Khi người dẫn chương trình tuyên bố đêm từ thiện Bosun kết thúc, ánh mắt của Cố Trạch Thành lại lướt qua chỗ trống ở bàn minh tinh hàng trước lần nữa, không nhịn được chau mày.
Hắn thừa nhận mình lần chần do dự và nhìn nhận tiêu cực hiếm thấy trong chuyện Lâm Tử Tích.
Cậu minh tinh nhỏ vốn ở thế giới gần như song song với hắn, xông vào cuộc đời hắn bằng tư thế như gió lốc, làm trái tim hắn gợn sóng, ép người từng nhìn thấy không biết bao nhiêu sự đời như sếp Cố vào tình thế bế tắc.
Đối với Cố Trạch Thành, Lâm Tử Tích giống như một đóa hoa sắp bung nở nơi đáy vực, rất đẹp, nhưng không phù hợp. Hắn đứng trên bờ vực nhìn xuống rất lâu, cuối cùng vẫn quyết tâm quay người, trở về con đường thênh thang ban đầu của mình.
Cố Trạch Thành đã quyết định kết thúc giao kèo vốn đã rất hoang đường giữa mình và Lâm Tử Tích, thậm chí ngay cả mỗi bước sau đó nên xử lý ra sao, hắn đều đã lên kế hoạch.
Tối nay lúc Lâm Tử Tích hẹn hắn nói chuyện sau khi đêm từ thiện kết thúc, Cố Trạch Thành đã định chặt phăng rắc rối luôn, có điều hắn không ngờ thế mà đối phương lại bất ngờ bỏ đi không quay lại, vứt bỏ hắn.
Cố Trạch Thành đợi đến khi hầu như mọi minh tinh, khách mời và báo chí đều đã ra về mà không thấy cậu quay lại, gọi cho Lâm Tử Tích ba cuộc điện thoại mà cũng không ai nghe máy.
Cậu bị vướng ai hoặc việc gì ư? Cố Trạch Thành vừa nghĩ, vừa đứng dậy khỏi ghế ngồi, bắt đầu đi ra khỏi hội trường.
Trong lòng Cố Trạch Thành cảm thấy sốt ruột bất an khó tả lờ mờ, nỗi sốt ruột và bất an này khiến hắn cảm thấy mình rất nực cười.
Lâm Tử Tích là một chàng trai trưởng thành, ra về không tạm biệt thì thôi. Có khi tối nay người ta đã bắt gặp ai đó nên mới quên béng mất hắn… Nghĩ đến khả năng nọ, sếp Cố bỗng cảm thấy hình như mình càng sốt ruột hơn.
Đúng lúc này, giám đốc công ty giải trí Phong Thành là Tưởng Hữu Lương chạy bước nhỏ đến thẳng chỗ hắn, thấy Cố Trạch Thành bèn dừng bước, “Chủ tịch Cố, anh có nhìn thấy chủ tịch Phong của chúng tôi không?”
Trước đây để tìm một giáo viên diễn xuất cho Lâm Tử Tích, Cố Trạch Thành từng gặp mặt Tưởng Hữu Lương một lần trên bàn rượu, tất nhiên là biết người y hỏi là Phong Nguyên, “Chủ tịch Phong của các anh? Không thấy. Sao thế, anh ấy cũng biến mất à?”
“Chứ còn gì nữa!” Tưởng Hữu Lương đang sốt ruột, không chú ý đến chữ “cũng” mà Cố Trạch Thành nói, y nói liền một hơi như súng liên thanh: “Một tiếng trước khi hoạt động kết thúc, chủ tịch Phong bảo ra ngoài hóng gió, kết quả đến bây giờ vẫn chưa quay lại. Tôi vừa ra hầm gửi xe thấy xe của anh ấy vẫn còn đây, có điều không biết anh ấy đi đâu mất rồi, tôi gọi cho anh ấy mấy cuộc liền cũng không nghe máy…”
Cố Trạch Thành vừa nghe thấy thời gian Phong Nguyên rời khỏi hội trường, sắc mặt bèn thay đổi, đến cuối cùng mặt hắn đanh lại, “Phòng camera giám sát của cung thể thao ở đâu, anh có biết không?”
“Hả? Không biết…” Tưởng Hữu Lương bị hỏi mà ngớ người, “Chắc chủ tịch Phong vẫn đang ở trong toà nhà, tôi đi tìm là được, cần camera giám sát à?”
Còn Cố Trạch Thành đã chạy đến sảnh nơi đặt bản đồ cung thể thao, đồng thời rút điện thoại ra gọi, “Cục trưởng Vương à? Ngại quá, khuya thế này còn gọi điện quấy rầy ngài. Một người bạn của tôi có thể đã xảy ra chút chuyện ở cung thể thao thành phố… Phải, phải, chính là hội trường đêm từ thiện Bosun… Làm phiền ngài giúp tôi tìm một người đồng chí đang làm nhiệm vụ ở đây, hỗ trợ tôi kiểm tra camera giám sát cung thể thao… Được được, tôi đang trên đường đến phòng camera giám sát, cảm ơn ngài…”
Đến khi Cố Trạch Thành tới phòng camera giám sát ở tầng hai, ngoài bảo vệ cung thể thao ra thì đã có hai người mặc đồng phục cảnh sát đợi sẵn trong đó.
Sau cuộc hàn huyên cực kỳ ngắn gọn, Cố Trạch Thành nhờ bảo vệ tra băng giám sát đến cảnh lúc 10 giờ, phát lại nhanh gấp tám lần, chưa được bao lâu bóng Lâm Tử Tích đã xuất hiện trong màn hình giám sát ở cửa D bên hông cung thể thao.
Qua các màn hình khác nhau, Cố Trạch Thành nhìn theo cậu đến chỗ nhà vệ sinh, rồi đi mất cùng Phong Nguyên cũng không thấy bóng dáng, đến phòng nghỉ VIP cũng ở tầng này, chưa được lắp camera. Hắn mím môi trong vô thức, cho tới khi nhìn thấy Lâm Tử Tích rời khỏi phòng VIP một mình mới hơi thả lỏng.
Sự chú ý của Cố Trạch Thành vẫn luôn dồn vào Lâm Tử Tích, trong số cảnh sát và bảo vệ có mặt thì có người phát hiện ra có người thứ ba vào phòng VIP, sau đó dìu Phong Nguyên rõ ràng đã mất tỉnh táo ra ngoài, đưa hắn ta đi tới cầu thang cũng là điểm mù camera.
“Đội trưởng Trương, đội trưởng Trương, chúng tôi phát hiện một vụ tình nghi là bắt cóc, anh hãy đến phòng camera giám sát đi.” Anh cảnh sát vóc dáng cao hơn vừa dán mắt vào hai camera ở cửa cầu thang tầng một và tầng hai, vừa dùng bộ đàm gọi sếp. Khi nhìn thấy Lâm Tử Tích bước vào cầu thang đi bộ tầng một, anh ta bổ sung thêm một câu, “Có thể có cả một vụ hành hung nghiêm trọng.”
Tay phải của Cố Trạch Thành lập tức siết thành nắm đấm.
Đừng xảy ra chuyện gì, đừng xảy ra chuyện gì, Lâm Tử Tích, cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì… Hắn thầm cầu nguyện không ngừng.
Nhưng hiện thực thì hắn chỉ có thể nhìn người toả sáng nơi đáy vực sâu thẳm này chỉ xuất hiện chưa đầy một giây đằng sau cánh cửa cầu thang hé mở, đã bị kẻ khác kéo giật lại đằng sau.
Trong màn hình camera không có tiếng, cửa cầu thang không nhìn thấy bóng người nom có vẻ im lặng và yên bình, nhưng trái tim Cố Trạch Thành đập dữ dội như trời đất nứt toác.
Trước khi những người khác có mặt kịp phản ứng, hắn đã ra sức chạy về phía cầu thang đi bộ, nhưng vì cánh cửa chứng kiến Lâm Tử Tích không thoát được kiếp nạn đã bị khoá từ bên trong, hắn không thể không dừng lại.
“Các anh có chìa khoá của cánh cửa này không?” Cảnh sát phản ứng nhanh nhất cũng đi theo, ngoái đầu hỏi bảo vệ cung thể thao cách đó vài mét.
“Trong, trong phòng giám sát, tôi quay lại ngay…”
Bảo vệ vừa nói vừa quay người chạy về, nhưng anh ta còn chưa dứt lời, Cố Trạch Thành đã đạp văng cánh cửa.
Đằng sau hai cánh cửa mở toang là mùi máu thoang thoảng, cùng với Lâm Tử Tích nằm dưới đất, bàn tay bịt cổ đã nhuộm đỏ máu tươi.
Đồng tử mắt Cố Trạch Thành lập tức co lại, hắn loạng choạng khuỵu gối bên cạnh Lâm Tử Tích, hai tay đè lên tay Lâm Tử Tích đã hơi mất sức, lặp lại không ngừng với người ý thức đã có phần mơ hồ này: “Không sao đâu, Lâm Tử Tích, cố lên, xe cấp cứu sẽ đến ngay, cậu sẽ không bị làm sao đâu… Lâm Tử Tích, đừng ngủ, cố lên… Cố lên, tôi cứu cậu đây… Chỉ cần cậu sống, chuyện gì cũng dễ bàn bạc…”
Gần như đã bỏ cuộc trong sự chờ đợi dài đằng đẵng, Lâm Tử Tích tốn công mở mắt trong tiếng gọi lặp đi lặp lại của hắn, nhìn thấy gương mặt hoảng sợ hiếm có nhưng vẫn đẹp trai của bố mình, có một câu nói đột ngột bay vào đầu cậu —— Bố tôi là một anh hùng cái thế, sẽ có ngày ông cưỡi mây ngũ sắc đến cứu tôi.
Tốt quá. Lâm Tử Tích nghĩ bụng.
Tốt quá, anh hùng cái thế của mình đến cứu mình rồi.