- -
Lâm Tử Tích đứng ngồi không yên đợi trong phòng ngủ gần hai tiếng đồng hồ cũng không thấy Cố Trạch Thành tiến vào "xử lý hắn", cái cảm giác kia giống như y như tử tù đợi hành hình vậy, rõ ràng buổi trưa đã đến mà vẫn chưa bị hành quyết*.
*Thời xưa người ta hành quyết vào giờ ngọ ba khắc (Khoảng 11:45 trưa, lúc mặt trời lên thiên đỉnh) vì đây là thời điểm dương khí mạnh nhất theo quan niệm của họ.
Việc chờ đợi vận rủi giáng lâm có khi còn khiến người ta khó chịu đựng hơn cả nghịch cảnh hiện tại của mình.
Lâm Tử Tích nhìn thời gian trên di động nhảy từ 6:59 tới 7:00, cuối cùng cắn răng quyết định mở cửa phòng tự đi ra ngoài.
Điều làm hắn kinh ngạc là phòng khách cũng không sáng đèn, thứ giăng đầy trong căn phòng mờ tối chính là sự yên lặng và mùi rượu nồng.
Ba hắn đây là không sợ hắn chạy trốn, uống rượu với Kiều Vệ Đông xong đi ra ngoài nói chuyện tiếp à?
Lâm Tử Tích vừa nghĩ vừa sờ soạng định bụng bật đèn, thình lình bị ai đó ôm chầm từ phía sau.
Giọng nói trầm thấp hơn cả ngày thường của Cố Trạch Thành vang lên sát bên tai hắn: "Vấn đề tôi hỏi ở sân bay, câu trả lời của em là gì?"
Hơi thở Cố Trạch Thành mang theo mùi rượu nồng nặc, cánh tay ôm hắn siết thật mạnh như muốn ấn hắn tan vào trong thân thể mình.
Lâm Tử Tích khó chịu cục cựa, trực giác cảm nhận được mùi nguy hiểm, cơ mà hắn vẫn cắn môi nói: "Hiện tại tôi chỉ cần dựa vào công ty là đã có thể có tài nguyên tốt và phát triển mạnh, cần gì phải tìm kim chủ đạp hư chính mình chứ?"
"A, kim chủ? Đạp hư? A..." Cố Trạch Thành cũng không giận tím mặt như trong dự liệu của Lâm Tử Tích, nhưng tiếng cười khẽ ái muội không rõ của anh lại càng khiến Lâm Tử Tích không rét mà run, "Cho nên những lúc em ở bên tôi đều là xã giao có lệ, vì tài nguyên mà chịu đựng ghê tởm, ủy khuất chính mình?"
Lâm Tử Tích khẽ run lên, nỗ lực dằn xuống nội tâm không ngừng kinh hoảng của mình, ép bản thân gật đầu nói: "Nếu không... ngài nghĩ là bởi vì tôi thích ngài hay sao?"
Cố Trạch Thành cũng gật gật đầu, "A... Ai đồn em diễn xuất không tốt chứ?!"
Nói rồi, anh buông cánh tay vẫn luôn giam cầm Lâm Tử Tích ra, "Em đi đi. Tốt nhất cả đời này cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không..."
Cố Trạch Thành tạm dừng một chút, tăng thêm ngữ khí, buông lời: "Chẳng cần biết là Đao Trọng Bình hay là Vương Trọng Bình muốn dìu dắt em, tôi cũng đều có thể khiến em cả đời không bò dậy nổi trong giới giải trí!"
"Được." Lâm Tử Tích gật đầu, dùng hết toàn lực dằn xuống cơn xúc động muốn quay đầu nhìn Cố Trạch Thành, đi thẳng về phía cửa lớn phòng tổng thống.
Rõ ràng có thể một đao chặt phăng mối quan hệ với Cố Trạch Thành, giải quyết hết mọi chuyện trước khi đối phương phát hiện chân tướng, hắn hẳn phải như trút được gánh nặng, nhưng Lâm Tử Tích làm sao cũng không nhẹ nhõm nổi.
Giống như bị ngàn quân đè xuống, cũng giống như bị ai đánh cắp sức lực, Lâm Tử Tích cảm thấy mỗi một bước chân, thân thể hắn lại nặng thêm một phần.
Đến lúc hắn đi đến cạnh cửa rồi, tay cầm chốt cửa lại gần như không có sức gạt xuống.
Hắn hít sâu một hơi, cũng không hề quay đầu lại, dùng giọng điệu không mang theo tình cảm nói với ba hắn, người trong lòng của hắn: "Bảo trọng."
Cuối cùng, vẫn là mở cửa, bước ra ngoài.
Lâm Tử Tích đi trên hành lang được thắp sáng trưng bởi những ngọn đèn, gạt đi những hàng nước mắt không biết xuất hiện trên gương mặt từ khi nào, tự nói với mình: Đèn này thật đúng là sáng quá, sáng như thế tục đạo đức vậy... khiến người ta chói đau cả mắt.
Hắn hít sâu một hơi, nhấc chân muốn tiếp tục dấn thân vào con đường ngời sáng này.
Nhưng mà một giây sau, cánh tay hắn chợt bị ai đó túm lấy.
Cố Trạch Thành thấy Lâm Tử Tích kinh ngạc quay đầu lại, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt nhoè của hắn hồi lâu, dùng sức mạnh kéo hắn về lại căn phòng tổng thống.
Hai cánh cửa chính đang rộng mở bỗng bị đóng cái "rầm", ngăn mọi ánh sáng chiếu tới từ hành lang.
Tại căn phòng u ám này, Lâm Tử Tích bị Cố Trạch Thành đè lên cửa truy vấn: "Em cự tuyệt tôi, rốt cuộc là bởi vì không thích tôi, hay là..."
Anh dừng một chút mới nhỏ giọng bên tai Lâm Tử Tích, nói ra nửa câu còn lại: "Bởi vì tôi là bố em?"
Giọng Cố Trạch Thành bình thản đến dường như không mang theo chút gợn sóng nào, nhưng nghe vào tai Lâm Tử Tích lại như sấm sét ầm vang.
Hắn há hốc mồm, muốn hỏi Cố Trạch Thành làm sao mà biết được, cũng muốn hỏi Cố Trạch Thành nếu đã biết thì cần gì phải diễn kịch với hắn, cơ mà hắn giống như bị rút cạn toàn bộ sức lực, thật lâu sau cũng không phát ra được một chút thanh âm nào.
Cố Trạch Thành không chờ hắn mở miệng thêm nữa, cúi đầu bao gọn bờ môi người nọ, chặn mọi lời hắn muốn nói ở giữa răng môi.
Giây phút Lâm Tử Tích bị Cố Trạch Thành hôn xuống, hắn lập tức giãy giụa chống cự, thế là Cố Trạch Thành càng dùng lực mạnh hơn để giam cầm hắn trên ván cửa, hôn càng sâu hơn.
Nụ hôn kia cũng chẳng dịu dàng chút nào, mà như là trừng phạt, lại như là xả hết mọi cảm xúc dưới chiếc mặt nạ bình tĩnh ấy.
Cuối cùng, khi Cố Trạch Thành dừng nụ hôn này, mặt Lâm Tử Tích đã đầy nước mắt.
Cố Trạch Thành dùng tay lau nước mắt cho hắn, sau đó nói một cách dịu dàng mà kiên định: "Chỉ cần em nguyện ý, cho dù quy củ trên thế gian này có nghiêm khắc hơn đi nữa, thì cũng phải chứa chấp hai ta. Tử Tích, em đừng sợ."
Nói xong, Cố Trạch Thành lại hôn Lâm Tử Tích.
Nụ hôn lần này phớt nhẹ như một chú bướm ngẫu nhiên đậu trên môi hắn, chỉ cần khẽ vung lên, nó sẽ vỗ cánh bay đi, không bao giờ gặp lại.
Lâm Tử Tích lập tức im lặng khóc càng dữ dội hơn, nhưng đôi tay hắn lại không hề đẩy ra nữa, mà là ôm cổ Cố Trạch Thành, ngẩng đầu đón nhận chú bướm băng qua hải dương phép tắc, băng qua vực sâu thế tục, bay đến bên cạnh hắn.
Tại căn phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn năm sao quốc tế, bên ngoài cánh cửa là đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, bên trong cánh cửa lại là một vùng trời tăm tối.
Trong vùng trời tăm tối ấy, Cố Trạch Thành và Lâm Tử Tích giống như các cặp tình nhân bình thường trên thế gian này, ôm nhau, hôn nhau.
Mãi đến khi bụng Lâm Tử Tích phát ra một tràng âm thanh "ọt ọt", Cố Trạch Thành mới buông hắn ra, vươn tay bật toàn bộ đèn và chức năng thông gió của điều hòa không khí ở trung tâm căn phòng.
Nước mắt trên mặt Lâm Tử Tích đã khô từ lâu, lúc này mặt mày hắn đỏ ửng, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, "Ban nãy chỉ mới ăn bữa nhẹ trên máy bay thôi."
"Là lỗi của tôi." Cố Trạch Thành cười, dắt hắn đến phòng ăn, đưa thực đơn trên bàn cho hắn, lại dắt hắn đến trước sô pha phòng khách, ngồi xuống, "Em muốn ăn cái gì, tôi bảo bếp trưởng làm cho em."
Lâm Tử Tích mới vừa nói một câu "Đã trễ thế này rồi, ăn quá nhiều sẽ mập" thì đã bị ba Cố kéo vào lòng mình.
Cố Trạch Thành có chút đau lòng bóp một cái bên hông hắn, "Mập lên là tốt nhất, xem em gầy thành cái giống gì rồi này?! Hôm nay daddy nhất định phải đút no em."
Người ta đều nói trong trăm đức hạnh tốt, chữ "hiếu" đứng hàng đầu, diễn viên Lâm quyết định nghe lời ba hắn, ném cái phiền não "vào ống kính mới thấy béo" gì gì đó cho nhân viên photoshop, "Vậy... Tử Tích muốn ăn pasta tôm hùm, bạch quả xào bách hợp, thêm một chén bào ngư hải sâm hầm... Daddy không biết đâu, ẩm thực bên nước L thiên về chua cay, đau khổ chết luôn."
Cố Trạch Thành lập tức gọi cho phục vụ khách sạn, tự động thêm món tôm viên sốt mật mà trước giờ Lâm Tử Tích luôn thích vào các món cần nấu.
Đồ ăn do bếp trưởng khách sạn năm sao làm cho ông chủ của mình thì đương nhiên hương vị sẽ cực ngon rồi, ngay cả cách bày trí, khắc hoa cũng có thể gọi là tinh xảo tuyệt vời hơn cả tự nhiên.
Lâm Tử Tích ăn uống no nê, vừa cảm thán mỹ thực nước ta vạn tuế, vừa lười biếng nằm ườn trên ghế dựa, nửa bước cũng không muốn lết đi, giống như một chú mèo thoả mãn nằm phơi bụng vậy.
Cố Trạch Thành ẵm chú mèo nhỏ này lên, đi về phía phòng tắm trong phòng ngủ chính.
Lâm Tử Tích bị anh bế công chúa vào phòng tắm thì rất mắc cỡ, vội vàng bảo đối phương hãy thả mình xuống.
Kết quả ba hắn vừa cởi quần áo hắn, vừa cười sung sướng khẽ nói bên tai hắn: "Vừa rồi tôi đã bảo, hôm nay daddy nhất định phải... đút no em."
Vì thế, chú mèo con dựng lông rồi.