“Tao chịu hết nổi rồi nha, bộ hai đứa bây giận nhau gì à? Nếu có muốn nghỉ chơi thì nói một tiếng để tao với thằng Long biết đường chia phe, chứ đi chơi chung mà mặt cứ như này má tao cũng không chịu nổi.”
Gia Bảo hừng hực nhìn hai đứa bạn, ông đây ngứa mắt chúng mày lắm rồi, nếu không phải đánh không lại tụi bây chắc tao phang cho mỗi đứa một cái dép lên mặt. Im im hoài mắc mệt à.
Hai người nghe xong cũng tiếp tục im lặng, việc này khiến Gia Bảo tức điên, cậu bạn bất chấp chỉ thẳng tay vào mặt Hoài Nam.
“Hai bây không nói, thì mày nói đi.”
Hoài Nam nhíu mày.
“Sao lại là tao?”
“Chứ không lẽ nó?”
Hoài Nam nhìn qua Thiên An, thấy cậu đang hậm hực nhìn mình, ánh mắt lại có vẻ rất ấm ức thì sững sờ.
“Mày sao vậy An?”
Hoài Nam lo lắng nhìn Thiên An, lại nhận được cái trừng mắt của cậu bạn. Thiên An cũng chịu hết nổi cái sự im lặng của hắn, nói cậu giận dỗi vui vơ cũng được, cậu nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
“Không phải do mày à? Muốn nghỉ chơi với tao thì cứ nói một tiếng, chứ im lặng rồi lại tỏ ra thờ ơ với tao làm gì cho phí sức vậy.”
Nhìn mắt của Thiên An đã hơi đỏ lên, chẳng biết là do tức giận hay do buồn, nhưng hắn thấy xót là rất rõ ràng. Không ngờ rằng vấn đề của bản thân mình đã khiến Thiên An hiểu lầm như vậy, hắn vội vàng giải thích.
“Không có, sao tao nghỉ chơi với mày được. Tại tao có chuyện riêng nên hơi lơ đãng, không để ý đến mày làm mày buồn, xin lỗi nha.”
Nhìn ánh mắt thành khẩn của cậu bạn, buồn bực trong lòng liền tan biến. Thiên An hít mũi một cái, mắt lơ đãng liếc nhìn qua Hoài Nam.
“Ừ thì không phải thì thôi, tha lỗi cho mày cũng được. Vậy nói cho tao nghe cái chuyện riêng của mày là gì được không?”
Gia Bảo và Nhật Long cũng rất tò mò dỏng tai lên nghe. Hoài Nam nghe cậu hỏi đến thì cơ mặt đều cứng lại, hắn mà nói ra có khi là nghỉ chơi thật luôn đấy.
“Cũng không có gì to tát đâu, giải quyết xong hết rồi.”
Hắn không muốn nói thì cậu cũng không ráng ép, dù gì cũng là chuyện riêng của hắn, cậu dù là bạn thân nhưng vẫn biết giới hạn riêng của mỗi người. Khúc mắc đã được xóa bỏ, bốn người lại tiếp tục ăn cùng nhau như bình thường.
Bọn họ dần dần bước vào mùa thi đầu tiên ở thời cấp ba này. Theo thông báo của nhà trường, kỳ thi cuối học kỳ 1 sẽ diễn ra vào giữa tháng 12, kéo dài khoảng một tuần, bao gồm các môn thi như Ngữ Văn, Toán, Tiếng Anh, Vật lý, Sinh học, Địa lí, Lịch sử. Khối lớp 12 sẽ thi trước khối lớp 10 và 11, do lịch thi và đề thi là do Sở Giáo dục và Đào tạo của tỉnh đề ra. Trong tuần thi của lớp 12, bọn họ sẽ không cần phải đến trường mà ở nhà ôn tập theo đề cương được thầy cô bộ môn cung cấp.
Vì thế mà bây giờ có tình trạng như thế này đây.
Trong căn phòng quen thuộc của cậu bạn Thiên An, có ba cậu thiếu niên đang chống cằm suy tư nhìn người ngủ say như heo trên giường.
Nhật Long huých nhẹ vào vai Giao Bảo, nói bằng âm lượng đủ hai người nghe.
“Kêu nó dậy đi, hẹn nhau học lúc 8 giờ mà giờ gần 9 giờ rồi kia.”
Đúng vậy, bốn người bọn họ hôm qua đã hẹn nhau hôm nay sẽ học nhóm ở nhà của Thiên An, vì biết thừa cái tính ngủ nướng của mỗi đứa bạn, nên bọn họ đã quyết định giờ học là 8 giờ sáng. Thiên An còn hùng hổ tuyên bố cậu sẽ là đứa dậy sớm nhất và chuẩn bị mọi thứ để chào đón họ đến học, hơn nữa còn đe dọa đứa nào đến trễ sẽ đập một trận, mà bây giờ… haizzz.
Gia Bảo nhún vai bất lực đánh mắt ra hiệu cho Nhật Long nhìn qua Hoài Nam đang ngồi an tĩnh bên giường đọc sách chờ cậu bạn của mình dậy.
“Tao cũng muốn qua kéo thằng quỷ kia dậy lắm, mà sợ chồng nó giết tao.”
Đợi thêm một lúc nữa, Thiên An cuối cùng cũng đã tỉnh dậy. Lúc nhìn cậu bạn gãi đầu cười hì hì nói xin lỗi, Gia Bảo và Nhật Long hận không thể xông đến đấm nó một trận, lại nhìn đến cái hành động xoa đầu cưng chiều nói không sao của Hoài Nam, họ rất muốn cầm xách vở chạy về nhà đấy. Thà tự học còn hơn là xem hai đứa này phát cơm chó, hừ.
Học một lúc Thiên An mới nhớ ra trong tủ lạnh có bánh ngọt hôm qua ba mua về, bảo sáng mang ra mời bạn ăn. Thế là cậu lật đật chạy xuống nhà dưới mở tủ lạnh lấy hộp bánh ra.
“Lấy bánh cho bạn ăn hả An?”
Thiên An nhìn qua mẹ mình rồi vội bỏ con dao đang cắt bánh trên tay xuống rồi đi qua đỡ cô ngồi xuống ghế. Thu Thảo hiện đang ở tháng thứ bảy của thai kỳ, bụng đã lớn hơn rất nhiều, cô hiện tại ở nhà để dưỡng thai chứ không đến bệnh viện để làm nữa, nhưng lâu lâu nếu có đồng nghiệp gọi đến vì có ca cấp cứu gấp hay thiếu người Thu Thảo cũng sẽ vác bụng lớn mà lên bệnh viện, lúc đó Minh Vũ nhất quyết sẽ đi theo. Nhưng có đôi khi gấp quá cô không kịp báo với chồng hoặc con trai, mấy lần đó làm hai cha con sợ chết khiếp. May sao cả hai mẹ con đều khỏe mạnh, đó cũng là may mắn của gia đình họ.
“Nằm trong phòng hoài chán chết đi được.”
Nhìn mẹ mình than vãn cậu cũng chỉ biết bất lực. Cậu rót một ly nước lọc đưa cho mẹ mình.
“Vậy để tối con phụ mẹ năn nỉ ba để mai ra ngoài đi dạo nha.”
Thu Thảo gật đầu cười tít mắt.
“Úi cha, đúng là con trai cưng của mẹ nha.”
Cầm dĩa bánh trên tay, Thiên An hí hửng mang lên phòng, tay vừa để lên tay nắm cửa chuẩn bị vặn thì bị giọng nói ở bên trong làm cho khựng lại.
“Ê, chuyện của mày với thằng An sao rồi?”