lên điệu bộ ngạc nhiên : " Con cũng có phần á ? "
Hắn cười nói : " Phần thưởng vì chú đã nhờ con chăm sóc Lam Y "
" Đúng lúc bụng con đang kêu gào thảm thiết trong đấy " Chiếc bụng trống rỗng từ qua đến nay, cô vẫn chưa được ăn gì trong suốt mười mấy tiếng đồng hồ, đói đến mức tay chân ủ rũ không muốn làm gì cả. May mà nhờ có Phong Thần mang đồ ăn đến cứu mạng kịp thời, không thì cũng đói đến lú lẫn
" Cậu mau vệ sinh cá nhân rồi cùng mình ăn sáng, mau đi, mình ngất mất thôi " Cô mau chóng vực dậy tinh thần, hối thúc Lam Y vì đã đói đến hoa mắt rồi, không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa
" Được..được mình đi " Cô tung mền, chạy lật đật vào nhà vệ sinh như chú chim cánh cụt. Những vết thương trên cơ thể có lẽ cũng đã đỡ đau hơn hôm qua được mấy phần
....
Món đồ ăn hắn mang đến dù đã khá lâu những vẫn còn bốc hơi khói, chắc trên đường đi Phong Thần đã dùng cơ thể mình che đậy cho đồ ăn như cách mà con gà ắp trứng.
Món hoành thánh rất thích hợp ăn trong mùa đông này, nóng hổi, nuốt vào sẽ cảm thấy cổ họng được trãi dài một đường ấm nóng xuống đến bụng và dạ dày. Quán ăn mà hắn chọn mua cũng rất ngon, mặc dù đồ ăn đạm bạc, không quá đắc đỏ nhưng lại khiến cho tinh thần của một trong hai cảm thấy được phấn khởi hơn mấy phần
Xử lý thức ăn chỉ trong một nốt nhạc, Hi Vãn dẹp gọn ghẽ đống thức ăn đó vào bụng, ăn xong còn cười hí hửng khen ngon
" Thỏa mãn rồi chứ ? " Lam Y nhìn cô đang ngồi xoa xoa chiếc bụng đã căng tròn, gương mặt hả hê hài lòng
" Mình khá đói nên giờ có ăn gì mình cũng thấy ngon. Nước cơm cũng là một món tuyệt hảo trong lúc này !! " Hi Vãn cười tươi rói trả lời
Không ít lâu sau đó Lam Y cũng sử lý xong phần thức ăn của mình. Chưa kịp thở thì hắn đã lấy trong túi áo mình ra một hộp sữa be bé
" Đây, thói quen của em là sau khi dùng bữa sáng sẽ uống sữa, nhưng ở đây anh không thể pha sữa được nên uống sữa hộp đỡ nhé "
Hộp sữa được hắn giữ trong cơ thể để không bị lạnh. Chỉ biết giữ ấm đồ ăn thức uống cho cô chứ không hề biết giữ ấm cho cơ thể, bàn tay hắn đưa sữa khi động vào tay cô thì lạnh như băng đá. Vừa lúc nảy cô còn cảm nhận được hơi ấm từ hắn, ấy vậy mà vừa buông ra một lúc thì người đã lạnh như băng
" Nhưng hôm nay em ăn no quá, óc ách luôn rồi ạ !! " Lam Y né mặt mình xa hộp sữa, cô lắc đầu từ chối
" Vậy anh để đây, khi nào đỡ no thì uống nhé "
" Vâng " Cô ngốc nghếch gật đầu như một chú cún con
Hắn cười tươi rói, nhẹ nhàng xoa cái đầu tròn ủm cô rồi đặt hộp sữa lên bàn. Hắn lại ngồi xuống giường, miệng mấp máy chuẩn bị nói gì đó
" Anh không thông báo cho bác biết vụ em bị tai nạn, nhưng chắc nhà báo đã đưa tin thì bác cũng sẽ biết "
Căn bản ba cô là một người cha mẫu mực, cưng chiều con cái phải nói là không ai có thể vượt hơn ông. Ông còn không dám la mắng hay đánh đập cô thì cớ gì mà người đó lại dám làm cho cô bị thương như thế
Không cần hỏi cũng đoán được cảm xúc của ông khi ông biết mẹ cô, bà ta là người đứng sau chuyện này.
Ông chắc chắn sẽ rất giận dữ cho mà xem !! Không chừng còn tự tay mình giết chết bà ta, ông không ngại ngần gì khi tay mình dính máu cả
" Anh đã điều tra ra được ai là người đứng sau việc này rồi chứ ? " Lam Y sau khi lắng nghe câu nói của hắn thì không trả lời mà đột nhiên lại lên tiếng hỏi một câu hỏi khác
Sau câu hỏi của cô Bạch Phong Thần có hơi khựng lại một chút. Hắn đắn đo suy nghĩ không biết nên trả lời hay không ? Nếu cô biết bà ta là người đứng sau tất cả thì cô sẽ như thế nào ? Có khi nào sốc đến mức ngất luôn không
Vốn dĩ Lam Y biết rõ Bạch Phong Thần luôn là người thích mọi chuyện được giải quyết một cách nhanh gọn lẹ. Vì thế nên chắc chắn đêm qua hắn đã điều tra ra được người cố ý gây va chạm cho cả hai rồi