Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 33: Chương 33:






Nghe một buổi vua nói chuyện còn hơn đọc sách mười năm.
 
Hệ thống nói rất ngắn gọn, giọng chúc mừng nghe hơi dối trá, cánh tay nổi cả da gà, nhưng Nhan Hoan Hoan rất kiên nhẫn, giống như trước đây nghiên cứu kịch bản não tàn khô khan cũng cẩn thận phân tích ý bên trong, từ trong đó nắm bắt lấy chỗ tốt hoặc là lợi thế.
 
Lúc này, đôi tay thon dài của Thu Vân vén tóc mây của nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn da đầu, thoải mái khiến người khác thả lỏng, nàng nói chuyện bâng quơ mà nghĩ đến chuyện khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Gả cho Đoan Thân Vương cũng không tồi, ít nhất tốt hơn so với vào cung đăng vị phi tần thấp tịt hầu hạ lão già, gả cho Triệu Trạm có thể dẫn hai nha hoàn hồi môn theo, mà Thu Vân mát xa đầu trang điểm đều rất tốt, tuy chưa đến nỗi không thể rời xa, nhưng nếu phải thay đổi người trước giờ quen những việc thế này bên cạnh, thì bao giờ cũng không dễ chịu.
 
Từng có người hỏi, có tiền thì nhất định sẽ vui vẻ, vậy nghèo đói sẽ nhất định không hạnh phúc sao? Đừng nói tới bần cùng, chỉ cần ‘không đủ tiền tiêu’ đã đủ khổ sở, chất lượng cuộc sống được những chuyện nhỏ nhặt quyết định. Mở Đại Tấn, chất lượng sinh hoạt của một nữ nhân vốn là từ địa vị và sự sủng ái của phu quân, nói thân bất do kỷ, chỉ là ai cũng không quay đầu với lợi ích.
 
Cắt đứt chi tiêu cũng đau như giết cha mẹ, nếu phải giết cha mẹ mình, vậy thì tôi để mẹ ruột cô ấy bộc phát, cũng không tính là quá phận.
 
Nhan Hoan Hoan chầm chậm nghĩ tới mấy từ không văn minh, tự nhiên mắc cười, vừa mới lau xong phấn son môi gợi lên một góc cong, ngẩng mặt đắm chìm trong nắng sớm xuyên qua cửa sổ giấy vào phòng, cả khuôn mặt sáng ngời xinh đẹp, rửa mặt xong, thở hổn hển. Đàn Văn trông thấy, không khỏi để ý, đoán chủ tử đang nghĩ chuyện gì dù nàng ấy không biết, nhưng chắc chắn là chuyện vô cùng tốt đẹp rồi!
 
Rất nhiều lúc, tốt đẹp cũng chỉ là do bản thân tưởng lầm mà thôi.
 
“Nương nương, người thật là xinh đẹp.” Đàn Văn cảm thán từ tận đáy lòng.
 
Nàng phục hồi tinh thần lại, nhẹ giọng trêu ghẹo: “Hửm? Ta còn tưởng rằng em ngắm ta sắp chán rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mỗi ngày nương nương càng đẹp hơn, làm sao nhìn chán được!”
 
Đàn Văn không biết chủ tử đang trêu nàng ấy, nghiêm trang đáp lại.
 

Từ nội tâm nàng ấy cảm thấy chủ tử là hoá thân của chân thiện mỹ, đáng lý nên được nhận đãi ngộ tốt nhất, lời muốn nói đều xuất phát từ nô tính quá mức tàn nhẫn, cảm tình ở hai phía, Nhan Hoan Hoan đối xử với nàng ấy thật sự không tồi, có lẽ dịu dàng mà nói cũng một câu tình nghĩa chủ tớ.
 
Được khích lệ, lòng Nhan Hoan Hoan vẫn bình thản.
 
Xuyên qua tới đây lâu như vậy, hai đời làm người đều là người xinh đẹp trở lên, nàng là người trưởng thành tâm trí chín mùi, ít nhất phải nhận ra khách quan mình đẹp xấu ưu khuyết chỗ nào, khi người khác chê bai khen ngợi, cũng không vì thế mà dao động, biết rõ mình là người nào, mới có thể hành động, ít nhất sẽ không hối hận.
 
Vẽ xong mi, nàng quay đầu nhìn Đàn Văn, cười nhẹ: “Đàn Văn thích vẻ ngoài xinh đẹp, hẳn là hay soi gương, vậy mới là mỹ nhân nhìn không chán.”
 
Nhan Hoan Hoan nhắm mắt là có thể nói ra một rổ lời chọc mấy tiểu cô nương, Đàn Văn tự hỏi một lát, hiểu ra là chủ tử khen nàng ấy, nhất thời cả khuôn mặt đỏ ửng. Ngày thường hầu hạ người, bị La Di nương làm khó đủ điều mặt không đỏ tim không đập, cứ vậy mà trước mặt tiểu chủ tử da mặt mỏng đến mức động một chút đã đỏ.
 
Hệ thống nói nhiều như vậy, tóm lại chẳng qua là có hai ý, một là thăng cấp kỹ năng thể hiện bộ biểu cảm, sau này sẽ tự do hơn, hai là sẽ giao một ít nhiệm vụ xấu xa chút xíu, có thể lựa chọn hoàn thành thì được thưởng, không hoàn thành cũng sẽ không ép, không hủy bỏ.
 
“Đàn Văn,” Nhan Hoan Hoan bất ngờ mở miệng: “Em thích bạc chứ?”
 
“Dạ? Nương nương nói đùa, ai mà không thích bạc chứ?”
 
“Có lý, Đàn Văn này, nếu trước mắt em có một đầu dây thừng, kéo một chút, sẽ có mười lượng bạc, em có kéo không?”
 
Đàn Văn là đại nha hoàn bên người, tiền tiêu vặt một tháng là một lượng bạc, đã đủ làm những người dưới nàng ấy làm việc nặng cực kỳ hâm mộ. Mười lượng bạc, không tính tiền thưởng lễ tết, với nàng ấy là con số quá lớn: “Nương nương hỏi câu này hay thế, chuyện tốt như kéo một chút đã có mười lượng như vậy, nô tỳ đương nhiên sẵn lòng rồi.”
 
Thu Vân ở bên cạnh cũng gật đầu liên tục, đột nhiên xuất hiện mười lượng bạc, vui chết đi được.
 
“Còn nếu, kéo một chút, trong lúc em được mười lượng, sẽ có một người không quen vì thế mà chết đi, em có kéo không?”
 
Đàn Văn sửng sốt.

 
Sẽ kéo sao?
 
Rất lâu cũng không có câu trả lời, ngược lại không phải là một câu quá triết học, chẳng qua là giống như Có thể tiểu trong hồ bơi công cộng không vậy, trước mặt người khác thì đều nói không, vĩnh viễn không thể đoán sau lưng người khác sẽ thế nào. Nhan hoan hoan ngẩng đầu lên, ưm một tiếng phá vỡ bầu yên lặng: "Sắp tới giờ đi chính viện thỉnh an rồi, Thu Vân, cây trâm này tinh xảo quá, đổi qua kiểu hoa sen hôm qua đi."
 
“Vâng, nương nương.”
 
“Ta vừa mới chọc các em chơi thôi, đừng để tâm quá.”
 
Nhan Hoan Hoan cười cho qua.
 
Hệ thống không cần uy hiếp, nếu chi trả đủ tốt, nàng đương nhiên sẽ làm.
 
[Đe dọa một phi thiếp cấp thấp hơn ký chủ, khiến người này cúi đầu trước thế lực bóng tối]- cấp thưởng: Thăng cấp [hào quang ác ma bóng tối], cùng với có thể nâng cấp bất cứ lúc nào cho bề ngoài của ký chủ, có lẽ đây là điều đơn giản nhất rồi.
 
Nhan Hoan Hoan tích cực thử xem hệ thống có lỗ hổng không: ‘Nếu ta chọn Lâm Tuyển Thị, một ngày chọc nàng ta một lần, có nhận được phần thưởng lặp lại không? ’
 
……
 
Lâm Tuyển Thị thật đáng thương.
 
[ không thể, chỉ có lúc hoàn thành lần đầu mới được thưởng. ]
 
Nhan Hoan Hoan không ý kiến.

 
Cũng phải, quan trọng là chỉ có đầu tiên mới đáng giá, giống như lần đầu cô nương xuống chợ, bán rất đắt, là cái giá ‘vật tuyệt đối không thể bán’ không thể trả, sau vài lần thì có thể giảm giá.
 
Thu Vân đổi cây trâm hoa sen cho nàng xong, nàng lên đường đi tới chính viện thỉnh an, hành trình đã quá quen thuộc, là vừa cụp mi rũ mắt thỉnh an, vửa thả hồn bay nơi tứ hải. Mà Từ Vương Phi còn đang tiếc nuối đêm hôm qua, cùng với mấy câu nói với Triệu Trạm sáng nay, hai người ngoài mặt treo nụ cười, nhìn như tình cảm rất sâu thật ra không có chút ý nghĩa, tâm tư thực sự không đặt trên người đối phương, dù vẫn yên ổn sống với nhau vô sự, hài hòa hết sức.
 
Từ Vương Phi không phải là một nữ nhân hay ghen, nàng ta được dạy dỗ luôn bình tĩnh xử lý vấn đề, hiền huệ rộng lượng rất phù hợp với tiêu chuẩn ‘chính thất’ của xã hội nam quyền, nhìn Nhan Hoan Hoan hơi giống tiểu đệ, dịu dàng cao cao tại thượng.
 
Bị gọi một tiếng, Nhan Hoan Hoan ngồi vào một bên, không vội đi, người kia cũng không đuổi theo nàng, hậu viện của Đoan Thân Vương chưa có nhiều người, ngày ngày Từ Vương Phi ngoài việc gọi quản sự tra sổ sách một chút, quản lý người làm, tham gia tụ tập với đám phu nhân, còn lại không làm gì, sáng sớm ai cũng không vội, từ từ ngồi uống chút trà, có phong vị khác.
 
Muốn giữ nét ưu nhã, trang điểm bảo dưỡng, bắt kịp trào lưu Đại Tấn, giữ liên lạc với các phu nhân, đều tổn hao không ít công sức.
 
Cũng khó trách trong chuyện sủng ái, chính phi ít khi phải đấu đá với đám cơ thiếp, các nàng không đủ tư cách đại biểu một phủ để đi họp mặt, mỗi ngày không phải đánh đàn ngâm thơ tìm thú vui phong nhã, mà là vắt óc tìm mưu chờ đợi buổi tối lấy lòng phu quân ra sao, càng không cần bàn chuyện chính sự với phu quân, liên tưởng đến các nàng chỉ là phong hoa tuyết nguyệt, tách biệt với mấy khó khăn vặt vãnh.
 
Bàn tay ngọc của Từ Vương Phi nâng chén trà, bên môi là nụ cười năm tháng tĩnh lặng, hai người nói chuyện vài câu trên trời dưới đất, như là thời tiết chưa chuyển lạnh, Thiên Viện thông không thông gió, có khó chịu không, Vương gia nói muội thích ăn điểm tâm, có cần dặn xuống làm nhiều loại điểm tâm không. Người khác không biết, còn tưởng rằng hai người này mới là vợ chồng.
 
Thân phận có khác, hai người nói chuyện, vừa không được sủng vừa không có địa vị Lâm Tuyển Thị có thể ngồi nửa mông ngồi đã tốt rồi, lại không dám cáo lui trước nên ngồi một bên, mặt cười phụ họa.
 
Cười còn đỡ, trước kia làm cung nữ, chủ tử ngồi hay nằm, nàng ta chỉ có đứng.
 
Nhưng cười phụ họa, áp lực tâm lý cũng lớn quá!
 
Nguyên nhân là Nhan Hoan Hoan ngoài miệng trò chuyện với Từ Vương Phi mà ánh mắt vẫn dừng lại trên người Lâm Tuyển Thị, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy tuy có ý cười, nhưng mà làm người nhìn phát lạnh. Trong lòng Lâm Tuyển Thị không chắc chắn, mình đâu làm chuyện gì, càng không thể uy hiếp Trắc phi này, không hiểu sao cứ nhìn chằm chằm không tha?
 
Khác thường ắt có gì quỷ quyệt, Nhan Trắc phi nhìn mình, chắc chắn không định cho mình chút sủng hay là nhét bạc vào túi mình.
 
Lâm Tuyển Thị muốn chạy không được, còn bị nhìn tới mức nổi hết da gà.
 
Nhan Hoan Hoan đúng là không có ý tốt.
 

Nàng đang suy nghĩ tới thành tựu đầu tiên hệ thống giao này, trước mắt chỉ có Lâm Tuyển Thị là người phù hợp nhất, không có gia thế lại là người không được sủng, có vặn vẹo một chút cũng không có chỗ khiếu nại.
 
Chỉ sợ làm hỏng ấn tượng trong Đoan Thân Vương, nàng sẽ không đem chút cảm tình nhỏ bé mới xây dựng mà đánh cuộc, mục tiêu hẵng từ từ mà làm.
 
Nghĩ đến đây, Nhan Hoan Hoan tiếc nuối thở dài, Lâm Tuyển Thị này, sao có thể an phận như vậy chứ?
 
Một chút cũng không ỷ vào tư lịch trêu chọc mình, nàng cũng chưa có lý do ‘phản kích’, mặc dù không phải vì nhận được lợi ích của hệ thống, luyện tay, giết thời gian cũng tốt.
 
Tiểu nhân thích mạo phạm quân tử, sợ thiên hạ không loạn, quân tử hổ thẹn nghe theo tiểu nhân làm ác, không đành lòng thấy thế gian phân tranh.
 
Nhan Hoan Hoan càng tiếc nuối, tự nghĩ rằng thiếu tình cách quân tử mới có.
 
Giây lát, Từ Vương Phi nói đã mệt, một bình trà hai người cũng uống cạn, để hai người về viện nghỉ ngơi, Nhan Hoan Hoan cũng không đòi ở lại, cùng Lâm Tuyển Thị rời đi. Vừa bước ra chính viện, nàng chợt nảy ra cách hay, gọi nàng ta.
 
“Trắc phi nương nương có chuyện gì phân phó?”
 
Hai người không thân, cũng chưa từng nói qua vài câu, Lâm Tuyển Thị không dám gọi tỷ tỷ, cứ theo lễ mà xưng.
 
Nhan Hoan Hoan tiếc hận không thôi, lúc nàng mới vừa gả vào, nhất thời tay run chạm đổ chén trà, Lâm Tuyển Thị này còn vội vàng đi nhặt từng mảnh nhỏ, là lòng tốt hay là muốn mượn cớ đổ cho nàng ngang ngược kiêu ngạo, đúng là khó đoán.
 
Dù sao rảnh quá cũng nhàm chán, muốn bước ra một bước, coi như trong vương phủ giao tiếp một chút, Nhan Hoan Hoan nỗ lực bật lên một kỹ năng sủng phi nên có.
 
“Hoa lan trong Thiên Viện nở khá đẹp, Lâm Tuyển Thị có hứng thú đến viện ta ngắm hoa uống trà ăn điểm tâm không?”
 
Không chuyện gì ra vẻ nịnh bỡ, chắc chắn không phải chuyện tốt.
 
Nhan Hoan Hoan muốn cư xử thật hiền hoà, đáng tiếc lần đầu gặp mặt chuyện làm rơi chén trà đã để lại quá sâu trong lòng Lâm Tuyển Thị, không cần phải bật lên hào quang ác ma bóng tối nữa, trong mắt Lâm Tuyển Thị, lúc này nàng đã là một chữ hoa có ý xấu rồi.