Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 167




Đoàn quân chậm rãi hồi cung trước sự chờ đợi của mọi người, giá vào hoàng cung.

Từ lúc lên ngôi tới nay, Triệu Trạm lần đầu rời cung suốt một tháng, cũng trải nghiệm được cảm giác kỳ nghỉ hè kết thúc mà quay về trường, dường như đã cách mấy đời. Trải qua một hồi ngồi xe mệt nhọc, Nhan Hoan Hoan trực tiếp trở về Trường Nhạc cung nghỉ ngơi, ngược lại thì tinh thần của hắn tràn trề đi thẳng tới thư phòng-- Nếm thưởng được sự thú vị của cuộc vui, tiếc là bản tính cuồng công việc khó dời, vẫn là chỗ làm việc quen thuộc khiến hắn yên tâm nhất, ngay cả tấu chương phiền phức cũng nhìn thuận mắt hơn nhiều rồi.

Các phi tần đã cảm thấy như chết lặng với hành động này của Hoàng Thượng, Quý Phi tính là gì? Thư sách mới là tình yêu thật sự của Hoàng Thượng.

Mà hắn chạy trốn quá nhanh nên Từ Hoàng Hậu hao tâm tổn trí trang điểm cả sáng cũng không kịp tới mời hắn tới Dực Khôn Cung một chuyến, đáng tiếc hơn là nàng ta đã hiểu rõ đại ý, tất cả tấu chương có lẽ đều quan trọng hơn bất cứ nữ nhân hậu cung nào, đặt chuyện quan trọng của bản thân lên trước, nàng ta chỉ đành cùng nữ nhi về Dực Khôn Cung một chuyến.

Phúc An được cung nữ bế, đôi mắt long lanh nhìn về phía mẫu hậu, hôm nay mẫu hậu thật đẹp.

Hai tháng không gặp mặt, đối với người trưởng thành thì chỉ là chuyện lướt qua trong giây lát, nhưng đối với một đứa trẻ hai tháng không được gặp mẹ chính là như cách ba mùa thu. Nàng ấy rất nhớ mẫu hậu, luôn thấy nhớ từ lúc ở trong xe ngựa trên đường về rồi, vì áp lực không yên nên trẻ con dùng cách không ngừng ăn. Triệu Tố không rõ nội tình nên còn cho rằng nàng ấy rất thích ăn quýt nên hết bóc quả này rồi sang quả khác, lúc đến cửa cung, bụng nhỏ của Phúc An đã căng đầy, no tới mức khó chịu.

Lúc thấp thỏm không yên, sao người ta lại muốn ăn uống vô độ nhỉ?

Lấp đầy dạ dầy, lấp không đủ sự trống rỗng, ăn quýt vào bụng rồi làm nó căng đầy bụng để trái tim không còn không gian đập loạn nữa, phải chăng sẽ không hồi hộp nữa. Miệng chỉ máy móc nhai theo mệnh lệnh, bỏ từng tầng câu hỏi "mẫu hậu có nhớ con không" đi, Phúc An tự gạt mình.

Tiếc rằng kỹ thuật nói dối của nàng ấy không đủ cao siêu, chẳng qua chỉ lừa được bản thân thôi.

Phúc An nhìn thấy mẫu hậu trang điểm lộng lẫy, đứng lặng phía xa đợi xe ngựa trở về, ánh mắt vẫn dừng lại trên người phụ hoàng, thỉnh thoảng rơi xuống người Quý Phi. Phụ hoàng đi rồi, Quý Phi cũng đã đi, cung nữ bế nàng ấy ở bên cạnh mẫu hậu, hai người nói chuyện của phụ hoàng, nàng ấy ở khoảng cách rất gần nên có thể nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của mẫu hậu.

Tiếng nói của mẫu hậu nặng trĩu mang theo sự mệt mỏi mà nàng ấy không hiểu: "Hoàng Thượng có việc phải làm, ta chỉ có thể đợi hắn rảnh rỗi thôi, đợi trước khi dùng bữa tối để Ánh Tụ tới mời Hoàng Thượng tới đây dùng bữa vậy."

"Nương nương chớ quá ưu tư, nếu không phải tiền triều có chuyện thì Hoàng Thượng chắc chắn sẽ theo nương nương tới Dực Khôn cung thôi."

"Nói chung không phải tới Trường Nhạc cung là tốt rồi."

Từ Hoàng Hậu buông mi mắt, với tư cách là kẻ thắng cuộc của cả hậu cung, chỉ bày ra trạng thái yếu đuối trước mặt trung bộc quen thuộc-- Đúng vậy, cho dù nàng ta không được sủng thì cũng vẫn là kẻ thắng cuộc trong mắt hậu cung phi tần, không được sủng thì làm sao chứ? Hoàng Thượng tôn trọng nàng ta, phượng ấn chưa từng rời khỏi Dực Khôn cung một ngày, chuyện to chuyện nhỏ đều qua tay nàng ta, nàng ta là Hoàng Hậu đoan trang nghiêm túc, giống như triều phục hoa lệ mà nàng ta mặc trên đầu và đồ trang sức dày nặng, có ý biểu tượng đối với cả quốc gia.

Mẫu nghi thiên hạ.

Thấy chủ tử chán nản, cung nữ tìm một chủ đề thú vị hơn muốn giải trừ sự buồn bã của chủ tử: "Nương nương lại có tấm lòng phóng khoáng, chuyến sơn trang nghỉ mát này cũng không phải không thu hoạch được gì, Phúc An điện hạ và Hoàng Thượng thân thiết rất nhiều, thường được Hoàng Thượng bế đi nữa, sau này chỉ cần nói Phúc An điện hạ nhớ Hoàng Thượng, muốn tới thì ai nói cũng không quản được."

Phúc An được cung nữ chỉ danh thì phục hồi lại tinh thần, giương mắt đón nhận ánh mắt đánh giá của mẫu hậu, như lại dấy lên hứng thú với một tác phẩm không còn hy vọng, cảm thấy vẫn còn chỗ có thể dùng được.

"Mẫu hậu?"

Nàng ấy sợ hãi gọi.

Đứa trẻ năm tuổi không có lòng dạ phức tạp như người lớn, Triệu Tố có thể nhận ra được từ đầu tới cuối, còn nàng ấy chỉ từ bản năng cảm nhận được sự không thích đối với nàng ấy thôi.

Nhưng mà mẫu hậu vẫn luôn không hài lòng về nàng ấy, nàng ấy đã quá quen rồi.

Ngay sau đó, đôi mắt nàng ấy nhìn thấy khuôn mặt của mẫu hậu dịu xuống, ngay cả âm thanh cũng mang theo sự dịu dàng: "Phúc An ngoan, sau này mẫu hậu chỉ đành nhờ con giữ phụ hoàng lại thôi. Con phải lanh lợi một chút, Hoàng Thượng thích con, con đừng chỉ cười thôi mà không nói chuyện, nói nhiều tâm tư tình cảm của mình vào, con cũng muốn thường xuyên nhìn thấy phụ hoàng phải không?"

Phúc An ngoan ngoãn gật đầu, nàng ấy từ trước tới giờ luôn cố gắng hoàn thành yêu cầu của mẫu hậu, chẳng qua chỉ là năng lực có hạn nên thường khiến mẫu hậu thất vọng.

Sau khi đầu nhỏ gật xuống thì nàng ấy thấp giọng hỏi: "Mẫu hậu, hai tháng không gặp Phúc An, mẫu hậu có nhớ con không?"

Từ Hoàng Hậu giật mình, nụ cười không thay đổi: "Sao mẫu hậu lại không nhớ con được chứ?" Nàng ta nhân cơ hội dạy bảo con gái: "Mẫu hậu nhớ con, cũng nhớ phụ hoàng của con, con thay mẫu hậu giữ phụ hoàng lại, mẫu hậu sẽ càng vui hơn nữa."

"Vâng."

Phúc An gật đầu như là không hề dị nghị.

Lăn lội trong cung nhiều năm, hành động của Từ Hoàng Hậu sao không tốt được? Sớm đã dung nhập nội tâm rồi, tiếc là phần lớn người trưởng thành đều coi thường trẻ con, cho rằng chúng rất dễ bị gạt, đứa trẻ không biết gì mà xem phụ mẫu như cả thế giới của mình, ngay cả một tia không hợp lý, qua loa nhỏ nhất cũng đều phát hiện ra được. Bắt đầu nảy sinh cảm xúc phản loạn bất hảo, nghịch ngợm phá phách để nhận được sự coi trọng của phụ mẫu, mà như Phúc An ngoan ngoãn như này chỉ buông suy nghĩ chứ lặng lẽ không lên tiếng.

Đứa trẻ ngoan ngoãn không khóc nháo muốn kẹo cứ đợi rồi lại đợi cũng không chờ được viên kẹo mà mình muốn.

Phúc An đợi Từ Hoàng Hậu, mà Từ Hoàng Hậu đang đợi Hoàng Thượng, ai cũng không thấy được lưng người mà mình đang đợi.

Bị tầng tầng nghi vấn lấn át rồi nhận được đáp án.

Hóa ra, mẫu hậu không có Phúc An cũng sống rất tốt, chỉ nhớ tới phụ hoàng mà thôi.

Trong mắt nàng ấy phủ đầy nước mắt, sợ mẫu hậu nhìn thấy nàng ấy khóc càng ghét, thế là cố gắng nuốt nước mắt trở về tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng ấy nghiêng người vùi vào trong lòng cung nữ giả vờ ngủ. Nhớ lại lúc ở sơn trang nghỉ mát, nàng ấy lơ là bị ngã bị thương đầu gối, khuôn mặt nhỏ nhăn lại còn chưa kịp khóc thì hoàng đệ đã nhận ra được rồi, đỡ nàng ấy dậy mà dỗ dành, còn lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng ấy nữa.

Từ Hoàng Hậu hoàn toàn không phát hiện ra chỉ cho rằng lừa được con gái rồi.

Sau khi trở về Dực Khôn cung, cung nữ đi theo báo cáo chuyện ở sơn trang nghỉ mát cho nàng ta, nói rằng công chúa điện hạ cư xử rất thân với Quý Phi, nhưng nàng ta cũng không để bụng, bên cạnh Quý Phi chẳng phải có Hoàng Thượng sao? Phúc An trước nay thân thiết với Hoàng Thượng cũng là chuyện tốt, hắn nhìn thấy con gái của bọn họ thì càng nhớ tới nàng ta mà.

Tính cách công chúa không như nguyện vọng của nàng ta nhưng nghe thấy lời này, từ trước tới giờ nàng ta chưa từng nghi ngờ.

Tựa như cha mẹ chưa từng nhìn thẳng vào tất cả yêu cầu của trẻ con vẫn rất tự tin, rất hiểu đứa trẻ nhà mình.

Gần tới giờ dùng bữa tối, Ánh Tụ đi thăm dò cầu kiến mang về tin tốt khiến vẻ mặt Từ Hoàng Hậu giãn ra-- Hoàng đế bãi giá tới Dực Khôn cung, xem ra là muốn nghỉ ngơi ở đây rồi. Cung nữ nhao nhao tới chúc mừng, xoa dịu chủ tử, lấy cớ trong lòng Hoàng Thượng bắt đầu có nàng ta rồi, khiến Hoàng Hậu nhẹ lòng.

Từ Hoàng Hậu bế nữ nhi, cười khanh khách v.uốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy: "Không phải con luôn nói muốn có đệ đệ cùng chơi với con sao? Đợi lát nữa phải giúp mẫu hậu giữ phụ hoàng lại, sinh cho con một người đệ đệ."

Rõ ràng là người muốn, sao lại đẩy cho con chứ?

Đó cũng không phải con muốn, con muốn người, con muốn mẫu hậu cơ.

Trong lòng Phúc An xuất hiện mâu thuẫn, càng ngày càng cảm thấy đệ đệ sẽ cướp đi tất cả tình mẹ chẳng còn bao nhiêu của nàng ấy.

"Phúc An có đệ đệ rồi," Nàng ấy thấp giọng bày tỏ: "Tố nhi là đệ đệ của con."

Từ Hoàng Hậu sững người.

"Con..."

"Con muốn mẫu hậu chơi với con, con không cần đệ đệ khác nữa," Hô hấp Phúc An dồn dập, nhón chân đi tới dường như cao hơn một chút, béo hơn một chút, mẫu hậu sẽ nghe lời mà nàng ấy nói: "Mẫu hậu..."

Bốp!

Bàn tay giơ từ góc áo của mẫu hậu, bị tát tới mức vừa gấp vừa vội, bàn tay in một dấu màu hồng trên da lưng mỏng thịt mềm của nàng ấy.

"Ai dạy con nói lời này!"

Công chúa vô lý bị các cung nữ nhìn, Từ Hoàng Hậu cảm thấy thật mất mặt-- Đường đường là trưởng công chúa còn làm nũng với mẫu hậu? Ỷ vào mẫu thân là lẽ thường tình của con người, nhưng trong cung không được phép có chuyện thường tình này, có được địa vị phi thường đương nhiên cũng phải có giác ngộ cao hơn người thường. Mà xem nàng ấy nói cái gì vậy chứ? Không cần đệ đệ khác? Nàng ta lại liên tưởng tới lời nói vẫn chưa được để ý tới mà buổi chiều cung nữ báo cáo với nàng ta, trong lòng nàng ta quặn thắt, vẻ mặt sắc sảo nhìn chằm chằm vào con gái sắp khóc: "Quý Phi dạy con sao?"

Nhắc tới Quý Phi, Phúc Yên bỗng chốc luống cuống, nàng ấy lắc đầu, cũng cố chấp chuyện khác: "Mẫu hậu, có phải có đệ đệ rồi thì người sẽ không còn thích con nữa không?"

Sự thấp thỏm không yên của nàng ấy, sự mong đợi thầm lặng của nàng ấy quay cuồng, hóa thành sóng trào không đủ để nàng ấy giải quyết.

Từ Hoàng Hậu bóp thái dương, đau đầu về con gái không thông suốt*, không nghe lời giống như bình thường, đối với chuyện nhỏ không quan trọng lại cố chấp không ngừng, giọng nói lạnh xuống: "Con không nghe lời như này, hiện tại ta không thích con nữa."

*牛皮灯笼: là một câu nói của người Quảng Đông, đèn lồng được làm bằng da trâu dày như thế, cho dù đèn có sáng thế nào thì cũng không tỏa sáng được, để hình dung một người không hiểu sự đời, không hiểu lý lẽ.

Nàng ta để ý tới hoàng đế còn có tiểu tiện nhân Quý Phi có phải đã nói gì đó với nữ nhi của nàng ta hay không.

Đến nỗi nàng ta nhớ nữ nhi hay không, thích nữ nhi hay không thì câu hỏi này thật buồn cười biết bao? Không thể tưởng tượng được, sự yêu thích của nàng ta còn có điều kiện, nếu như nàng ta có thể bớt lo, giống dáng vẻ mà nàng ta yêu thích, đương nhiên nàng ta sẽ thích con gái rồi. Làm không tốt bổn phận thì có tư cách gì mà dám tác oai tác quái với nàng ta.

"Ta nghe nói con và Quý Phi rất thân thiết, ta còn cho rằng đó là duyên cớ của Hoàng Thượng, không ngờ rằng con thật sự nghe lời xúi giục của Quý Phi lại còn nói trước mặt ta? Con động não nghĩ đi, Quý Phi chỉ mong chờ ta không sinh được nhi tử thì nàng ta vui vẻ mà thôi, con đừng cho rằng nàng ta có lòng tốt." Từ Hoàng Hậu thở dài, nghiêm túc khuyên con gái: "Không phải con chưa từng nhìn thấy nàng ta hoạnh họe với người khác ở trong cung, vốn chẳng phải người lương thiện gì, sao lại đột nhiên đổi tính dịu dàng với con chứ? Chẳng qua là muốn bắt con theo phe để ta ấm ức mà thôi."

Lời nói tình ý sâu xa này, Phúc An không nghe hiểu một chữ nào.

Lần đầu làm mẹ đã là chuyện rất rất khó rồi, vì cần tiêu hao, đắn đo thời gian tâm sức, đào tạo, hiểu biết một sinh mạng nhỏ.

Từ Hoàng Hậu đứng quá cao quá xa, lời nói rất có lý lẽ nhưng cũng không rõ cô gái nhỏ này, nhỏ tới mức ngoài tất cả tầm mắt của nàng ấy cũng chỉ có mẫu hậu.

Nước mắt từng giọt tuôn ra, nàng ấy khịt mũi: "Quý Phi không phải như mẫu hậu nói đâu."

Từ Hoàng Hậu chau mày, sửng sốt nhận ra nữ nhi trở nên thật xa lạ-- Nàng ấy sao biết cãi lại rồi? Trước đây nàng ấy cho dù để Từ Hoàng Hậu thất vọng dạy dỗ một chút cũng sẽ không bao giờ cáu gắt.

Hay có lẽ căn bản chưa từng biết tới.