Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 53




- -

Tuy rằng vừa rồi vì để cho Cố Trạch Thành nguôi giận, Lâm Tử Tích chẳng những chủ động khẩu giao cho anh mà ngay cả tinh dịch cũng nuốt sạch luôn, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy đối phương cởi quần áo, hắn vẫn có chút ngượng ngùng.

"Bà nội, bà nội còn ngủ..." Hắn nhỏ giọng muốn khuyên can, lại bị động tác bước vào bồn tắm của ba Cố chặn họng.

"Không sao, nơi này cách âm rất tốt, hơn nữa..." Cố Trạch Thành cắm hai ngón tay vào miệng Lâm Tử Tích, nhẹ nhàng kẹp lấy chiếc lưỡi của hắn, nhìn hắn, nói một cách chậm rì rì: "Lát nữa em rên nhỏ chút chẳng phải là được rồi sao."

Lâm Tử Tích cảm giác ánh mắt và lời nói của người đàn ông bên cạnh mình tựa như một bó đuốc, nháy mắt châm lửa cháy bùng mỗi một chỗ thần kinh trên dưới toàn thân hắn.

Hắn há miệng, không tiếng động nói: Dạ. Sau đó bị Cố Trạch Thành kéo vào lòng, mặt đối mặt, muốn "tắm rửa" cho hắn.

Trong không gian rộng rãi ở bồn tắm, ngoại trừ đủ chỗ cho Cố Trạch Thành ngồi dựa lưng và duỗi thẳng hai cái chân dài rắn chắc thì cũng hoàn toàn đủ chỗ cho Lâm Tử Tích thoải mái hoạt động tứ chi.

Ấy vậy mà lúc này hắn chỉ có thể dạng chân ra ngồi lên người ba hắn, bị bàn tay to lớn mang theo những vết chai mỏng xoa bóp vuốt ve khắp mọi ngóc ngách trên người, cuối cùng rê ngược dọc theo bắp đùi, mò một đường lên trên, mò tới trước hậu môn hắn.

Ngón tay dài linh hoạt nhẹ nhàng xoa mấy vòng trên nụ hoa khép kín, thỉnh thoảng ấn ấn nhẹ vào trong, nhưng trước khi chọc lủng nhụy cúc kia thì anh lại dừng, trêu cho đóa hoa sắp sửa bị xâm lăng giẫm đạp ấy không ngừng căng thẳng co rúm lại.

Cố Trạch Thành bật ra tiếng cười khẽ sung sướng, bỗng dưng thu tay, chuyển qua cầm cái dương v*t đang cửng cao đặt ở trước lỗ hậu môn Lâm Tử Tích, hông thúc lên trên một cái, cắm vào.

"Ư aa..." Bị dương v*t to khỏe đột ngột nong cái lỗ riêng tư của mình mà không hề được báo trước, Lâm Tử Tích không thể kiềm được, phát ra tiếng hô hoảng hốt. Điều càng làm cho hắn chịu không nổi chính là đi kèm theo cú đâm của con dao thịt đó, nước ùa vào trong thân thể hắn.

Nhiệt độ nước trong bồn tắm rất thích hợp, sẽ không khiến người ta cảm thấy lạnh buốt, nhưng cảm giác kỳ cục khi có chất lỏng rót vào người từ lỗ hậu môn thì Lâm Tử Tích chưa bao giờ chịu qua.

"Nước... nước vô... Áaaa ——" Hắn định đứng dậy trốn đi thì lại bị người đàn ông đang ôm hắn bắt lấy cặp mông, nhấn mạnh cả người hắn xuống. dương v*t thô dài dữ tợn mang theo nước ấm chui vào lấp đầy bí động chật hẹp của hắn.

Lâm Tử Tích lập tức mất hết sức lực, ngã ập tới trước, xụi lơ trong lòng đối phương, cả người run bần bật, phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào mê người.

Cố Trạch Thành gần như chôn cả cây dương v*t vào trong cơ thể hắn, nhưng lại không bắt đầu ra vào hưởng dụng cái lỗ thịt ướt nóng mềm mại kia ngay lập tức, mà là cúi đầu dịu dàng hôn môi và mắt hắn, mãi đến khi người trong lòng dần dần thích ứng với cảm giác bị cắm vào, anh mới dừng những hành động trấn an lại.

"Bé cưng hát cho daddy nghe đi." Anh cười, nói với người đã thôi run rẩy và phục hồi nhịp thở ngồi trong lòng mình.

"Hát?" Nghe được yêu cầu này của ba hắn, Lâm Tử Tích đực cả mặt ra.

Hắn theo bản năng cúi đầu nhìn chỗ đang dính liền nhau của hai người, sau đó lại ngẩng đầu nhìn cái con người hoàn toàn không giống như đang nói giỡn là ba Cố.

Mẹ nó, bây giờ là lúc để ca hát sao?!!

Cố Trạch Thành nhìn bộ dạng phản ứng không kịp của Lâm Tử Tích, cười cười dùng ngón tay miết miết bờ môi hắn, "Hôm nay khi daddy nhìn thấy cưng biểu diễn ở trên TV thì đã muốn làm như vậy."

Trên mặt Cố Trạch Thành vẫn cứ mang theo ý cười, nhưng giọng điệu lại pha thêm cảm giác uy nghiêm và bức bách, "Daddy cũng không thích nhìn cưng cùng ai song ca, daddy chỉ muốn nghe cưng hát một mình thôi."

Lúc này Lâm Tử Tích mới ý thức được ba hắn quả nhiên chẳng những không vui vì hắn giấu giếm, mà có lẽ càng không vui vì cái couple Liên Tích của mình.

Đường đường là một lão đại giới kinh doanh mà lại đi hơn thua với mấy cô bé phái tà đạo...

Hắn dở khóc dở cười thở dài trong lòng, hít sâu một hơi, nỗ lực bỏ qua cảm giác bị lấp đầy trong lỗ thịt bên dưới, bắt đầu hát đúng cái bài nhạc mà đêm nay hắn hát trên sân khấu.

Tuy lúc ấy hát nhép nhưng vì để đạt tới hiệu quả ghi âm tốt nhất nên trước đó Lâm Tử Tích cũng luyện hát sấp mặt dưới sự chỉ đạo của thầy dạy nhạc rồi.

Mặc dù hắn hát vẫn kém mấy ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng với tiêu chuẩn của người nghe bình thường thì cũng có thể coi như êm tai dễ nghe.

Cơ mà, Lâm Tử Tích hát đến phần điệp khúc thì hát hết nổi.

Không phải vì âm điệu quá cao nên hắn hát không tới, mà là vì quái vật khổng lồ im lặng ngủ đông đã lâu trong hang động bí mật của hắn bỗng dưng bắt đầu nhịp điệu ra vào.

Hậu môn non mềm vốn đóng chặt bị nong ra đến cực hạn, khi dương v*t thô dài thúc mạnh lên, nước trong bồn tắm cũng theo đó chui tọt vào, mà lúc vật khủng dữ tợn kia ma sát vách ruột, sẽ có một ít chất lỏng đùn đục theo đó chảy ra, loan trong nước.

"Mưa gió mịt... Ô á... mịt mờ giang sơn... Sắp, sắp raa... hô..." dương v*t chuyển động trong cơ thể như máy đóng cọc, không ngừng mang theo nước đánh thật mạnh vào mọi ngóc ngách trong bí động, Lâm Tử Tích bị thúc đến thân thể tưng lên tưng xuống, phần cao trào của ca khúc bị hắn hát nát thành mảnh nhỏ như cái đĩa bị dập, chính bản thân hắn cũng y như sắp sửa tới đoạn cao trào..

Người đang chơi hắn là Cố Trạch Thành lại bỗng dưng vươn cánh tay dài ra, vơ lấy quần áo rơi trên mặt đất của hắn, cầm qua chiếc khăn vuông màu đỏ bằng lụa cột trên cổ hắn làm trang trí lúc lên sân khấu.

"Công việc còn chưa làm xong mà đã muốn hưởng thụ, như vậy là không có được nhé." Ông chủ Cố nghiêm mặt giống như đang giáo dục sinh viên mới tốt nghiệp vừa nhận chức, trên tay lại dùng cái khăn vuông quấn vài vòng quanh gốc dương v*t Lâm Tử Tích, trói chặt.

Còn thắt cái nơ con bướm xinh đẹp ở phía trước như đang gói quà.

"Daddy!" Chỉ một chút nữa thôi là có thể lên tới cái đỉnh vui sướng, bây giờ lại bị người ta tàn nhẫn ngắt ngang, khóe mắt Lâm Tử Tích cũng ngấn nước rồi.

"Hát tiếp đi, hát hay, daddy sẽ cho cưng bắn." Cố Trạch Thành hôn nhẹ lên môi hắn, con dao thịt ở bụng dưới lại không lưu tình, tiếp tục nhịp điệu đâm rút.

Nhưng người bị anh chịch thì làm sao có thể hát hay cho được?

Lâm Tử Tích ngâm nửa người trong nước, dương v*t phồng to dựng thẳng phía trước của hắn bị mấy lớp vải trói gốc, không thể phóng thích, chỉ có thể đứt quãng tiết ra vài giọt dịch từ lỗ nhỏ trên đỉnh, mà cái lỗ bí mật bên dưới của hắn bị dương v*t của người đàn ông kia thụt vào, giống như một cái đinh thô dài giam cầm hắn trên người đối phương, chỉ có thể run rẩy tiếp nhận loại hình phạt thể xác tàn khốc mà vô cùng sung sướng này.

Chàng thanh niên trắng trẻo xinh trai ấy đã ở trong tình trạng trước sau đều bị chơi, bị đùa bỡn như thế, lại còn phải kiềm chế khoái cảm không chỗ xả, dùng giọng hát ngọt ngào của mình cất lên khúc nhạc không liền mạch, thỉnh thoảng bị tiếng rên rỉ ngắt ngang.

Dưới ánh trăng, hắn thật sự giống như một con siren bị thuỷ thủ bắt làm tù binh, chỉ có thể mặc cho nhân loại xâu xé, thỏa thích nhấm nháp thân thể và giọng hát của mình.

Mà nhân loại bắt được siren là Cố Trạch Thành quả thực cũng thỏa thích nhấm nháp món ngon lành trong lòng.

Mãi đến khi cái dương v*t chôn sâu trong lỗ hậu nóng ướt chặt mềm xuất tinh, Cố Trạch Thành cũng không cởi cái khăn lụa trên dương v*t Lâm Tử Tích, mà là vớt hắn từ bồn tắm ra, lau khô nước trên người cả hai, rồi bế hắn lên giường.

Lúc lưng Lâm Tử Tích ngã lên giường, hắn vươn tay ôm cổ Cố Trạch Thành, đôi mắt ướt nhoè nhìn anh, thở dốc thốt lên lời cầu xin: "Daddy... van xin daddy... cho Tử Tích bắn đi..."

Cố Trạch Thành ung dung chậm rãi nghịch tóc của hắn một lúc, "Vậy em hát bài mà em cảm thấy mình hát hay nhất, nếu daddy vừa lòng sẽ thưởng cho em."

Lâm Tử Tích dùng đại não không mấy tỉnh táo của hắn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhìn thẳng vào ba hắn, mở miệng: "Mặc cho năm tháng trôi đi vội vàng, em chỉ quan tâm mình anh, nguyện sống nương theo hơi thở của anh... Vì vậy em xin anh, đừng bắt em phải xa anh, ngoài anh ra, em không thể cảm thấy một chút tình ý nào với ai khác."

*Bài "Em chỉ quan tâm anh" của Đặng Lệ Quân, search google tiếng Việt cũng có.

""Em chỉ quan tâm mình anh" à?" Cố Trạch Thành lập tức cười, hôn một cái thật sâu trên môi Lâm Tử Tích, "Tôi cũng... chỉ quan tâm mình em."

Nói rồi, anh vừa cởi tấm khăn buộc trên khúc ngọc của Lâm Tử Tích, vừa cắm phập con dao thịt đã khôi phục độ cứng của mình vào mông hắn.

"Aaa!" Khoái cảm tuyệt đỉnh bị trì hoãn đã lâu cuối cùng cũng đến, một luồng tinh dịch phụt bắn từ đỉnh dương v*t hắn.

Vì cao trào mà hắn căng cứng cả người, rồi lại vì bị người đàn ông phía sau dập tới dập lui mà không ngừng lay động, ngay cả chất lỏng trắng đục hắn xuất ra cũng rơi loang lổ lên bụng dưới và drap giường xung quanh.

Cái drap gường này phải làm sao bây giờ đây... Lâm Tử Tích có chút bối rối.

Nhưng hắn lại nhanh chóng bị Cố Trạch Thành kéo về vòng xoáy dục vọng một lần nữa, ngoại trừ nỗi sung sướng xấu hổ tà đạo mà ngọt ngào động lòng người này thì chẳng còn suy nghĩ được cái gì khác.