Cố Trạch Thành lái xe ra khỏi nhà họ Cố, khuôn mặt vốn mỉm cười lập tức biến thành vô cảm, cứ như người bên cạnh vốn không tồn tại, đừng nói là trò chuyện, hắn còn chẳng thèm liếc nhìn cậu.
Lâm Tử Tích ngồi cứng đơ trên ghế phụ, dán mắt vào đoạn đường phía trước không có đích đến, méo dám liếc sang bố mình như đang nhìn trộm, càng méo dám nhìn ra cửa sổ như có vẻ mất kiên nhẫn và thiếu tôn trọng.
Hai người họ một lái xe, một nhìn đường (ngoài mặt chữ), hai người im lặng gần nửa tiếng đồng hồ, Lâm Tử Tích chỉ cảm thấy bầu không khí trong xe càng lúc càng gượng gạo, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được ngoái đầu sang Cố Trạch Thành, “Lát nữa ngài kiếm chỗ phù hợp thả tôi xuống đi, tôi bảo trợ lý đến đón. Hoành Quốc xa thế, không phải phiền ngài đưa tôi đi thật đâu.”
Ai dè, Cố Trạch Thành không lấy làm cảm kích, hắn cười khẩy nói: “Biết là làm phiền mà còn dám bí mật tiếp xúc với mẹ tôi… Trò lá mặt lá trái, cậu làm trơn tru thật đấy!”
Lần này Lâm Tử Tích vốn đã đuối lý, một chữ “dạ” hại bố cậu bị vả không kịp trở tay, bây giờ bị chỉ trích thẳng mặt, trong lòng càng bất an. Cậu ngượng ngùng sờ mũi, hơi chột dạ, đẩy tội sang bà nội mình: “Chẳng phải là bà cụ tự tìm đến phim trường của bọn tôi đấy sao, tôi sợ nếu lần này tôi không nhận quen biết với bà, sau này khó giải thích…”
“Sao lại khó giải thích?” Cố Trạch Thành liếc nhìn chê bai về phía Lâm Tử Tích, “Cứ bảo là giờ cậu đang làm nhiệm vụ bí mật, phải đóng giả một thân phận khác là xong còn gì?!”
Lâm Tử Tích nghe xong, khoé môi giần giật.
Trước đây Cố Trạch Nghị qua đời trong tai nạn giao thông, cũng là “được quốc gia cử ra nước ngoài làm nhiệm vụ bí mật”; giờ tìm cậu đến thay thế ông chú, cũng là “làm nhiệm vụ bí mật, phải đóng giả một thân phận khác” —— Quốc gia nói: Oan quá!
“Tôi sẽ giải thích như thế với mẹ tôi, bảo bà đừng đến tìm cậu nhiều, còn cậu…” Cố Trạch Thành còn đang nói dở, có điều vừa nói được một nửa thì bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của hắn.
Đầu tiên hắn bắt máy bằng tai nghe Bluetooth, nói vài câu “Mẹ… vâng, không ạ, con không mắng nó… ồ…” rồi chuyển cuộc gọi sang Bluetooth của xe.
“Trạch Nghị à… Anh con không mắng con chứ? Nó cũng là muốn tốt cho con, nên mới quản lý con hoài, con đừng giận nó.” Giọng bà Tống vọng tới từ đầu bên kia.
Lâm Tử Tích vừa nghiền ngẫm: Bố cậu mười sáu tuổi đã cùng mẹ cậu “trồng người”, ông chú khiến bố cậu suốt ngày dạy bảo quản thúc này phải không ra hồn cỡ nào; vừa cười đáp: “Mẹ toàn lo không đâu, anh con chỉ hỏi con tình hình mấy năm nay thôi, không mắng con.”
“Ồ, thế thì mẹ yên tâm rồi.” Bà cụ cười sang sảng, sau đó thốt ra mục đích chính bà gọi điện: “Lúc nãy mẹ nghĩ, Trạch Thành đưa em về rồi quay lại cũng gần một giờ sáng, khuya quá rồi. Tối nay con đừng về nhà nữa, ở luôn chỗ Trạch Nghị là được. Hai đứa không gặp nhau ngần ấy năm, vừa hay có thể trò chuyện thêm… Có điều không được cãi nhau!”
Bà mới nói được một nửa, Lâm Tử Tích đã vô thức nín thở.
Bảo ông bố rõ ràng đã trên bờ vực bùng nổ của cậu đưa cậu đến Hoành Quốc thì thôi, còn bắt hai người ở cùng một phòng cả đêm – nhắc đến hãm hại cháu, bà nội cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp đấy!
Lâm Tử Tích méo dám ngoảnh đầu sang phía Cố Trạch Thành, nhìn biểu cảm của đối phương nữa.
Dù sao thì bất kể trên mặt bố Cố đang lạnh lùng âm u cỡ nào, lời thốt ra vẫn hiếu thuận chu đáo: “Vâng, mẹ yên tâm đi, tối nay con sẽ ở chỗ Tiểu Nghị. Hôm nay mẹ đến Hoành Quốc, buổi tối lại làm mâm cơm to thế, cũng mệt rồi phải không, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, bọn con đều là người lớn hơn ba mươi tuổi rồi, mẹ đừng lo nghĩ nữa.”
Bà cụ thở dài, đáp: “Con thì thôi, em con bao nhiêu năm nay về lần đầu, làm sao mà mẹ không lo nghĩ cho được. Các con ở khách sạn rồi lại gọi cho mẹ, mẹ mới yên tâm nghỉ ngơi được… Được rồi, đêm tối con tập trung lái xe đi, chúng ta không nói nữa… Lát nữa đừng quên gọi lại cho mẹ.”
Cuộc gọi của bà Tống tổng cộng chưa đầy năm phút, đã chặn đứng việc Cố Trạch Thành bỏ rơi Lâm Tử Tích giữa đường, bỏ đi một mình.
Vừa nghĩ đến lát nữa còn phải dẫn ông bố bên A bị mẹ mình thiếu nợ vào phòng khách sạn của mình, Lâm Tử Tích cảm thấy mình sắp ngạt thở.
Kết quả bố cậu làm như tình tiết vừa rồi chưa từng xảy ra, thế mà vừa nghe điện xong đã dạy bảo cậu tiếp: “Tôi sẽ bảo bà cụ đừng đến tìm cậu nhiều, bản thân cậu cũng phải nhớ rõ thân phận của mình! Nếu để tôi biết được cậu tranh thủ lợi dụng mẹ tôi…”
Cố Trạch Thành tạm dừng, cười khẩy nói: “Cũng không phải chưa từng có diễn viên mất mạng vì tai nạn ở phim trường đâu!”
Lâm Tử Tích nghe thế, lập tức ngoảnh đầu kinh ngạc nhìn sang người bên cạnh chẳng giống đang đùa chút nào.
Đã bảo là quốc gia pháp trị, tránh xa giới chính trị, tập trung làm lãnh đạo doanh nghiệp, đâu cả rồi?!
Khắc khẩu cái là gặp tai nạn ngoài ý muốn, Lâm Tử Tích nghĩ từ lúc hai người họ gặp mặt chính thức đến nay còn chưa đầy ba ngày, hình tượng “nạn nhân thiếu niên vô tri bị nữ lưu manh chà đạp” mà trong lòng cậu xây dựng cho Cố Trạch Thành mấy năm nay đã lung lay chực đổ sập tan tành rồi.
Có điều hiện giờ có một điều Lâm Tử Tích cơ bản có thể xác nhận — chắc hẳn Cố Trạch Thành thật sự không biết cậu là con trai hắn, chứ không phải là diễn trò với cậu.
Đáng lẽ với cái nết mà bố cậu đang thể hiện, bảo cậu đóng vai chú mình, không cần quá nhiều, nhưng ít nhất cũng phải điều tra hoàn cảnh gia đình, thân phận bố mẹ của cậu chứ — ngay cả lịch trình, địa chỉ, biển số xe, số hộ chiếu của cậu mà bố cậu đều biết rõ cơ mà.
Nhưng không biết tại sao, sau khi Cố Trạch Thành đọc tài liệu của cậu, thế mà hắn không ý thức được có thể họ có quan hệ máu mủ.
Lâm Tử Tích nghĩ mãi mà không nghĩ ra lý do, cuối cùng dứt khoát quyết định méo nghĩ nữa.
Dù sao thì cậu cũng không định nhận tổ tiên, dù sao thì Cố Trạch Thành cũng không nhận ra thằng con trai ruột là cậu… Cậu bèn kẹp chặt đuôi đóng vai, vài năm nữa bà nội cậu khuất núi, cậu cũng coi như đã làm tròn chữ hiếu với bố, với bà nội, đến lúc đó chẳng ai nợ ai nữa.
Huống hồ, thù lao Cố Trạch Thành cho cũng xứng với thân phận diễn viên mới đang nổi của cậu.
Tính ra, cầm tiền làm em trai cho bố mình… Công việc khủng khiếp thế này, cậu chẳng thiệt thòi chút nào.
Lâm Tử Tích nghĩ thông tất cả, lập tức cảm thấy đối mặt với bố ruột của mình cũng tự tin hẳn, cậu hít sâu một hơi, rồi ngoảnh đầu nói với Cố Trạch Thành: “Ngài không cần phòng tôi như phòng trộm thế đâu, tôi thật sự chẳng có ý đồ gì với nhà họ Cố hết. Chắc chắn ngài cũng đã điều tra tư liệu về tôi, biết được tình hình kinh tế, thu nhập và chi tiêu của tôi rồi. Tôi không thích xe hàng hiệu, đồng hồ xịn, đồ xa hoa gì, cũng không thích đầu tư mạo hiểm, tám năm nữa hợp đồng của tôi và công ty quản lý kết thúc, số dư tài khoản vài chục triệu tệ chắc chắn không thành vấn đề, đủ dùng cho phần đời còn lại… Tôi thật sự không cần phải chống đối ngài vì tiền.”
Nghe thế, Cố Trạch Thành đang lái xe bằng một tay bèn nhìn cậu thật kỹ lưỡng, có điều lời thốt ra không hề hài lòng: “Như thế mà cậu đã thỏa mãn… đúng là chẳng có chút chí tiến thủ nào cả, thảo nào nghe nói trước giờ diễn xuất rất tệ.”
Có chí tiến thủ thì bị “tai nạn ngoài ý muốn”, không có chí tiến thủ thì bị chê bai phê bình… Lâm Tử Tích nghĩ, cậu mà được Cố Trạch Thành nuôi lớn thật, có khi đã bỏ ra đi tám trăm lần rồi.