Lâm Tử Tích vốn tưởng người cử ba chiếc xe bám theo mình giữa đêm, không phải tội phạm bắt cóc thì là ai đó có thể dùng thủ đoạn để tranh giành tài nguyên với cậu đợt trước.
Kết quả Cố Trạch Thành vừa ra khỏi xe, Lâm Tử Tích giật bắn mình đến mức suýt thì tưởng chân ga là phanh mà đạp.
Cố Trạch Thành mặc áo khoác lông cừu màu đen, đi thong thả đến trước cửa xe của Lâm Tử Tích, khom lưng xuống, gõ cửa sổ xe ba phát theo nhịp bằng bàn tay đeo găng.
Chưa có chuẩn bị gì đã phải gặp trực tiếp ông bố ruột nạn nhân nhà mình lần đầu tiên, nhịp tim Lâm Tử Tích sắp vọt đến 180 mất rồi.
Cậu ra sức nuốt nước bọt, cuối cùng cũng gom đủ can đảm, run rẩy hạ hẳn cửa kính xe xuống.
Cố Trạch Thành chặn người giữa đêm cũng không giải thích, vươn thẳng tay vào xe, nâng cằm Lâm Tử Tích lên quan sát trái phải, rồi mới nói: “Đúng là rất giống, thảo nào làm ầm lên là bản sao của tôi.”
Rúc trong nhà hai ngày thì hoạ rơi từ trên trời xuống, Lâm Tử Tích phát biểu mình oan quá.
Có điều với sự quan sát và nghiên cứu bí mật của Lâm Tử Tích về Cố Trạch Thành, cậu biết trong tình huống hiện tại có thanh minh “đều là lỗi của quản lý và công ty” thì cũng chỉ cho thấy là cậu đùn đẩy trách nhiệm, chắc chắn là đổ thêm dầu vào lửa.
Cộng thêm việc thấy thái độ của Cố Trạch Thành không giống như đã biết về thân thế của mình, trong lòng Lâm Tử Tích bình tĩnh hơn một chút, cậu cắn môi rồi nói đúng sự thật: “Vốn dĩ công ty muốn dùng chủ đề khác, kết quả gặp sự cố, đành phải tìm một chủ đề cho đủ, không phải có ý đồ lợi dụng ngài thật đâu… Ngài xem, không phải ngay ngày hôm sau chủ đề “bản sao” này đã hết hot đấy sao? Có điều nếu gây bất tiện gì cho ngài thật, làm phiền ngài liên lạc với công ty quản lý của tôi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng bù đắp. Mong ngài rộng lượng, bỏ quá cho.”
Lâm Tử Tích nói đến là hay, nhưng Cố Trạch Thành hoàn toàn không mắc bẫy, sau khi buông bàn tay đang nắm cằm cậu, hắn cười khẩy: “Ngay ngày hôm sau đã hết hot? Hừ, đó là tôi cho người gỡ đấy. Kết quả vẫn để các người gây ra chuyện.”
Trước đây Lâm Tử Tích tưởng là bọn bủn xỉn ở công ty quản lý của mình chỉ chịu bỏ tiền một ngày, ai dè tìm kiếm nóng và tin tức hồi đó đã đến tai Cố Trạch Thành. Vừa nói đã bị vả mặt thê thảm, cậu ngượng ngùng ho khẽ, rồi nói đặc biệt chân thành: “Thế chúng tôi nên bồi thường cho ngài ra sao? Ngài nói đi, chỉ cần chúng tôi làm được, nhất định sẽ dốc hết sức.”
Cố Trạch Thành rút một phong bì từ trong lòng ra, đưa cho Lâm Tử Tích, nói: “Tôi có một vé máy bay đến nước A vào sáng mai, mua bằng hộ chiếu của cậu. Cậu đến đó rồi đừng bao giờ về nữa, cũng đừng xuất hiện trong tầm mắt công chúng nữa là được.”
Còn chưa nhận tổ tiên đã bị đá ra khỏi nước, Lâm Tử Tích ngây người.
Người khác dùng bố tạo tin đồn thì méo bị làm sao, đổi thành cậu chỉ “bản sao” thôi đã bị đuổi ra nước ngoài… Thế hại con trai quá đấy.
Cậu nuốt nước bọt, nhoài mình trên cửa sổ xe, mở to mắt nhìn Cố Trạch Thành, dè dặt xác nhận: “Ngài nói đùa phải không?”
“Không thống nhất được ý kiến, thì không phải nói đùa nữa đâu.” Cố Trạch Thành dứt lời bèn cất phong bì, quay người đi về phía xe của mình.
Kết quả hắn đi tới chỗ chiếc SUV màu đen, tay chân mặc Âu phục mở cửa cho hắn, thế mà Lâm Tử Tích không đi theo, ngược lại còn đi mở cốp sau xe mình.
Cố Trạch Thành nói lạnh lùng: “Định lề mề đến khi nào, lại đây!”
Lâm Tử Tích nghe thế, vừa lấy biển cảnh báo tai nạn từ cốp sau ra, vừa bất lực nói: “Xe này đứng tên tôi, ngộ nhỡ tùy tiện bỏ lại xảy ra tai nạn gì, chắc chắn sẽ lên trang nhất.”
Cố Trạch Thành thoáng dừng, chờ Lâm Tử Tích chọn xong vị trí đặt biển cảnh báo, hắn mới dặn dò người ngồi ghế phụ một chiếc xe khác: “Vương Vịnh, cậu lái xe thay cậu ta.”
Sau đó hắn nói với Lâm Tử Tích: “Cho cậu thêm năm giây nữa, muộn thì cậu cút thẳng ra nước ngoài đi.”
“Đến đây!” Lâm Tử Tích vứt chìa khóa xe cho Vương Vịnh, vừa nói vừa chạy đến bên kia chiếc SUV, chui vào trước khi Cố Trạch Thành yên vị.
Sau khi lên xe, Cố Trạch Thành không cất tiếng ngay như Lâm Tử Tích tưởng, mà là bật đèn đọc tài liệu dày cộp trong tay.
Nơi họ đi cũng không phải câu lạc bộ tư nhân vừa riêng tư vừa kín đáo như Lâm Tử Tích tưởng, mà là văn phòng của Cố Trạch Thành.
Đêm khuya rồi mà thư ký vẫn còn ở đây, rót trà cho hai người họ, để lại ấm tử sa trong phòng rồi đi ra, để Lâm Tử Tích không khỏi suy nghĩ lung tung một mình đối mặt với ông bố ruột của cậu.
Ấm tử sa: Ấm pha trà được làm từ đất sét tím Nghi Hưng
Cậu vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng, nhìn Cố Trạch Thành cầm chén lên nhấp một ngụm trà, rồi đưa tài liệu hắn đọc suốt quãng đường đi cho cậu.
Lâm Tử Tích gần như cung kính giơ hai tay đón tập tài liệu ngay lập tức, chỉ thấy ngoài tập tài liệu in bốn chữ – Hợp đồng tuyển dụng.
Chuyện đến nước này, nếu tài liệu này là kết quả điều tra thân phận của cậu, cậu cũng sẽ không bất ngờ là bao, nhưng hợp đồng tuyển dụng… Lâm Tử Tích chẳng hiểu mô tê gì, nhìn sang người đối diện bàn.
Còn Cố Trạch Thành cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng giữa hai người, ngón tay hắn gõ nhẹ mặt bàn vài phát, rồi nói: “Tôi từng có một đứa em trai kém tôi vài tuổi, tiếc rằng đã gặp chuyện ra đi từ mười năm trước. Mẹ tôi mặc dù bề ngoài đã chấp nhận chuyện này, nhưng trong lòng mãi không thể vượt qua được. Mấy năm nay bà đã có tuổi, hơi lú lẫn, thi thoảng lại tưởng rằng em tôi vẫn còn sống.”
“Vốn dĩ chúng tôi lừa bà cụ rằng em trai tôi được quốc gia cử ra nước ngoài làm nhiệm vụ bí mật, nên quanh năm không thể liên lạc với người nhà, trước giờ bà vẫn tin.” Cố Trạch Thành nói đến đây thì tạm dừng, rồi cười khẩy với Lâm Tử Tích: “Nhưng ngặt nỗi tin ai đó là bản sao của tôi mấy hôm trước bị mẹ tôi nhìn thấy, bà một lòng cho rằng người này chính là đứa em lưu lạc nhiều năm của tôi!”
Lâm Tử Tích vốn đang giả vờ uống trà giấu giếm, nghe đến đây tay run bắn, suýt thì đánh đổ chén trà.
Mẹ ơi, cái cốt truyện ảo diệu này, lúc đẻ con ra mẹ có ngờ tới không?!
Cháu trai lưu lạc nhiều năm của nhà họ Cố nhìn ông bố ruột của mình, do dự hỏi: “Thế… ý của ngài là?”
“Bây giờ cậu có hai lựa chọn, một là sáng mai cút ngay ra nước ngoài cho tôi, trước khi mẹ tôi qua đời đừng hòng về nước; lựa chọn còn lại…”, Cố Trạch Thành giơ tay chỉ vào thỏa thuận cả trăm trang trong tay Lâm Tử Tích, “Ký tên vào hợp đồng này, ngoan ngoãn đóng vai em trai tôi trước mặt bà cụ!”
Công ty tạo bừa một đề tài, mình được thăng cấp lên làm chú của mình… Lâm Tử Tích cảm thấy đầu hơi loạn.
Hiện giờ chỉ có một kế hoãn binh.
Lâm Tử Tích lấy lại bình tĩnh, nói rất chân thành: “Ngài xem, hợp đồng của ngài rất dày, trong thời gian ngắn có thể tôi không đọc hết được, hay là tôi mang về nhà đọc cho kỹ, trước 6 giờ sáng mai nhất định sẽ trả lời ngài. Thế được không ạ? Ngài xem, bây giờ nếu tôi đồng ý ký tên bừa, ngộ nhỡ trong yêu cầu của ngài có việc tôi không làm được, sau này ngài còn phải mua thêm vé máy bay quốc tế cho tôi, đến lúc đó mọi người đều khó xử biết bao.”
Cố Trạch Thành chắc đã đoán trước mười phản ứng của Lâm Tử Tích, mà không ngờ cậu sẽ dùng chiêu này, nhất thời hơi sửng sốt.
Đến tận mấy giây sau hắn mới nói, miệng cười lòng không cười: “Nhà của siêu sao Lâm cũng không gần nơi này lắm, hay là tôi cho người đưa cậu đến khách sạn ở một đêm nhé. Trước 6 giờ sáng mai trả lời tôi, cậu nhớ đấy.”
Sau đó hắn bèn gọi một cuộc điện thoại, gọi ba vệ sĩ thân hình cao to áo vest giày da đến, “hộ tống” Lâm Tử Tích đến tận khách sạn thuộc sản nghiệp của Cố Trạch Thành gần đó để đọc kỹ hợp đồng.
Người ta bị ép lên Lương Sơn, Lâm Tử Tích thì bị ép ở khách sạn năm sao, còn có dịch vụ hộ tống, vệ sĩ, gác cửa.
Cậu tắm rửa tử tế trong bồn tắm rộng rãi ở phòng tổng thống, bớt mệt mỏi, hít thật sâu, cuối cùng với thái độ chân thành, cậu đọc tập tài liệu hận không thể dày hơn cả từ điển này.
Chỉ thấy ở dòng mấu chốt nhất sau “Bên A (Bên thuê): Cố Trạch Thành | Bên B (Bên được thuê): Lâm Tử Tích” là —— “Dựa theo yêu cầu của bên A, bên B đồng ý đảm nhận công việc đóng vai Cố Trạch Nghị trước mặt bà Tống Văn”.