Lâm Tử Tích về đến phòng mình, vốn định cày điện tử tiếp, luyện thẻ cam mà bố cậu tự tay rút cho cậu, có điều cuối cùng không đọ nổi cảm giác tội lỗi vì buổi sáng ăn quá nhiều, sau khi đấu tranh hồi lâu, cậu vẫn đến phòng tập thể hình của khách sạn.
Kết quả cậu vừa túa mồ hôi chạy chầm chậm trên máy chạy bộ gần hai tiếng đồng hồ, một tin nhắn hẹn đi ăn được gửi tới điện thoại của cậu.
Nói là hẹn đi ăn, thực ra cũng không đúng lắm.
Suy cho cùng, “buổi tối ăn cùng nhau không?” thì gọi là hẹn đi ăn; còn “bảy giờ tối nay đến câu lạc bộ Tần Giang, đừng đến muộn”… chắc coi như thông báo?
Cậu Lâm đọc tin nhắn trên điện thoại, ngẫm nghĩ một lúc, vẫn trả lời: “Gửi nhầm người à?”
“Cậu đến muộn thử xem.” Mười phút sau, Cố Trạch Thành trả lời.
Xem ra đúng là gửi cho cậu, nhưng ông bố đại gia tự dưng hẹn cậu đi ăn, còn tìm câu lạc bộ tư nhân nổi tiếng ở thành phố S… Lẽ nào là bà cụ nhét thức ăn cho cậu cả buổi sáng còn cảm thấy chưa đủ, buổi tối làm thêm một hiệp nữa?
Nghĩ đến khả năng này, Lâm Tử Tích không khỏi rùng mình, vốn đã định ngừng tập, cậu lập tức ở thêm hơn một tiếng đồng hồ trong phòng tập thể hình, cho đến gần bốn giờ chiều mới tắm rửa về phòng. Đến khi cậu chải chuốt toàn thân xong xuôi, đổi sang Âu phục, tự lái xe đến địa điểm Cố Trạch Thành chỉ định, đã 6:50.
Lâm Tử Tích giao chìa khoá xe cho nhân viên đỗ xe, vừa bước vào sảnh câu lạc bộ, quản lý đã ra đón.
Câu lạc bộ Tần Giang là câu lạc bộ tư nhân cao cấp, trước nay là nơi tụ tập của những người nổi tiếng từ mọi ngành, lần này diễn viên trẻ Lâm Tử Tích đến cũng không thay đổi đặc biệt cách ăn mặc, tất nhiên đối phương nhận ra cậu ngay.
“Cậu Lâm, chủ tịch Cố nhờ cậu đợi anh ấy một lúc.” Quản lý vô cùng lịch sự dẫn Lâm Tử Tích đến chỗ trường kỷ rộng thênh thang.
Lâm Tử Tích không ngồi xuống, mà giả vờ hỏi bừa: “Có ai đến rồi à?”
Quản lý nhớ lại, “Ngài Châu Phàm và giám đốc Tưởng Hữu Lương vừa đến.”
Sắc mặt vẫn như thường, Lâm Tử Tích gật đầu cảm ơn đối phương, nhưng trong lòng lấy làm ngạc nhiên vô cùng.
Phải biết rằng, cái tên “Châu Phàm” nghe rất tầm thường, nhưng ảnh đế Châu từng hai lần giành giải ở ba liên hoan phim lớn thế giới, liên hoan phim trong nước thì càng càn quét vô số, chẳng hề tầm thường chút nào.
Còn Tưởng Hữu Lương thì là giám đốc công ty giải trí Phong Thành đang ký hợp đồng với Châu Phàm —— công ty giải trí Phong Thành trực thuộc tập đoàn Phong Thành của Phong Nguyên, nhưng các mặt vận hành thường ngày thì do giám đốc Tưởng phụ trách.
Cố Trạch Thành hẹn đi ăn mà lại hẹn cả giám đốc công ty giải trí Phong Thành và ảnh đế khủng nhất dưới trướng, Lâm Tử Tích không khỏi nghi ngờ bố mình bị sốc không chịu nổi bởi phim của mình, đích thân ra trận lôi kéo tài nguyên cho mình.
Suy cho cùng, với vị trí của cậu hiện tại và thực lực của công ty giải trí Tinh Thần, chắc Cố Trạch Thành có thể bị phim của cậu hại hơn ba năm —— thực ra chắc là tám năm, có điều chắc đến lúc đó bố Cố đã bị hại quen rồi, không thể gọi là bị hại nữa.
Mặc dù cậu Lâm không có mong muốn gì trong sự nghiệp nghệ thuật của mình, nhưng có cơ hội đóng phim điện ảnh hoặc phim truyền hình đáng cậy thì vẫn là chuyện đáng mừng.
Gọi cho ông bố đại gia thôi!
Trong lòng Lâm Tử Tích kích động, lúc ông bố đại gia đến câu lạc bộ vào lúc 6:55, cậu nhìn đối phương cũng không nhịn được cười híp mắt.
Gương mặt của cậu Lâm vốn đã cực kỳ tuấn tú, cộng thêm nụ cười ngọt ngào xuất phát từ đáy lòng, Cố Trạch Thành nhìn mà ngây người, lát sau mới phản ứng: “Cậu đã biết tôi tìm người dạy kèm cậu diễn xuất rồi à?”
“Dạy kèm diễn xuất?” Lâm Tử Tích sững sờ, “Không phải lôi kéo tài nguyên cho tôi sao?”
Bố Cố lườm cậu bằng vẻ mặt “củi mục khó đun, chổi cùn khó quét”, “Với cái diễn xuất hiện tại của cậu, tôi nhét cậu vào phim của đạo diễn nổi tiếng nào, cậu cũng diễn mà không thấy ngượng à?”
…
………….
Không ngượng!
Chẳng ngượng chút nào!
Người ta xuất thân từ chương trình tuyển chọn tài năng và thần tượng mà còn đi đóng phim của đạo diễn Trương không hề ngượng, một cử nhân chính quy (chẳng nên hồn) như cậu sao lại ngượng?!
Mặc dù nói vậy, nhưng Lâm Tử Tích cũng hiểu được Cố Trạch Thành không thiếu nợ cậu gì cả, hôm nay tìm giáo viên diễn xuất cho cậu —— còn là ảnh đế uy tín như Châu Phàm —— đã là giúp đỡ và ân huệ rất lớn rồi.
Cậu không thất vọng quá nhiều, lúc theo bố Cố vào phòng riêng đã tươi cười rạng rỡ.
Châu Phàm và Tưởng Hữu Lương đã đợi ở bên trong, Tưởng Hữu Lương vừa nhìn thấy Cố Trạch Thành bèn rời khỏi chỗ ngồi, ra đón, “Chủ tịch Cố! Ngại quá, tối nay chủ tịch Phong của chúng tôi có cuộc họp với ban giám đốc, quả thật không thể tránh được, đành để tôi và Châu Phàm tiếp đãi các vị trước. Sau này, chủ tịch sẽ hẹn ngài ăn bữa cơm sau.”
Cố Trạch Thành dẫn Lâm Tử Tích cùng ngồi vào chỗ, “Sao giám đốc Tưởng lại nói thế… Vốn là thỉnh cầu vô lý của tôi, ngược lại chủ tịch Phong lập tức giúp tôi sắp xếp ổn thoả, cảm ơn các vị hôm nay bỏ thời gian ra tới đây.”
“Đâu có, tình cờ tôi và Châu Phàm đều đang ở thành phố S, bây giờ anh ấy cũng chưa vào đoàn làm phim, vừa đúng ngày.” Tưởng Hữu Lương và Châu Phàm liếc nhìn nhau, sau đó cười nói với Lâm Tử Tích: “Cậu Lâm là diễn viên trẻ nổi nhất bây giờ, có cơ hội giao lưu hợp tác này, đối với chúng tôi cũng là chuyện tốt.”
… Đâu phải!
Bất kể là từ độ nổi tiếng hay lực chiến của người hâm mộ, nhìn kiểu gì thì diễn viên trẻ nổi nhất bây giờ cũng là Thu Liên Dật dưới trướng chính Phong Thành, cậu Lâm có thể tính là hạng nhì hay không còn chưa chắc.
Có điều đối mặt với lời tâng bốc thương mại này, Lâm Tử Tích cũng chỉ thầm mỏ hỗn trong lòng, đương nhiên sẽ không vạch trần thật, mà tỏ vẻ chân thành nói: “Được học theo thầy Châu, việc này đối với tôi mà nói là chuyện tốt vô cùng… Sau này xin nhờ thầy Châu chỉ bảo học trò chẳng nên thân là tôi đây.”
Lâm Tử Tích miệng nói là “thầy”, “học trò”, không phải định bái sư ngay lập tức —— với tư chất này của cậu, chắc dù là nể mặt Cố Trạch Thành thì Châu Phàm cũng chưa chắc đã đồng ý.
Với tình hình hiện tại, chắc hẳn ảnh đế Châu được tính là giáo viên dạy kèm riêng của cậu, coi như mối quan hệ thầy trò thương mại.
Mà rõ ràng Châu Phàm cũng nghĩ như vậy.
Ảnh đế Châu trao đổi cách liên lạc với diễn viên trẻ Lâm Tử Tích trên bàn rượu, hẹn địa điểm dạy học một tuần sau ở văn phòng của mình, chứ không phải nhà riêng của y ở thành phố S, thời gian dạy học lần này cũng chốt trước chỉ có một tiếng đồng hồ.
Nhưng bất kể nói thế nào, được tiền bối có danh tiếng như Châu Phàm chỉ bảo 1:1, đối với Lâm Tử Tích mà nói cũng là miếng bánh rơi từ trên trời xuống, còn là loại bánh bên ngoài bọc vàng lá ăn được, bên trong nhồi nấm cục, gan ngỗng, trứng cá muối.
Vậy nên trong bữa cơm này, bất kể là mời rượu hay được mời rượu, cậu đều uống cực nhanh gọn, chẳng hề rề rà như mọi khi bị ép xã giao “nói mỏi mồm mới uống một ly”.
Nói công bằng thì, là một người đã ở trong làng giải trí được vài năm, tửu lượng của cậu Lâm vẫn khá ổn.
Tiếc rằng cậu phải đối mặt với một ảnh đế kỳ cựu, hai CEO chinh chiến sa trường đã lâu, cộng thêm việc từ bữa sáng đến bây giờ cơ bản là cậu chưa ăn gì cả, buổi chiều còn vận động hơn ba tiếng đồng hồ, đến khi bữa cơm này kết thúc, bề ngoài nhìn cậu vẫn ổn, nhưng thực tế đã hơi say, đi đứng cũng nghiêng nghiêng ngả ngả.
“Tối nay cậu định về kiểu gì?” Cố Trạch Thành đi sau cậu chau mày hỏi.
Lâm Tử Tích không nói gì, vô thức giơ chìa khoá xe trong tay.
Lông mày của bố Cố lập tức nhíu chặt hơn, “Cậu đã uống đến mức này rồi, còn lái xe? Trợ lý của cậu đâu?!”
“Tôi… ợ… tôi không gọi cậu ấy đến…” Lâm Tử Tích đi đến cửa câu lạc bộ, vừa đáp, vừa dùng đầu óc chậm chạp cân nhắc việc mình thuê tài xế lái hộ có rắc rối hay không.
Tuy nhiên chẳng chờ cậu nghĩ xong, đã bị người ta kéo phắt vào chiếc SUV màu đen đậu ở cửa.
“Cậu nhìn giống Cố Trạch Nghị, không học hành tử tế giống Cố Trạch Nghị, sao mà… ngay cả nguyên nhân chết cũng muốn giống nó thế?” Kéo người vào ghế sau, Cố Trạch Thành nhìn biểu cảm kinh ngạc của cậu, cười lạnh lùng..
…
…………..
Cháu giống chú cỡ nào, mặt này cũng bỏ đi, cảm ơn!