Hôm trước rượu chè quá độ, ngày hôm sau Lâm Tử Tích tỉnh dậy, đầu vẫn còn hơi đau, cậu day huyệt thái dương ngồi dậy, quơ lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem thời gian.
Bây giờ là tám giờ hai mươi phút sáng, mà cảnh quay hôm nay của cậu dự kiến bắt đầu từ ba giờ chiều, vẫn kịp thời gian.
Trí nhớ của Lâm Tử Tích bị ngắt quãng kể từ sau khi âm thầm đơn phương nhận bố trong xe của Cố Trạch Thành tối hôm qua, cơ bản méo biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, mình đang ở đâu. Có điều nhìn từ căn phòng cậu đang ở, nơi này không phải nhà họ Cố, nhưng cũng không giống khách sạn, mà trên người cậu còn đang mặc bộ đồ ngày hôm qua.
Lâm Tử Tích rời giường, mở cửa ra khỏi phòng, đi tới phòng khách bèn nhìn thấy bố Cố đang mặc quần áo thường ngày ngồi trên trường kỷ, vừa uống cà phê vừa xem thời sự buổi sáng trên TV.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Tích nhìn thấy Cố Trạch Thành mặc đồ gì khác ngoài âu phục, đối phương lại ngồi trên trường kỷ xem TV, trong khoảnh khắc cậu có ảo giác như bố con sống chung nhà.
Cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc, là cảm giác mà cả đời cậu chưa từng được trải nghiệm, nhưng thuở bé từng tưởng tượng hết lần này đến lần khác, khiến trong lòng Lâm Tử Tích nhất thời tràn ngập niềm vui sướng khó tả và nỗi thấp thỏm như đi xa lâu ngày mới quay về quê hương.
Cậu Lâm lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, rồi mới cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, đi tới chỗ trường kỷ chào hỏi ông bố kiêm chủ thuê của mình: “Chào buổi sáng. Tối hôm qua cảm ơn anh nhé, lúc đó tôi còn tưởng mình không say lắm, ai dè ngủ một mạch đến bây giờ, làm phiền anh còn phải giữ tôi ở lại.”
Cố Trạch Thành gật đầu, sắc mặt không nhận ra vui buồn, nhưng giọng điệu thì rất gay gắt: “Là tôi bảo cậu đi, tất nhiên phải chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả. Nhưng cậu đã lớn rồi, còn là người của công chúng, đáng lẽ phải có khả năng tự chủ, không uống được thì uống ít thôi, nếu không gặp phải kẻ nào có ý đồ, cậu sẽ gặp rắc rối to đấy.”
Điều này thì là thật, trong giới giải trí không phải chưa từng có chuyện minh tinh lớn nhỏ uống say bị người ta sàm sỡ hoặc lập bẫy, có điều…
“Yên tâm đi, mọi khi tôi đều biết chừng mực. Chẳng phải tối hôm qua nghĩ là có mặt anh, nên mới hơi thả lỏng quá đà đấy sao.” Cậu Lâm vội vàng nịnh nọt bố mình, “Dù sao thì tôi tin được sếp Cố mà.”
Nghe cậu nói vậy, vẻ kỳ lạ vụt loé qua mặt Cố Trạch Thành, sau đó chẳng mấy chốc đã khôi phục biểu cảm nghiêm nghị, “Cậu ngồi xuống đi, tôi có chuyện phải nói với cậu.”
Đây là mở đầu ông bố đại gia có việc quan trọng muốn bàn bạc, Lâm Tử Tích ngồi ngay xuống ghế bành bên trái, lưng ưỡn thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc lắng nghe.
Cố Trạch Thành cân nhắc rất lâu mới lên tiếng, “Tôi tìm cậu đóng giả Cố Trạch Nghị là muốn an ủi cụ nhà, không tồn tại ý định khác, cũng mong cậu đừng có suy nghĩ khác.”
Đương nhiên Lâm Tử Tích biết bố mình muốn lừa gạt bà nội, không phải muốn tìm một thằng em ruột, càng không muốn tìm con trai ruột, “Tôi biết, tôi vẫn luôn tuân thủ thoả thuận bảo mật trong hợp đồng của chúng ta, nếu không phải hôm qua anh đích thân tìm đến Phong Nguyên, tôi vốn chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng quan hệ của anh.”
“Tôi không phải nói việc này, ý tôi là…” Vẫn luôn ở kèo trên, ăn nói đanh thép, lần này bố Cố lại do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói rành mạch: “Tôi không có hứng thú với chuyện quy tắc ngầm, giao dịch quyền lực lấy sắc đẹp.”
“Tôi biết mà.” Cậu Lâm chẳng hiểu mô tê gì, không biết tại sao bố cậu lại cố tình nói chuyện rõ rành rành như thế với mình —— Nếu Cố Trạch Thành có hứng thú với chuyện này, thế thì chẳng biết bây giờ cậu có bao nhiêu bà mẹ kế rồi.
Đêm hôm qua bố Cố bị nụ hôn bất ngờ của Lâm Tử Tích làm cho cõi lòng rối bời, nghĩ mất nửa đêm mới quyết định rào trước, chặt đứt ý nghĩ bán sắc của đối phương, kết quả giờ thấy Lâm Tử Tích vẫn thản nhiên, chẳng thấy ngượng ngùng chút nào, nhất thời không biết rốt cuộc là mình nghĩ nhiều, hay là đối phương đã dùng hết diễn xuất cả đời vào việc này.
“Thế cậu…” Bố Cố vốn muốn hỏi tại sao Lâm Tử Tích lại hôn mình, nhưng nói được hai chữ thì cảm thấy mình gặng hỏi như thế vừa mất giá vừa vô nghĩa, bèn không nói tiếp nữa, ngược lại hắn bưng cà phê lên uống một ngụm hòng khoả lấp.
Cố Trạch Thành đang nói dở thì dừng, cậu Lâm méo còn chút ấn tượng nào về việc hung hãn “chụt” bố mình một phát đêm qua thì lại hiểu nhầm, cậu tưởng bố mình đang hỏi suy nghĩ của mình về quy tắc ngầm.
Lúc này, đương nhiên Lâm Tử Tích phải đáp nghiêm túc, để còn tăng thiện cảm trước mặt ông bố đại gia (huống hồ bản thân cậu đúng là nghĩ như vậy): “Tôi cũng không chấp nhận được quy tắc ngầm. Tài nguyên, danh tiếng, địa vị tất nhiên là quan trọng, nhưng vẫn chưa quan trọng đến mức đáng để bán xác thịt và linh hồn mình. Ngành của bọn tôi đúng là rất hỗn loạn, nhưng cũng có rất nhiều người trong sạch… Nói thì có thể anh không tin, tôi đã quay rất nhiều cảnh giường chiếu, nhưng trong hiện thực thì nụ hôn đầu còn chưa có đối tượng đâu.”
Cậu Lâm dứt lời bèn cười híp mắt nhìn bố mình, chờ đối phương khen ngợi phẩm chất trong sạch hiếm thấy của mình trong giới giải trí.
Kết quả thế mà bố Cố không khen ngợi cậu, còn dán mắt nhìn cậu mấy phát liền với vẻ mặt quái dị, rồi đứng bật dậy không báo trước.
“Nơi này là nhà gần công ty của tôi, có lúc họp xong tôi sẽ ở đây. Tối hôm qua cậu uống say, đưa cậu về nhà thì nhất định bà cụ sẽ lo, lại không tiện đi khách sạn, mới đưa cậu đến đây. Hôm nay cậu phải đóng phim đúng không? Chỗ này đến phim trường cũng phải đi xe gần ba tiếng đồng hồ, đi sớm cho an toàn thì hơn, đừng đi muộn nữa.
Ý định khắc khẩu cái là tiễn khách của Cố Trạch Thành rất rõ ràng, nhưng Lâm Tử Tích không nghĩ nhiều, tưởng là bố cậu lo cậu đi muộn thật, còn lấy làm cảm kích.
Có điều, với trải nghiệm kỳ diệu ngày hôm qua, giờ cậu méo dám gọi taxi tuỳ tiện nữa, “Làm phiền tài xế của anh đưa tôi đến câu lạc bộ Tần Giang được không? Xe của tôi vẫn còn ở đó, thời gian hôm nay vẫn đủ cho tôi đi lấy.”
Bố Cố rút một chiếc chìa khoá xe từ trong tủ ở cửa ra vào, “Hôm qua bảo người lái đến đây giúp cậu rồi.”
Gia đình, chu đáo quá đi!
Đang vui, trước khi đi cậu Lâm suýt thì tặng bố mình một nụ hôn gió, kích thích trái tim tuyệt đối không thể coi là yếu đuối của sếp Cố lần nữa.
Trong vòng hơn một tháng sau đó, phần lớn thời gian Lâm Tử Tích tham gia quay “Linh Phi Truyện”, thời gian còn lại thì xin nghỉ đi phỏng vấn tạp chí, ghi hình chương trình tạp kỹ và hoạt động cho các nền tảng kinh doanh —— không phải vì cậu Lâm không tận tuỵ với nghề, mà là trong giới giải trí hối hả ngày nay, như cậu mới là bình thường —— dù cho cậu muốn tĩnh tâm cắm cọc ở phim trường, công ty giải trí Tinh Thần cũng không đồng ý.
Suy cho cùng thì, “thời gian của bạn cực kỳ đáng giá” —— by quảng cáo một trò chơi điện tử trên mạng và quản lý Trần Vân Vân.
Trong quãng thời gian này, Lâm Tử Tích còn hẹn đến văn phòng của Châu Phàm hai lần, mặc dù không thể đảm bảo hiệu quả tức thời, giúp cậu một ngày đi ngàn dặm, nhưng mỗi lần “học” cậu đều có thể gọi là được khai sáng, lợi ích vô cùng.
Ngoài ra, cậu Lâm còn được bà Tống gọi về nhà ăn cơm vài lần, rồi bị “Phá Thiên Ký” của mình đày đoạ vài lần, khiến cậu càng quyết tâm phải cải thiện diễn xuất.
Có điều trùng hợp là, mấy lần cậu về nhà họ Cố, thế mà không gặp Cố Trạch Thành nữa.
Lâm Tử Tích vừa “nhận” bố, trong lòng vẫn còn ngây thơ, không tránh khỏi thất vọng. Có điều nghĩ đến việc kinh doanh khổng lồ của đối phương, đáng lẽ bận rộn mất dạng mới là bình thường, tất nhiên cậu Lâm sẽ không chảy nước mắt muốn gặp phụ huynh như trẻ con bị vứt bỏ ở quê.
Nhưng phụ huynh đi làm không về, “trẻ con ở quê” không để bụng, “người già neo đơn” lại giận dữ.
Thực trạng thanh niên vùng quê TQ kéo nhau lên thành phố đi làm, để lại bố mẹ cô đơn và nhiều khi là vứt bỏ con cái ở quê cho bố mẹ già nuôi vì không có điều kiện đưa con đi cùng.
Ngày hôm nay Lâm Tử Tích vừa bước vào cửa nhà họ Cố, bà cụ bèn hung dữ hỏi cậu: “Trạch Nghị, con nói thật với mẹ đi… Có phải con với anh con lại cãi nhau không?”
“Đâu có!” Cậu Lâm lấy làm lạ sao bà nội lại tự dưng hỏi vậy: “Con đã không gặp anh cả hơn một tháng rồi, làm sao mà cãi nhau với anh ấy được.”
“Thế chẳng phải là cãi nhau sao!” Bà cụ giận hờn lườm cậu, “Hơn một tháng trời anh con mặc kệ con, con thấy thế là bình thường à?! Nói đi, hai đứa bị làm sao?”
Tự cho rằng lần trước tạm biệt bố mình, hai người vẫn coi là vui vẻ, Lâm Tử Tích bất lực an ủi bà Tống: “Mẹ… mẹ nghĩ nhiều quá rồi. Con đã lớn tướng thế này rồi, đâu cần anh con chăm lo mãi?! Con bận, anh con còn bận hơn con mà!””
Bà cụ hừ một tiếng, “Công việc của nó đúng là bận rộn, đúng là thường xuyên về muộn, nhưng lần nào mà con về, nó đều bận đến tận đêm khuya, còn chẳng về nhà… Trùng hợp quá phải không?!”
Vụ này thì Lâm Tử Tích méo biết thật, cậu còn tưởng Cố Trạch Thành thường xuyên không về nhà, không ngờ thế mà hình như đối phương đang cố tình tránh mặt mình.
Trong lòng Lâm Tử Tích thấy bức bối, vừa khó chịu, vừa tủi thân.
Nhưng bất kể thế nào, cậu cũng không thể can thiệp vào chuyện của ông bố đại gia được.
Chuyện của bố Cố, cậu Lâm không can thiệp nổi, nhưng bà Tống thì có.
“Con gọi điện cho anh con, bảo bỗng dưng mẹ thấy khó ở, bảo nó về nhà mau.” Bà cụ cười lạnh lùng, “Mẹ không tin mẹ không quản được hai đứa!”
…
………….
Bà ơi, bà đúng là cao thủ hại cháu!