Trạch Dương vào phòng bệnh, cậu thấy Hi Vãn đang nằm co người trong chăn, không suy nghĩ gì lớn lao chỉ nghĩ là cô đã mệt nên ngủ thiếp đi rồi. Thấy cô nằm lâu, lại chẳng có động tĩnh gì cả. Cậu bắt đầu cảm thấy có dự cảm không lành nên đi lại gần giường bệnh
Mở chăn ra thì cô vẫn còn nằm đó nhắm mắt, nhưng cả cơ thể thì lại tỏa ra khí lạnh, sắt mặt cô cũng trở nên kém hơn so với mọi ngày, mồ hôi lấm tấm trên trán, áo thì ướt đẫm
" Hi Vãn...Hi Vãn " Cậu lo lắng gần như hoảng loạn, liên tục lay người Hi Vãn nhưng chẳng thấy động tĩnh gì cả. Cậu điên cuồng nhấn chuông báo hiệu ở ngay đầu giường, chẳng lâu sau đội bác sĩ đã có mặt ở phòng bệnh
Trạch Dương kéo ghế ngồi đối diện, quan sát kĩ lượng bọn người đang đứng vay quanh cô. Cậu lo lắng như muốn nảy người lên vậy, ấy thế mà lại không được ở gần cô nên đâm ra bứt rứt, khó chịu trong người
" cô ấy như thế nào ? có ổn không " Bọn người bác sĩ vừa xoay mặt qua, cậu liền tức khắc bật dậy hỏi han. Giọng nói trầm lặng, gương mặt thả lỏng nên trông cậu khó gần lắm
" không sao, cô ấy chỉ là kiệt sức, nằm nghỉ ngơi một lúc là được " Cả đội người bác sĩ đó dọn dẹp đồ đạc một cách nhanh chóng, nói tình hình của cô cho Trạch Dương biết rồi cũng nhanh nhảu rời khỏi đó
Cậu nhìn lên giường bệnh, cảnh tượng người con gái đã xanh xao nhợt nhạt hơn nhiều phần. Tại sao cậu quen ai, yêu ai cũng làm khổ người đó hết vậy, hay cậu là sao chổi ?
Từ khi gặp cậu Hi Vãn đã thiệt thòi rất nhiều, từ cô gái dù hay thất bại trong chuyện tình cảm nhưng vẫn luôn vui vẻ và hồn nhiên. Nhưng từ khi yêu cậu rồi Hi Vãn liền bị biến đổi thành con người khác, cô từ lúc nào đã trưởng thành hơn và hiểu chuyện hơn bất cứ một ai khác. Luôn muốn dành phần đau khổ cho mình chứ không muốn san sẻ cho bất kì ai. Cô luôn bị tổn thương nhưng lại không dám nói cho cậu biết, sợ rằng cậu sẽ lo lắng
Cậu đặt ghế xuống gần chỗ giường bệnh, nắm chặt lấy đôi bàn tay đã lạnh lẽo, cậu muốn sưởi ấm cho Hi Vãn bằng chính cơ thể mình, thấy bàn tay người mình yêu thương đã lạnh buốt như vậy thì cậu đau lòng lắm
" đừng lo, anh nhất định sẽ bảo vệ em. Em và mẹ sẽ không sao hết, có anh ở đây rồi không ai dám làm hại em cả "
Cậu ngồi cạnh bên Hi Vãn, tay xoa nhẹ mái tóc mỏng, mượt. Cậu nhìn thấy gương mặt xanh xao của cô thì lòng lại đau như thắt, nắm lấy bàn tay nhỏ đang co chặt, cậu hôn lên mu bàn tay của cô, tiếng chụt lớn vang vọng
Cậu cứ ngồi ở đó cạnh Hi Vãn, luôn nắm tay cô không rời, hơi ấm từ cơ thể Trạch Dương cũng đủ sưởi ấm cho cô trong suốt một lúc lâu
...
Bạch Phong Thần và Lam Y cùng nhau đi trên con đường cũ, nơi đi ra khỏi thành phố và đến vùng ngoại ô hẻo lánh. Lam Y suốt quảng đường ngồi trên xe rất nôn nón, cứ liên tục đảo mắt quan sang đường xung quanh. Không khí trong xe cũng rất yên ắng và trầm lặng, đến cả tiếng thở nhẹ của đối phương cũng có thể nghe thấy, sự im lặng ấy duy trì đến gần hết quảng đường đến nhà ông. Hắn lại thấy buồn miệng nên muốn bắt chuyện cùng cô
" Hi Vãn như thế nào rồi ? Con bé ấy vẫn hạnh phúc với Trạch thiếu gia chứ ? " Chuyện đời tư của người khác ít khi hắn quan tâm đến, nhưng nếu được hắn hỏi đến rồi thì phải nói chuyện đó hắn cũng rất xem trọng
Vì sao ?
Vì nhờ đêm qua chuyện của hai người bọn họ mà đến nữa đêm nữa hôm Lam Y mới vác mặt về đến nhà, làm hắn chờ đợi đến sốt ruột, sốt gan. Thêm việc đêm đó lại là trời mưa lớn, đường trơn trượt nên chạy xe rất nguy hiểm, bảo bối nhỏ của hắn mà có chuyện gì chắc hắn không sống nổi
" em cũng không thể biết được, bọn họ vẫn còn nhiều chuyện chưa thể giải quyết " Cô nghe thấy thế liền xoay sang lắc đầu ngán ngẩm trả lời. Hạnh phúc của bạn cũng là hạnh phúc của mình, Hi Vãn mà buồn thì cô cũng chẳng được vui. Vì thế nên tâm trạng cũng rầu rĩ theo
" có chuyện gì à, giọng nói của em xem ra rất căng thẳng " Ít khi nào hắn thấy tâm trạng của Lam Y rầu rĩ như thế lắm, hầu như là chưa thấy bao giờ nghe thấy giọng cô như thế thì Phong Thần cũng rất tò mò
" em đã bảo không biết mà " Cô xoay sang nhìn hắn, chau cặp mày lại, đột nhiên lại tức giận phá lên, chắc khó chịu trong người vì mấy chuyện trước đó nên đâm ra tính tình cáu bẳn ngang ngược
" em quát anh à ? " Hắn dừng xe lại ở lề đường, buông thõng tay lái rồi ngồi xụ mặt xuống, làm vẻ hờn dỗi trông rất buồn cười
" tổng tài cũng có lúc tổn thương chứ ! "
Hắn ngồi co mình lại, vờ thút thít như một đứa trẻ rồi lấy tay lau mấy giọt nước mắt ảo ở đuôi mắt. Trong hắn diễn cứ lúng ta lúng túng mà cô cười chết mất
" em đã quát anh bao giờ ?! " Cố nhịn cười nhịn cũng không nổi với hắn, cô nhìn hắn hỏi ngược lại
" em không còn thương anh nữa. Cái gì cũng phai dấu theo thời gian thôi, tình cảm cũng vậy " Phong Thần làm vẻ mặt ủ rũ buồn bã, hắn không nhìn cô mà kể lể các thứ
Trông hắn thân hình to lớn, đô con lại cơ bắp khắp nơi mà làm vẻ tổn thương, khóc thút thít thì trông hài hước lắm, không làm cho người khác cảm thấy tội nghiệp chút nào đâu
" thôi..thôi được rồi, em thương " Cô cũng chịu với hắn rồi, không thể ngồi tức giận, mặt căng thẳng như khi nảy nữa. Lam Y xoa xoa mặt hắn, cô nói lời êm dịu nghe thấy thương
" thương mà không hôn, chỉ nói lời thương yêu bằng miệng thôi chứ không thật lòng " Xoa mặt như vậy chắc hẵng vẫn chưa đủ đối với con người có thú tính quái vật như Phong Thần, hắn lại bắt đầu kiếm chuyện đủ kiểu để được cô hôn
" lắm chuyện thế không biết..." Dù nói như vậy nhưng cô cũng không tức giận hay cáu gắt, miệng thì nói thế nhưng vẫn chồm sang hôn vào môi hắn
Nghĩ hắn sẽ để yên thế thôi à ?
Không đời nào !!!
Bạch Phong Thần tiện tay bế cô sang ngồi lên đùi mình dưới sự ngỡ ngàng của cô. Phong Thần một tay giữ yên sau gáy, tay còn lại giữ chặc eo cô không rời, thử hỏi như thế thì đường nào mà cô chạy cho thoát
Hôn nhẹ đối với hắn vẫn chưa là gì cả, hắn cho lưỡi mình vào miệng cô, chiếc lưỡi không xương tung hoành ngang ngược. Khoáy đảo khuôn miệng nóng hổi
" được...được rồi đấy " Lam Y cố lấy hai tay mình đẩy bả vai hắn ra xa, cổ cũng gồng cứng những chỉ được một lúc thì cũng yếu sức
" sao em cứ thích chống đối anh vậy ? Đúng là không biết tự lượng sức mình "
Bạch Phong Thần nhìn thấy bộ dạng đang cố gồng mình để thoát khỏi hắn thì lại giở giọng khinh người. Giọng nói khàn đặc, âm vực nhẹ nhàng vang lên, nhưng lọt vào tai cô lại là những lời khiêu khích chó chết
" em không yêu đuối như anh nghĩ đâu nha " Nói thì mạnh miệng như thế nhưng hành động làm ra thì hết sức nhẹ nhàng
Ánh mắt sắc bén nay chuyển sang thanh đôi mắt bồ câu, to tròn long lanh, trông ngay thơ lại rất hồn nhiên trong sáng. Cô ưỡng người, cạ cạ hai quả đào của mình vào hạ thân hắn, quả thật biết cách trêu đùa người khác mà
Cô còn khờ dại mà cuối người, hôn chụt chụt vào ngực Phong Thần, trên người hắn in hằng vài ba vết son môi mà cô để lại, sơ mi trắng cũng vô tình để dính lại vết son. Bạch Phong Thần cũng không chút nghi ngờ, chỉ nghĩ rằng con mèo tinh nghịch này lại hư hỏng, được hắn chiều quá riết lại hư, ham muốn dục vọng như mọi lần ở trên giường
Hạ thân phía dưới nhạy cảm, vừa bị chọc ghẹo liền dựng đứng, cứng như đinh sắt. Phong Thần cảm thấy người nóng hừng hực như lửa đốt, cơ thể bắt đầu có phản ứng. Vừa định bắt lấy cô để nuốt chửng thì Lam Y lại bất ngờ phóng nhanh sang ghế phụ, gương mặt tinh nghịch đến đáng ghét
" em làm gì đấy, định chọc ghẹo xong lại bỏ chạy à ? " Hắn chau cặp mày lại, lộ rõ vẻ khỏ chịu trên khuôn mặt, nếu thật là vậy thì mất hứng lắm
" ờ..em thế đấy, làm sao ? " Cô không còn nhút nhát như mọi lần nữa mà đột nhiên lại trở nên gan dạ và tinh nghịch, Lam Y còn lè lưỡi liu liu hắn để trêu ghẹo
" xe cũng là một nơi thích hợp để làm chuyện đó " Quả thật ngoài tầm dự đoán của cô, không thể nghĩ một người coi trọng danh dự như hắn lại cả gan dám làm tình trên xe, lại còn là ngoài đường xá đông đúc người qua lại
Lam Y lúc này đã hoảng, không còn kịp thời gian để ăn năn hối lỗi chuyện mình vừa gây ra. Cũng may cô ăn ở hiền lành, đức độ nên được trời phật thương mà phù hộ
Tiếng chuông điện thoại Phong Thần reo lớn, thu hút sự chú ý của hắn nên cô cũng may mắn trốn thoát được kiếp nạn