Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 40




- -

Tuy rằng Cố Trạch Thành đã chuẩn bị đủ màn dạo đầu nhưng dù sao thì mũi dùi khủng bố bên dưới của anh cũng hùng tráng dữ tợn hơn ngón tay nhiều, Lâm Tử Tích lại là lần đầu thừa nhận nhục hình kiểu đó, cho nên bây giờ hắn mới vừa bị phần đầu dương v*t nong lỗ hậu môn ra, nhồi vào con đường hầm bí mật thì đã không chịu nổi, vùng vẫy giãy giụa lên.

"Daddy, đừng mà... Thốn quá." Nhất thời không hiểu vì sao cái người trước mặt này lại tổn thương mình, lòng Lâm Tử Tích tràn đầy ủy khuất, lầu bầu với Cố Trạch Thành, hai tay cũng liều mạng đẩy lồng ngực đối phương ra, muốn đối phương ngồi dậy.

Cố Trạch Thành dùng một tay dễ dàng áp chế hai tay Lâm Tử Tích lên đỉnh đầu, tay kia nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn, sau đó in dấu một nụ hôn lên trán hắn như an ủi, dùng giọng điệu dịu dàng nhất mà dụ dỗ: "Bé cưng ngoan... thả lỏng nào, nhịn một chút, lát nữa sẽ hết đau ngay."

Dứt lời, tay anh lại thò xuống tuốt tuốt cậu bé của Lâm Tử Tích, mới sục vài cái đã làm cho khúc ngọc trắng kia có tinh thần trở lại.

Lâm Tử Tích được Cố Trạch Thành mơn trớn như vậy, dỗ dành như vậy, toàn thân không khỏi mềm nhũn, nhắm mắt lại bắt đầu rên khe khẽ hưởng thụ sự phục vụ của ba hắn.

Cố Trạch Thành thấy hắn đã dần quen với sự tồn tại của thứ đang cắm ì trong thân thể mình, bắt đầu vừa quan sát phản ứng của hắn, vừa chầm chậm đẩy dương v*t vào sâu trong hậu môn hơn. Mỗi khi Lâm Tử Tích biểu hiện ra vẻ mặt khó chịu, Cố Trạch Thành lập tức dừng lại, càng thêm dịu dàng cẩn thận trấn an hắn.

Trong cơn giày vò có thể gọi là đau sướng luân phiên dài dằng dặc ấy, men say của Lâm Tử Tích cũng dần dần rút đi, đến khi hắn thoáng thanh tỉnh một chút thì Cố Trạch Thành đã cắm toàn bộ nguyên cây dương v*t vào trong người hắn rồi.

Tuy đầu còn hơi choáng váng nhưng tốt xấu gì đại não Lâm Tử Tích cũng có thể vận hành bình thường, không kém xưa bao nhiêu.

Vì thế, hiện tại cái vấn đề đầu tiên hắn cần phải suy nghĩ gấp chính là:

Vì sao... ba hắn... thật giống như... đang ịch hắn???

Sau đó đại não mới vừa đề máy của hắn bị vấn đề ấy khiến cho đứng máy chừng ba phút, mãi đến khi cái chày thịt nọ bắt đầu thụt chầm chậm bên trong hậu môn hắn, thụt cho hắn không tự chủ được phát ra tiếng kêu rên, cuối cùng Lâm Tử Tích mới nghĩ ra một đáp án hợp lý nhất -- có thể là hắn đang gặp mộng tinh đấy.

Bằng không lẽ nào ba hắn - Cố - quân nhị đại - tinh anh bộ đội đặc chủng - lão đại thương giới - Trạch Thành, loại nhân vật thần tiên này bỗng dưng động dục, tới đây đè cái loại minh tinh thương nghiệp ngoại trừ đẹp trai, có fan thì không còn gì khác như hắn chứ?!

Lâm Tử Tích không khỏi bắt đầu tự kiểm điểm vì mình lại dám mơ kiểu mộng tinh như vậy, có phải quá dơ bẩn hay không.

Cho dù ba hắn có đẹp trai, body có chuẩn, lúc cưng chiều người ta thì rất dịu dàng, quá khứ lại rất huy hoàng, lúc hút thuốc, lúc nổ súng, lúc nhướng mày cười lại cực kỳ sexy... thì bà mẹ nó hắn cũng không thể ảo tưởng bẻ cong ba mình để hai người bừa bãi loạn luân như thế!

Cơ mà không đợi Lâm Tử Tích tự kiểm điểm xong, hắn đã bị vật khủng trong lỗ hậu dùng toàn lực dộng một phát lút cán, giã cho không còn kịp suy nghĩ gì nữa.

Vì bí động phía sau bị giã dồn dập mà sự khó chịu khi bị dương v*t người nọ xỏ vào thân thể lúc ban đầu cũng dần dần chuyển hóa thành khoái cảm khiến người ta khó có thể mở miệng nổi.

dương v*t thô dài nong cho cúc hắn giãn ra tới cực hạn, lúc ra vào thì cả cây đều không hề lưu tình ma sát lên mỗi một chỗ thịt mềm trên con đường hầm nhạy cảm của hắn, vô số lần dộng mạnh vào chỗ sâu nhất trong thân thể hắn.

Đây rõ ràng là trận làm tình vượt ranh giới, nhưng lửa dục của Lâm Tử Tích lại tăng vọt không có cách nào dằn xuống nổi.

Càng nhơ bẩn cảm thấy hổ thẹn thì bể dục càng ngập trời.

Khi bị Cố Trạch Thành tóm lấy eo dập tới đáy một lần nữa, cuối cùng Lâm Tử Tích cũng lựa chọn buông bỏ hết thảy thế tục giáo điều cứng nhắc, nương theo dục vọng hưởng thụ giấc ảo mộng này.

Dù sao cũng chỉ có trời biết, đất biết, chính hắn biết.

Có lẽ, sáng mai khi tỉnh mộng, ngay cả chính hắn cũng quên mất cơn mơ tội lỗi mà tuyệt vời kia.

Ôm trong lòng suy nghĩ như vậy nên khi Cố Trạch Thành cúi đầu xuống hôn hắn, Lâm Tử Tích cũng nỗ lực đón nhận, đáp lại nụ hôn nọ.

Lúc môi lưỡi bọn họ tách ra, hắn thậm chí còn cắn nhẹ một cái lên môi dưới Cố Trạch Thành.

"Ban nãy daddy làm người ta đau." Hắn là oán trách, cũng là làm nũng.

"Xin lỗi em..." Cố Trạch Thành cảm thấy hình như người dưới thân đã tỉnh rồi. Anh dừng động tác nhấp hông, cẩn thận quan sát vẻ mặt Lâm Tử Tích, ngay cả một chút thay đổi thật nhỏ trên gương mặt hắn anh cũng không buông tha, mãi đến khi xác nhận đối phương hoàn toàn không có ủy khuất hoặc có vẻ không vui gì, anh mới coi như yên lòng, tiếp tục giải thích: "Tôi... trước kia cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này."

Lâm Tử Tích nỗ lực nhổm người dậy, hôn cái "chụt~" lên mặt ba hắn, "Vậy tha thứ cho daddy đấy."

"Cảm ơn em đã tha thứ cho tôi." Cố Trạch Thành lập tức nở nụ cười, "Bây giờ em còn đau không?"

"Không đau..." Rất sướng. Mặt Lâm Tử Tích ửng đỏ, cho dù là ở trong mơ, hắn cũng vẫn còn biết nhục để mà không nói nửa câu sau ra.

Nhưng hắn giơ hai chân lên, câu lấy vòng eo cường tráng mạnh mẽ của người đàn ông trước mặt, dùng ánh mắt và hành động phát ra lời mời gọi thầm lặng.

Cố Trạch Thành cũng không nói gì, chỉ là một khắc sau, anh lại lập tức dùng dương v*t lấp đầy thật sâu trong thân thể hắn, con dao thịt nóng rực dập mạnh xuống như muốn đâm thủng giã nát đóa cúc non mềm kia, khắp cả căn phòng đều vang lên tiếng xác thịt va chạm nhau bạch bạch.

Ban nãy Lâm Tử Tích tự tay đổ dầu vào lửa, bây giờ bị Cố Trạch Thành đè ra dập cho trăm cú như vậy, cuối cùng chịu không nổi nữa. Hai chân hắn trượt xuống khỏi hông ba Cố, mở miệng xin tha: "Nhẹ chút, nhẹ chút đi mà... sắp... sắp bị chơi rách mất."

Nhưng chuyện tới nước này, Cố Trạch Thành sao có thể buông tha hắn, anh chẳng những không nhẹ một chút mà ngược lại còn bắt đầu nhấp kịch liệt hơn. Có mấy lần cả người Lâm Tử Tích đều bị thúc cho dịch tới trước, nhưng không đợi hắn kịp vui mừng vì mình đã có thể cách xa cái thứ khủng bố nọ hơn một chút rồi, thì đã bị người ta tóm lấy eo kéo về, sau đó còn bị xâm nhập sâu hơn cả lúc trước nữa.

Lâm Tử Tích không ngừng bị dương v*t daddy hắn xỏ xuyên qua như thế, mãi cho đến khi hắn lại căng cả người lên, cậu em không ai đụng vào tự động xuất ra dòng dịch trắng đục.

Hang động bí mật của hắn bởi vì lên đỉnh mà co giật siết chặt liên tục nhưng khúc thịt cứng ngắc chôn sâu trong đó lại không cho hắn thời gian để thở, ngược lại còn hùng hục ma sát điên cuồng hơn.

"Không... Ô um..." Lâm Tử Tích vừa mới mở miệng đã bị Cố Trạch Thành cúi đầu hôn xuống, ngăn hết tất cả những lời cự tuyệt của hắn ở trong miệng.

Cố Trạch Thành vừa dịu dàng hôn môi, vừa hung mãnh chơi người ta, sau khi nhấp thêm mấy chục cái, anh mới nổ súng ngay bên trong đóa cúc chặt khít ướt mềm của Lâm Tử Tích.

"Ô..." Bị dòng tinh dịch cực nóng tưới lên vách thịt nhạy cảm, Lâm Tử Tích không khỏi phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào nho nhỏ..

Cơ mà hắn vẫn là âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì... cơn mộng tinh đại nghịch bất đạo này cuối cùng cũng đã sắp kết thúc.

Nhưng, Cố Trạch Thành chỉ nghỉ ngơi sơ sơ tí thôi, sau đó anh vẫn để khúc thịt của mình cắm ì trong người Lâm Tử Tích, ôm hắn vào lòng, thấp giọng cười, ghé vào tai hắn thầm thì: "Hình như tôi đã từng nói, một ngày nào đó tôi sẽ làm cho em khóc lóc gọi daddy nhỉ..."

...

............

Xử phạt trên thể xác đã nói năm xưa đâu? Sao lại là cái kiểu khóc như thế này hả?!

Lâm Tử Tích chết điếng cả người rồi, nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng bị người đàn ông bên cạnh kéo vào vực sâu nhục dục.

Trận làm tình này mãi cho đến rạng sáng hôm sau mới dừng lại được, Lâm Tử Tích cảm thấy nước mắt và tinh dịch của mình quả thực cũng sắp bị ép cạn khô.

Càng hỏng bét chính là... chờ hắn được Cố Trạch Thành ôm vào phòng tắm tắm lại một lần nữa, rồi ôm về giường ngủ tiếp, hắn mới dần dần ý thức được một sự thật đáng sợ không thể tưởng tượng nổi.

Hình như... cơn "mộng tinh" dâm loạn kinh hồn mà tuyệt vời vô cùng tận này... cũng không phải là mộng tinh đâu.

Vì thế, mấy tiếng đồng hồ sau, khi Cố Trạch Thành ngủ dậy, anh phát hiện cái người nào đó vừa mới "đôi bên tình nguyện nước sữa hòa nhau" với anh... không thấy đâu nữa.