Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 25: Chương 25:






Triệu Uyên quả đúng là có chút hứng thú với cơ thiếp của nhị đệ.
 
Sự hứng thú này vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được, nàng giống như một chiếc bánh kem thơm ngọt khiến hắn ta thèm muốn có được, nhưng thèm thì thèm, thịt cá bên cạnh hắn ta ăn không bao giờ hết. Phép tắc của hoàng cung, luân lý làm người, còn có thái độ của phụ hoàng đều khiến hắn ta tạm thời giữ vẻ ôn thuần.
 
Giống như dáng vẻ của kẻ phạm tội vậy, cơ hội ở ngay trước mắt, hắn vừa có thể diễn người bán kem thật thà nhưng cũng có thể là một ông lão hiền từ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Uyên thỉnh thoảng tiếp lời Từ Vương Phi, giọng hắn ta nặng nề cũng hơi có ý ngạo mạn, nhưng nghĩ tới thân phận hắn đúng là quá cao quý nên không có gì không bỏ qua được.
 
Đương nhiên, trong lòng Từ Vương Phi còn có tính toán khác.
 
Bây giờ Từ gia và Đoan Thân Vương là châu chấu cùng một thuyền, tuy nói không thể đoán mò thánh ý, nhưng cung nô hay thậm chí triều đình, người nào không liều mạng đoán ý của Hoàng Thượng chứ? Từ Quốc công phỏng đoán rằng, Hoàng Thượng ban Từ Noãn Trúc làm chính phi của hắn, trừ có tác dụng kiềm hãm thế lực ra thì cũng có khả năng một lần nữa có suy nghĩ đối với người kế vị.
 
Từ Vương Phi dĩ nhiên hy vọng Đoan Thân Vương có thể xoay chuyển thế cục lên làm hoàng đế, còn mình ngồi vững vào vị trí trong cung, Từ gia lại có thể hơn một bậc cũng là chuyện vô cùng tốt.
 
Cho nên từ lúc gả cho Đoan Thân Vương, Từ gia luôn đối lập với Thái tử.
 
Lúc này nghe lời nói thì dịu dàng thắm thiết nhưng Triệu Uyên giống như một học trò nhỏ trong đầu toàn những hành động bất ngờ, trong mắt chỉ có Nhan Hoan Hoan ở bên cạnh Từ Vương phi. Cũng không thể nói rằng hắn ta nhất kiến chung tình với nàng không thể tự thoát ra được từ đó là ngày tháng ngọt sủng nhược thủy tam thiên chỉ múc một gáo*, chỉ là Từ Vương phi từ nhỏ đã ra vào trong cung, dù nàng ta có đeo mạng che mặt thì hắn vẫn có thể tưởng tượng ra được một nửa dung nhan còn lại, hơn nữa tính cách của nữ nhân này lại cũng chẳng thú vị, vẫn không thú vị bằng thiếu nữ xinh đẹp được nhị đệ che giấu kia.
 
*Dù gặp được bao nhiêu người thì cũng chỉ thích một người duy nhất
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Uyên không nhắm vào riêng ai, nhưng mà tất cả các quý nữ nhà quyền quý đều như cá chết trên giường.
 

Sao hắn ta có thể khẳng định được như thế? Hắn ta cũng là một người tuyệt vời, khi ở cùng với các tôn thất trẻ tuổi, dù uống nhiều nhưng tửu lượng của hắn ta cũng rất tốt nên tóm được không ít bí văn khuê phòng. Nữ nhân có danh tiếng đã xuất giá hắn ta không dám tranh giành cũng chỉ ra sự ảo tưởng này thì cũng có phần thú vị.
 
Đọc sách thánh hiền nhưng lại có thói xấu là phong lưu.
 
Ánh mắt Triệu Uyên lộ liễu nhưng Nhan Hoan Hoan cũng không phải người thường, da mặt dày như tường thành, miễn dịch hết thảy mọi ánh mắt nghiền ngẫm/ hứng thú/ tàn nhẫn / sát ý, thích nhìn thì nhìn cho đã, ai bảo nhan sắc của nàng thịnh thế khuynh đảo chúng sinh, dù sao cũng không phải là một miếng thịt. Đừng nói tim đập thình thịch, trong lòng có cái gọi là dao động cũng chẳng có, đến cười cũng lười.
 
Thẩm hoàng hậu cũng thấy hai nàng nhàm chán, nói chuyện qua lại vài câu thì dừng mọi chủ đề quay sang kính trà.
 
Kính trà trong hoàng thất còn phải rườm rà hơn nhà bình thường một chút, huông chi là kính trà cho Hoàng Hậu, khi quỳ xuống thì trán phải kề trên mặt đất, quỳ xong dâng trà, không thể phạm bất cứ một lỗi sai nào trong đó. Sự thất lễ giống như run tay đụng đổ chén trà ở Vương phủ là tuyệt đối không được xuất hiện ở Đông hoa cung.
 
Mặc dù không giống như cung nữ bị trách phạt giáng cấp nhưng nếu truyền ra ngoài có thể trở thành chuyện cười trong nhiều năm.
 
Trò tiêu khiển ở Đại Tấn không thiếu, gánh hát rất được hoan nghênh, trong phủ có thể dựng cả vũ đài, quan to quý nhân càng ham thích mời gánh hát tới phủ là một chuyện có sĩ diện bao nhiêu, nhưng gánh kịch dù đẹp cũng không bằng bát quái xảy ra ở người bên cạnh. Có người nào không phải luyện tập lễ nghi từ nhỏ theo bản năng, lúc kính trà loại chuyện đụng đổ chén trà trước mặt Hoàng Hậu, đừng nói tạo thành trò cười, xét về mặt trái dạy dỗ nữ quyến nhà mình cũng đủ mất mặt rồi.
 
Thêm vào đó Nhan Hoan Hoan cũng đã xốc lại tất cả tinh thần, lấy sự tập trung chuyên chú như gỡ bom để kính trà.
 
Dáng vẻ này như gặp kẻ địch mạnh khiến Thẩm Hoàng Hậu cũng hết nói nổi luôn, càng không thể nhìn thấu tại sao Lương phi lại tới cầu xin Hoàng Thượng một kẻ dở hơi như vậy, dù dung mạo xinh đẹp nhưng phép tắc vẫn còn kém. Lúc gần làm trắc phi học quy củ thì Nhan Hoan Hoan dù học quy củ 5 năm nhưng cũng không thể so với Từ Noãn Trúc đã thấp nhuần trong quy củ nghiêm khắc từ khi còn chưa hiểu chuyện. 
 
Thẩm hoàng hậu không thích nhưng nhưng hi tử của bà ta lại thích.
 
Triệu Uyên nhìn cái vẻ nơm nớp lo sợ của Trắc phi giống như tiểu bạch thỏ căng thẳng khiến người khác yêu thích, trong lòng vui thích, cảm thấy người thú vị như vậy lại nên duyên với Nhị đệ thật là đáng tiếc. Nghe mẫu hậu nói, nàng là do Lương phi tìm phụ hoàng cầu lấy? Ai, đáng tiếc, mà cũng may mắn.
 
Đáng tiếc lẫn may mắn đều là cùng thứ: Nàng là Trắc phi của Nhị đệ.
 

Kính xong trà, Nhan Hoan Hoan vẫn quỳ, nửa ngước mắt, Thẩm hoàng hậu cũng không gọi dậy, chỉ chầm chậm nói: “Hôm nay bổn cung uống xong ly trà này thì về sau ngươi là con dâu của thiên gia, phải an phận, tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, nhanh chóng sinh con nối dõi cho Nhị điện hạ, con đàn cháu đống cho Hoàng gia,” bà ta vừa nói, trên môi hiện lên nụ cười: “Vân Thiển, không phải bổn cung có một chiếc vòng phỉ thúy sao? Tặng cho Nhan Trắc phi coi như lễ gặp mặt đi.”
 
Một cung nữ nhỏ xinh giòn giã đáp một tiếng, chỉ một lúc sau đã mang đến một vòng tay phỉ thuý xanh thẫm như nước, Thẩm hoàng hậu tự mình đeo vào cho nàng, gương mặt hiền từ mà vỗ vào mu bàn tay của nàng: “Đứng lên đi.”
 
“Tạ ân điển Hoàng Hậu nương nương.”
 
Nhan Hoan Hoan cảm tạ ân điển theo đúng lễ nghi, chiếc vòng chạm vào tay lạnh lẽo, nhìn chất lượng thì cũng là một thứ tốt.
 
Hành động này của Thẩm hoàng hậu cũng không khó đoán ra dụng ý, nói là dụng ý thì cũng xem trọng bản thân quá, thân phận hai người không cần phải thể hiện mưu kế cao thâm gì, bà ta chỉ là không thích Từ Vương Phi, cho nên lộ vẻ hòa nhã cới Nhan trắc phi thôi, vòng phỉ thúy tốt thì cũng tốt nhưng cũng không tính là đồ vật hiếm lạ ở Đông Hoa cung nhưng bản thân bà ta không thích mang.
 
Từ Vương Phi vẫn luôn mỉm cười giống như thật sự vui mừng cho muội muội có thể được Hoàng Hậu thích, còn nói vài lời khen nữa.
 
Một cái vòng tay mà thôi, nàng ta muốn bao nhiêu cũng có bấy nhiêu, thậm chí còn có thứ tốt hơn thế này, sự yêu thích của Hoàng Hậu thì nàng ta cũng không thấy lạ hơn nữa càng sẽ không vì thế mà đi đố kị với một Trắc phi, trong lòng Từ Vương phi coi thường. Nhan Hoan Hoan hiểu rõ lợi và hại trong đó, kết luận rằng chẳng có gì liên quan tới mình. Nếu như Hoàng Hậu tặng thì vui vẻ nhận lấy thôi!
 
Thế là tại nơi đây ai nấy cũng cười rất vui vẻ, còn người cười thật lòng thật dạ nhất là Nhan Hoan Hoan.
 
Có lẽ nàng cười đến quá hăng hái nên Thẩm hoàng hậu thấy hơi nhàm chán, sau khi cho nàng đứng dậy thì kêu mệt rồi, 
 
 một lúc sau bảo mệt, thứ mà Từ Vương Phi không thích nhất là nịnh nọt trước mặt nữ nhân khác mà Hoàng Hậu theo phe Tả tướng thì có thể nói càng không có chút tôn kính nào, dù thuận theo chiều gió, quan tâm nói ba câu phượng thể khỏa mẹnh rồi biết điều kéo Nhan Hoan Hoan cáo lui.
 
Tất cả tiến hành rất thuận lợi, Triệu Uyên đúng lúc đứng lên: “Đúng lúc ta có việc xuất cung, ta đưa hai người đi.”
 

……???
 
Tuy rằng hoàng cung rất lớn nhưng mười bước sẽ có một trạm gác, lại có cung nữ dẫn đường nên không tồn tại khả năng lạc đường ngoài ý muốn được. 
 
Thái Tử muốn đưa cái gì vậy?
 
Đưa cho ngươi một quả dưa lớn có được không?
 
Thẩm hoàng hậu mới vừa kêu mệt đã lập tức lấy lại tinh thần: “Không phải Uyên nhi nói hôm nay muốn ở lại chỗ của bổn cung một lát sao?”
 
“Nhi thần đương nhiên là rất nhớ mẫu hậu, tiếc là bản thân có công sự bận tới mức không còn thời gian, ở lại đến giờ đã chậm trễ rất nhiều việc rồi, mẫu hậu cũng sẽ lượng thứ cho nhi thần mà.”
 
Ban nãy đuổi thi ngươi không đi, bây giờ còn giả vờ bận rồi à!
 
Vì không muốn mất mặt trước người ngoài nên Thẩm hoàng hậu chỉ có thể nhịn mà thôi.
 
Từ nụ cười tao nhã của bà ta, Nhan Hoan Hoan hoàn toàn có thể cảm nhận được cái gì gọi là nỗi chua xót tức quá nhưng mà vẫn phải cười
 
Ôi, con cái ngỗ nghịch, lòng ta tổn thương cỡ nào.
 
Đưa thì đưa đi, dù gì đường ở hoàng cung chỗ nào cũng đều có nha hoàn thái giám, Từ Vương Phi lại ở bên cạnh, chắc là Thái Tử cũng không dám làm ra loại chuyện gì đó không thể diễn tả. Thẩm Hoàng Hậu nửa cam chịu nửa không cham tâm để Vân Thiển đi theo tiễn hai người xuất cung còn có dụng ý khác đơn giản là giám sát Thái Tử mà thôi.
 
Triệu Uyên cũng không để ý, cười tủm tỉm đáp ứng.
 
Từ Đông Hoa cung ra đến cổng cũng phải đi mất một lúc, Từ Vương Phi không quen đi cùng nam nhân khác, cả đoạn đường không nói câu nào, Nhan Hoan Hoan dương nhiên cũng không chủ động đi tiếp lời của Thái Tử nên rất yên tĩnh. Thái Tử xuất cung rất gây chú ý, trừ thể diện hoàng thất, an toàn cho chính người kế vị càng quan trọng, cho nên Triệu Uyên nói là xuất cung chẳng qua cũng chỉ loanh quanh ngoài hoàng cung một vòng, còn muốn làm chuyện gì thì cũng phải cân nhắc kiểu khác.
 
Khi không gây chuyện thì Triệu Uyên phong thần tuấn lãng, lúc không cười thì đôi mắt có chút thâm trầm, nhìn không dễ thương lượng nhưng nhìn giống người đứng đắn hơn.

 
Hoa phục áo gấm, mày kiếm mắt sáng là dáng vẻ tự vệ tốt nhất của Thái Tử.
 
Đi đến nửa đường thì Triệu Uyên mở miệng: “Hôm qua đại hôn của Nhị đệ, ta cũng có duyên nhìn em dâu một lần.”
 
Nhan Hoan Hoan: “Thiếp thân thật xấu hổ, khăn voan đỏ che mặt nên không thấy được thứ gì.”
 
“Vậy giờ em dâu nhìn ta rõ chưa?” Nghe lời này, Từ Vương Phi thiếu chút nữa lảo đảo, Triệu Uyên ngừng một lát nói rõ ràng lại: “Tình cảm của ta và Nhị đệ rất tốt, ngày thường cũng hay chú ý tới hắn, sau này là thân thích hay lui tới nên sẽ luôn có cơ hội gặp mặt, cần phải nhận mặt cho kỹ.”
 
Sao nàng cứ có cảm giác hắn ta chỉ muốn chú ý tới vợ người ta thôi vậy?
 
“Sau này thiếp thân chỉ cần theo sau Đoan Thân Vương, chàng ấy đương nhiên là nhận ra được Thái Tử điện hạ.”
 
Nhan Hoan Hoan cũng không muốn để ý tới Thái Tử, còn nhắm một Đoan Thân Vương về phía hắn ta.
 
“Gần đây việc của nhị đệ trên triều ngày càng nhiều, chỉ sợ không săn sóc cho em dâu được.”
 
“Tạ Thái Tử quan tâm, Vương gia biết điện hạ quan tâm chàng như thế nhất định sẽ rất vui.”
 
Nàng không am hiểu cách nói chuyện phải nghiền ngẫm từng chữ một, chỉ muốn Triệu Uyên nhanh chóng ngậm miệng lại nhưng chỉ cần hắn đừng nói quá giới hạn, đánh chiêu bài đại ca quan tâm em dâu, nàng cũng không thể xụ mặt không để ý người ta được. Nhan Hoan Hoan rất buồn bực hạ quyết tâm: Hệ thống!
 
[Ký chủ?]
 
‘Kích hoạt hào quang thế lực hắc ám cho tôi đi.’