Vì không muốn Hi Vãn phải chờ đợi lâu, cô đã nhanh chóng phóng xe đến tiệm bánh của mẹ Hi Vãn
" cậu đến rồi đấy à ? Nhanh thế " Hi Vãn vẫn còn đang loay hoay sửa soạn, nghe thấy tiếng xe không cần nhìn cũng đoán được là ai
" định đi đâu sao ? " Một giọng nói nam tính cất lên pha lẫn vẻ tò mò khó hiểu. Trạch Dương đứng cho tay vào túi quần nhìn cô còn đang loay hoay mang giày
" à...à là Trạch Dương sao " Cô lại được một trận xấu hổ đến độn thổ, đáng lẽ phải nhận ra được mùi hương quen thuộc này chứ, sao lại nhầm lẫn được như vậy ?! Lần sau phải cần chú ý hơn về việc ngửi mùi hương trên người cậu để không có trường hợp này thêm lần nào nữa
" không tôi chứ ai, bộ chị đang định hẹn trai sao mà thấy tôi lại hoảng vậy ? " Cậu đi vào đến kế bên Hi Vãn, ánh mắt nghi ngờ dán lên người cô
" hẹn trai gì chứ, tôi hẹn Lam Y đi mua sắm "
"..."
" cậu đến đây làm gì ? "
" đến để mua bánh của mẹ chị thôi, bánh ngon nên tôi rất thích ăn chúng " Đúng quả thật cậu rất biết chọn lựa, tiệm bánh của mẹ cô là nổi tiếng nhất ở khu này rồi đó. Với hương thơm ngào ngạt, vị bánh hơi béo của bơ ngọt của đường, nhưng là vị ngọt vừa phải không khiến cho người khác phải ngán khi ăn liền một lần ba bốn cái
"...két..."
Tiếng mở cửa vang lên làm thu hút sự chú ý của cả hai, Lam Y từ bên ngoài bước vào khí chất lạnh lùng kiêu hãnh vẫn ở đó không lẫn vào đâu được
" Trạch Dương, cậu cũng ở đây sao ? "
" em ghé sang mua ít bánh thôi " Trạch Dương cầm vội hai chiếc bánh bông lan đưa lên lắc lắc
" vậy cậu ở đây mua nhé, tôi và Hi Vãn có việc đi trước " Cô gật đầu rồi nhanh chóng đi lại gần Hi Vãn, kéo tay cô
" hai người khoang đi đã " Cậu đứng phía sau chưa kịp nói gì đã thấy hai người họ đi ra khỏi cửa
" đi nhanh vậy sao ? "
" cô ơi tính tiền cho cháu với ạ " Trạch Dương chọn lựa một lúc lâu thì mang hết số bánh vào trong quầy đề tính tiền. Dù có là thiếu gia hay gì đi chăng nữa thì mua bánh vẫn phải trả tiền
...
Khuôn viên nhà đang yên ắng bỗng tiếng xe vụt ngang thêm với tiếng lá cây xào xạc làm phá tan bầu không gian tĩnh mịch vốn có. Trạch Dương bước ra khỏi xe, đóng mạnh cửa rồi đi vào bên trong căn biệt thự. Chỉ vừa đứng trước cửa nhà, người quản gia đã vội chạy ra cửa thông báo : " thưa cậu chủ, ông bà chủ đang ở trong nhà ạ "
Gương mặt Trạch Dương đang dần biến sắt, cặp chân mày cậu chau lại khít vào nhau. Khắp cơ thể tỏa ra toàn mùi sát khí nặng nề khiến người quản gia đứng bên cạnh cũng cảm thấy sợ hãi
Vốn chẳng có ý định chào hỏi, cậu định một mạch đi thẳng lên lầu luôn thì bị ba mẹ cậu gọi lại : " Trạch Dương, con không định chào hỏi ba mẹ một tiếng sao ? "
Trạch phu nhân ngồi trên ghế sofa cùng chồng, giọng nói bà hiền diệu, ấm áp mà lên tiếng. Mới chỉ hơn một năm bà sang Mỹ mà con trai đã lớn nhanh như gió thổi, giờ đã ra dáng một thiếu niên trưởng thành rồi
" ba mẹ còn về đây làm gì ? " Cậu vẫn đứng nguyên tư thế, không xoay lưng lại mà lên tiếng
" thằng oắt con này, ba mẹ về đây là để thăm con chứ còn gì nữa " Trạch Hiên, ông cười nói vui vẻ, vốn chẳng nhận ra được sự khó chịu trong lòng cậu con trai khi có sự hiện diện của mình và người vợ
" con vẫn chưa chết, giờ thì ba mẹ trở về Mỹ được rồi " Trạch Dương xoay người đi đến chỗ hai ông bà, nói lên những câu vô cùng khó nghe, cậu dường như tức giận đến che mờ lí trí
" này, có phải con vẫn còn giận ba mẹ về chuyện hai năm trước không ? " Bà nhích lại ngồi gần Trạch Dương, vuốt ve tấm lưng lớn rộng như muốn xoa dịu cơn giận trong người cậu
Bà lại một lần nữa chạm đến nổi đau của cậu. Hai năm trước người con gái cậu yêu thương nhất đã rời bỏ cậu và ra đi mãi mãi. Năm đó người yêu cậu nói sẽ sang Mỹ thăm ba mẹ. Mặc dù không nói nhưng Trạch Dương biết rõ ba mẹ cô ấy vốn dĩ sống tại Trung Quốc. Rồi việc gì đến cũng sẽ đến, chiếc máy bay cô đi do gặp sự cố nên đã nổ tung, hại biết bao nhiêu mạng người, trong số đó cũng có cô
Trạch Dương chỉ im lặng không trả lời, ánh mắt không hồn mà nhìn về một nơi vô định. Cậu đã cố gắng xóa bỏ hết mọi ký ức về năm đó, cho đến ngày hôm nay hung thủ gián tiếp của câu chuyện lại trở về, phải làm sao để cậu có thể quên được nó đây ?
" ba mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi mà, đừng giận ba mẹ nữa " Ông bà thi đua nhau mà dỗ dành cậu, cách dỗ dành đó chẳng khác nào đang dỗ một cậu bé vừa mới lên ba vậy
" tốt cho con ? hại chết người con yêu thương là tốt cho con sao ? "
Ánh mắt cậu giờ đây đã tước lên những tia máu đỏ, trên vầng trán cũng nổi lên những cộng gân xanh. Trông cậu bây giờ thật đáng sợ, cứ như một con quỷ dữ đang thèm khát máu người vậy
" Trạch Dương à, nó không cùng đẳng cấp với chúng ta. Nó chỉ là một con người bình thường không hơn không kém, còn con là ai, vị trí con ở đâu chính con sẽ biết rõ hơn ai khác "
" đúng, con biết rất rõ. Nhưng cô ấy là người con rất yêu thương, con đã từng xem cô ấy là cả thế giới của, khi cô ấy mất thế giới trong mắt con dường như bị sụp đổ "
Bà ngồi bên cạnh nghe cậu con trai mình kể lể trong lòng lại không khỏi tức giận. Công sức bà nuôi nấng biết bao nhiêu năm nay, bụng mang dạ chữa đau đớn biết nhường nào, đến khi lớn lên rồi cậu lại nhận một người vô danh vô tính là cả thế giới, chẳng coi ba mẹ của mình là gì nữa rồi !!!
" Nếu như năm đó nếu mẹ không bắt cô ấy sang Mỹ thì sẽ không xảy ra chuyện này "
" rốt cuộc con vẫn cho mẹ là người đã hại cô ta ? "
Bà trừng mắt hỏi lại cậu một lần nữa, chỉ vì một người con gái bên ngoài mà cậu con trai ngoan ngoãn của bà ngày nào, giờ đây đã trở thành con người gây gắt, cọc cằn
" mong mẹ đừng xen vào đời tư của con thêm một lần nào nữa " Cậu không muốn trả lời câu hỏi của bà. Hết lời cậu đứng bật dậy rồi sải bước đi về phòng, không quên mang theo số bánh khi nảy
Chỉ vừa vào phòng cậu đã nằm xà lên giường, dáng vẻ trông rất thiếu sức sống mệt mỏi. Trạch Dương chống hai tay lên giường, lấy điện thoại ra rồi mở hình của Hi Vãn, cậu lướt lướt vài tấm cơ mặt liền thả lỏng không còn nhăn nhó như lúc nảy, khuôn miệng cũng bất giác mà công lên
" tôi hứa sẽ bảo vệ chị, không để một người nào tôi yêu thương phải chịu tổn thương nữa " Phút chốc khóe mắt lại cay cay, đôi mắt lạnh lẽo giờ đây đã ngấn lệ. Trạch Dương cũng vội tắt điện thoại mà nằm nghĩ, cái đầu của cậu nó đau như búa bổ
...
Tưởng chừng chỉ mới chợp mắt được một lúc, mở mắt ra thì trời đã chập chờn tối. Cũng tầm hơn năm giờ chiều, hoàng hôn cũng đang lên, ánh nắng đỏ chói chiếu vào phòng làm tăng thêm vẻ ấm cúng. Trạch Dương ngồi bật dậy, cậu xoay người lấy chiếc điện thoại đã được đặt ngay ngắn trên ngăn tủ kế bên giường
Mở sáng màn hình điện thoại, cậu thấy tin nhắn Hi Vãn gửi đến, tò mở khóa điện thoại để xem tin nhắn
[ Hi Vãn : hẹn cậu sáu giờ tại nhà tôi nhé, mẹ tôi muốn mời cậu một bữa ]
Đọc được dòng tin nhắn cô gửi đến, cậu hoảng hồn : " bây giờ là năm giờ mười, chắc chắn sẽ kịp "
Hết lời cậu phi thẳng vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Tưởng rằng là con trai sẽ rút gọn được một phần nào thời gian, nhưng không cũng lâu y chang như vậy
Đây là bữa ăn đầu tiên, cứ ngỡ như buổi ra mắt mẹ vợ vậy thế nên cậu đã chuẩn bị rất kĩ càng, mái tóc chẻ bảy ba vuốt keo gọn gàng, cậu chỉ mặc đơn thuần một chiếc quần tây và áo sơ mi xanh đen, nước hoa xịt nhẹ không để mùi hương quá nồng nàn, cùng với đó là đôi giày da mủi nhọn. Trông không mấy gì rườm rà nhưng lại rất sang trọng, toát lên vẻ một người đàng ông lịch lãm
Lo loay hoay nhìn ngắm mình trong gương thêm mấy lần mà cậu cũng quên bẵng đi phải xem giờ, đến khi nhìn lại thì đồng hồ đã điểm năm giờ năm mươi hai. Thôi toang rồi, sẽ trễ hẹn mất !!