“Vịnh Quan Lan” nằm ở khu trung tâm thành phố S, nhà họ Cố lại sống ở tầng thượng bậc nhất khu đô thị này, Lâm Tử Tích đứng trên ban công nhắm nhìn những toà nhà đằng xa và dòng sông gần đó, không khỏi thầm cảm thán ông bố của mình giàu thật đấy.
Có điều Cố Trạch Thành giàu cỡ nào thì cũng không liên quan đến cậu, đó đều là của các em cùng cha khác mẹ chưa chào đời của cậu cả. Cậu Lâm vừa ngắm cảnh đêm, vừa không nhịn được bắt đầu đoán mò sao đến bây giờ mà bố mình vẫn độc thân “không con cái”.
Cố Trạch Thành đứng bên cạnh cậu rút một bao thuốc từ túi quần ra, lấy một điếu kẹp trên tay, lúc mò đến bật lửa thì phát hiện ra không mang theo người, bèn quay đầu định vào nhà lấy.
Cậu Lâm cũng coi như đã lăn lộn trong làng giải trí nhiều năm, không thể nói là lõi đời, nhưng ít nhất thì vẫn có mắt nhìn, cậu vội vàng móc bật lửa của mình ra, chìa tay châm lửa cho người bên cạnh.
Cố Trạch Thành lấy làm ngạc nhiên liếc nhìn cậu, rít một hơi thuốc, thong thả nhả khói rồi nói: “Tôi tưởng cậu không hút thuốc.”
Lâm Tử Tích vốn vội tỏ ra ân cần, bị hắn nói vậy, bèn đứng thẳng người theo phản xạ có điều kiện như trẻ vị thành niên bị phụ huynh bắt quả tang hút thuốc, bàn tay cầm bật lửa giấu ra sau lưng, “Đâu, đâu có… Mọi khi tôi cũng không hút, chỉ thi thoảng đóng phim ban đêm thì làm một điếu cho tỉnh táo thôi.”
Bố Cố vốn cũng chỉ tiện miệng nói vậy, thấy cậu tỏ vẻ như trẻ con làm việc sai trái bị bắt quả tang, không khỏi thấy buồn cười, hắn lấy một điếu từ trong bao thuốc ra đưa cho cậu, “Tôi có bảo gì cậu đâu… Làm một điếu không?”
Lâm Tử Tích nhanh nhẹn nhận thuốc, tự châm lửa cho mình, rồi rít liền hai hơi kìm nén cơn giật mình.
Cố Trạch Thành nhìn ngón tay cầm thuốc lá, rồi lại nhìn bờ môi nhả khói của cậu, hắn cũng rít một hơi, rồi bỗng hỏi: “Môn hình thể của các cậu có dạy hút thuốc lá không?”
“Không.” Cậu Lâm bị hỏi mà chẳng hiểu mô tê gì.
Môn hình thể trường nào đi dạy cái này?!
Vả lại, động tác hút thuốc của ông bố đại gia nhà cậu vừa đẹp trai vừa quyến rũ, mới giống như từng đi học ấy.
Lâm Tử Tích dán mắt vào bàn tay kẹp thuốc lá của bố mình rõ lâu, nhận ra thế mà mình lại ngơ ngẩn nhìn Cố Trạch Thành hút thuốc, cậu không khỏi ngượng ngùng, vội vã rít mạnh vài hơi để giấu giếm, sau đó rút điện thoại ra, cúi đầu lướt bảng tin như điên.
Cố Trạch Thành nhìn cậu nghịch điện thoại, bèn nhớ ra một việc, “Dạo này cậu không chơi cái trò rút thẻ đấy nữa à?”
Trò rút thẻ gì, đó là trò chơi di động nhập vai theo lượt phong cách châu Âu quy mô lớn đấy… Mặc dù, đối với Lâm Tử Tích mà nói, hình như tinh tuý của trò chơi đó đúng là nằm ở việc rút thẻ thu thập nhân vật.
Vậy nên kể từ khi bố Cố bật phần mềm gian lận rút được toàn bộ thẻ cam cho cậu, hứng thú đối với trò chơi này của diễn viên trẻ Lâm Tử Tích giảm sút từng ngày một, đợt trước tập trung đóng phim bận quá, cậu dứt khoát bỏ game luôn.
“Ừ… Kể từ khi anh rút được hết thẻ cam giúp tôi, tôi bèn có cảm giác trọn vẹn, sau đó từ từ không chơi nữa.” Lâm Tử Tích hút nốt hơi thuốc cuối cùng, bỏ đầu lọc vào gạt tàn hình hoa sen, mỉm cười tự chế giễu, “Con người tôi ấy, một trong các khuyết điểm chính là hứng thú nhất thời. Thời gian qua nhiệt tình cạn, có được rồi thì bắt đầu không trân trọng.”
Cố Trạch Thành nghe cậu nói vậy, không biết tại sao trong lòng bỗng thấy khó chịu, buột miệng hỏi: “Với tình yêu cũng thế à?”
Lâm Tử Tích đã sống hai mươi mấy năm trời mà chưa từng hẹn hò, cậu méo có kinh nghiệm trong việc này, vốn định nói bừa: “Không biết được, có khi cũng thế thật”, nhưng không biết tại sao, nhìn gương mặt bỗng nghiêm túc của bố Cố, cậu đột nhiên nghĩ đừng để bố mình cho rằng mình là một tên bạc tình thì tốt hơn.
“Trước đây tôi chưa từng hẹn hò với ai nên không biết, có điều…” Cậu nhìn vào mắt Cố Trạch Thành, nói bằng vẻ mặt chân thành nhất: “Nếu có người mình yêu thật, chắc tôi sẽ ở bên người đó cả đời, chung thuỷ son sắt.”
Cặp mắt hoa đào của Lâm Tử Tích vốn đã quyến rũ bẩm sinh, dưới ánh đèn mông lung chiếu rọi, nhìn kiểu gì cũng chan chứa tình cảm, Cố Trạch Thành bị cậu nhìn mà trong một giây nhịp tim tăng tốc, không nhịn được nhìn đi chỗ khác như trốn tránh, bắt đầu quan sát du thuyền trên sông cách đó không xa hòng giấu giếm.
Cậu Lâm lại tưởng bố mình không hứng thú với quan điểm về tình yêu của mình, nhưng cậu cho rằng đây là cơ hội hiếm có để thăm dò về chuyện năm ấy của bố mẹ mình, thế là cậu giả vờ tuỳ ý chuyển chủ đề sang Cố Trạch Thành, “Thế anh thì sao? Người thành đạt như anh mà đến giờ vẫn độc thân, cũng hiếm thấy.”
Bỗng nhiên bị hỏi đến chuyện của mình, Cố Trạch Thành vốn định đáp qua quýt cho qua, nhưng thấy Lâm Tử Tích chăm chú ra mặt, hắn bỗng không muốn lừa cậu, “Trước đây thì từng hẹn hò với hai ba người, có điều sau này đều chia tay rồi… Cuộc đời có quá nhiều biến số, nhiều lúc chuyện cả đời chẳng qua chỉ là một câu sáo rỗng buột miệng nói bừa thôi.”
Cậu Lâm hơi bất ngờ nhìn bố mình, “Anh không giống người nhất thời bồng bột nói chuyện cả đời.”
“Tất nhiên không phải tôi nói.” Cố Trạch Thành lắc đầu, “Nếu tôi hứa cả đời, tất nhiên là bất kể gặp phải trắc trở gì, đều sẽ nắm tay đối phương đi tiếp.”
Câu này thì phù hợp với hiểu biết của Lâm Tử Tích về bố mình, cậu đảo mắt, tiếp tục lập bẫy: “Có điều, anh vẫn từng nói mấy câu ngọt ngào sáo rỗng này với mối tình đầu của anh chứ?”
Cố Trạch Thành bên cạnh cậu sửng sốt, như đang tìm lại ký ức, mãi lâu sau hắn mới đáp, “Cũng không… lúc đó rất nhiều chuyện hỗn loạn, còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi…”
Nghe kìa… Còn chưa bắt đầu mà đã có cậu rồi, thế nếu không kết thúc sớm, chẳng phải cậu sẽ có đủ em trai em gái làm một đội bóng sao?!
Cậu Lâm mỏ hỗn trong lòng, trên mặt thì tỏ vẻ thấu hiểu: “Yêu sớm bị rẽ thuý chia uyên đúng không?!”
Ai dè bố cậu lại lắc đầu, “Không chỉ vậy.”
Thế là con quỷ hóng hớt trong nội tâm Lâm Tử Tích lập tức thức tỉnh, “Thế là thế nào, thế là thế nào?”
Có điều, lần này bố Cố không chịu nói thêm, chỉ rút một điếu thuốc khác, ra hiệu cho Lâm Tử Tích châm lửa hộ hắn.
Lâm Tử Tích lấy bật lửa ra, ngoan ngoãn châm thuốc cho hắn lần thứ hai, cậu vốn định gặng hỏi tiếp, nhưng lúc này lại có người gọi điện thoại cho cậu.
Cậu vừa nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại, lập tức méo dám đứng trước mặt bố mình nữa.
“Tôi đi nghe máy!” Lâm Tử Tích che luôn tên “bà Lâm Tĩnh” —— cũng chính là bà mẹ năm ấy ra tay với trẻ vị thành niên, bị rẽ thuý chia uyên xong vượt cạn một mình, kết quả hình như vẫn còn sự thật bị che giấu của Lâm Tử Tích —— trên điện thoại, lúng túng chuồn từ ban công về phòng ngủ chuẩn bị cho mình.
“Mẹ… có chuyện gì ạ?” Sau khi bắt máy, cậu Lâm nói lí nhí.
“Giờ con không đóng phim à?” Giọng nói nghe trẻ hơn hẳn tuổi thật ở đầu bên kia thở dài, nói: “Chẳng phải vì em con đấy sao… Dạo này lớp nó thịnh hành dùng điện thoại chơi “Vương Giả Chiến Tích” gì đó, nó cũng hùa theo suốt ngày chơi game không học hành gì, điểm thi giữa kỳ tụt một phát khỏi top 100 khối. Mẹ và bố nó nói nó không biết bao nhiêu lần mà vô ích, nó nghe lời con nhất, con bảo nó đi… cứ tiếp tục thế này thì làm sao được!”
Đương nhiên Lâm Tử Tích cũng biết đến trò chơi di động “Vương Giả Chiến Tích”, trò này hiện nay không phải là lớp em gái cậu thịnh hành, mà là nổi toàn quốc, gần đây còn có cả minh tinh phát trực tiếp chơi trò này. Có điều không ngờ rằng Châu Thiến Thiến vẫn luôn vững chân trong top 10 khối lại biến thành một trong số những “người chơi tiểu học” hại người trong truyền thuyết.
Lâm Tử Tích cùng mẹ khác cha với em gái, tuổi tác chênh lệch nhiều, đáng lẽ là phải có quan hệ phức tạp.
Có điều ai bảo cậu Lâm đẹp trai, lại còn là ngôi sao đang nổi cơ, thế là cậu may mắn được xếp hạng nhì quanh năm trong “bảng xếp hạng người được tôn sùng nhất” của bạn nhỏ Châu Thiến Thiến —— hạng nhất là một thành viên trong nhóm thần tượng thiếu niên nào đó, gió tanh mưa máu trong việc này không nhắc đến thì thôi.
NPC nữ chính Lâm đã đăng nhiệm vụ ngoài nhiệm vụ chính nhưng không thể bỏ qua, người chơi Lâm Tử Tích đành nhận lệnh, gọi điện thoại cho đối tượng nhiệm vụ là NPC Châu Thiến Thiến, trong cuộc gọi dài nửa tiếng đồng hồ, cậu suýt thì bị đối phương lôi kéo vào vực thẳm của trò chơi di động đấu trường nhiều người chơi này.
May mà cậu chống lại được cám dỗ, cuối cùng dùng điều kiện “thi cuối kỳ lọt top 10 khối, thưởng cho một tấm ảnh ký tên đích danh của thần tượng thiếu niên nào đó; thi lọt top 3 khối, thưởng cho mười năm ngày du lịch châu Âu vào kỳ nghỉ đông” miễn cưỡng thuyết phục được em gái mình.
Đến khi Lâm Tử Tích gọi điện thoại xong, bộ phim kỳ ảo bom tấn “Phá Thiên Ký” của cậu cũng chiếu xong, Cố Trạch Thành đã về phòng khách, đang trò chuyện với bà cụ.
Cậu Lâm đành thầm than bỏ lỡ cơ hội tốt, việc nghe ngóng chuyện của bố mẹ mình hồi đó đành phải để sau vậy.