Gọi Bạn Là Chồng

Chương 30




Bạn học xung quanh có vài người không nhịn được mà ồ lên, còn đa số thì lấy tay che miệng lại để kìm chế sự phấn khích của mình, nói chứ cái couple này cũng được ship trong trường hơi nhiều á nha. Gia Bảo là người biết chuyện của Hoài Nam, tuy vẫn còn đang kinh ngạc, nhưng vẫn phải lôi điện thoại ra chụp một tấm hình.

Mà hai nhân vật chính lúc này lại vô cùng bối rối, Thiên An giật mình lùi lại, cậu gãi gãi đầu.

“Hờ hờ, tự nhiên cái mất đà.”

Nói rồi cậu vắt chân chạy về hàng, Hoài Nam ngơ ra một lúc rồi cũng chạy về hàng. Lúc đứng đợi tới lượt tiếp theo, trong đầu hắn vẫn cứ nghĩ mãi về cú chạm khi nãy, nhớ đến sự mềm mại khi chạm vào, nơi gò má vẫn còn nhiệt độ ấm nóng. Hắn lén lút đưa mắt nhìn cậu bạn đang đứng kế bên, cậu lại cứ cúi đầu không cho hắn thấy được biểu cảm, nên hắn cũng không dám suy đoán suy nghĩ của cậu.
Thêm vài lượt nữa là hết thời gian, lớp bọn họ cũng giành được vị trí hạng ba, phần thưởng là một thùng bánh kẹo. Chơi thêm mấy trò chơi nữa, lớp họ giành thêm được một giải nhất trong trò giải câu đố, tuy quậy thật nhưng đừng quên bọn họ dù gì cũng là những học sinh đứng top trong khối và trường.

Đến thời gian ăn trưa, các lớp lại trở về lều và được sinh hoạt tự do đến tối, riêng lớp trưởng các lớp lại bị bắt ở lại để họp gì đó với thầy tổng phụ trách.

Khi Thiên An trở về thì mọi thứ đã được bày ra sẵn, cả lớp đã ngồi xuống vị trí của mình, cậu nhìn quanh thấy bên cạnh Hoài Nam vẫn còn một chỗ trống, biết là hắn chừa chỗ cho mình, cậu cũng nhanh chân đi lại ngồi xuống.

Dường như sự va chạm vô ý lúc sáng trải qua mấy trò chơi Thiên An đã quên sạch, thấy cậu vẫn cư xử bình thường với mình như thường ngày, Hoài Nam thở phào. Có lẽ là do đã thân quen nhau từ lúc nhỏ cho đến bây giờ, cậu cho rằng sự chung đυ.ng của hai người cũng bình thường mà thôi, chỉ có hắn có lòng riêng mới thấy đặc biệt hồi họp
Hoài Nam nghĩ vậy thì thấy hơi chạnh lòng, cậu sẽ mãi không nhìn ra tâm ý của hắn ư? Là do hắn biểu thị không rõ ư? Nhưng hắn thấy như vậy đã quá đủ rồi, bọn họ vẫn còn nhỏ, tâm lý cũng chưa vững vàng, hắn không dám mạo hiểm quá nhiều, hắn lo nếu hắn làm quá có khi sẽ gây hại cho cậu cũng nên.

Ăn uống no nê, lớp họ lại tự bày trò để chơi với nhau, Thiên An nhân lúc bọn bạn chưa loạn tranh thủ thông báo.

“Cả lớp, nghe thông báo nè.”

Vì không gian trong lều có giới hạn, Thiên An chỉ cần nói hơi lớn hơn bình thường một chút thì cũng bị vang, cả đám lập tức ngoái đầu lại nhìn, ngồi ngoan ngoãn im lặng để nghe.

Thiên An đứng thẳng người, nhìn quanh một lượt, hắng giọng một cái rồi bắt đầu trình bày.

“Hồi nãy tao đi họp, thì thầy có nói về các hoạt động ngày mai, cụ thể là như vầy…”
“Ngày mai, chúng ta sẽ không chơi những trò chơi như ngày hôm nay nữa, mà chúng ta sẽ chạy trạm, giải mật thư, phạm vi là những con đường xung quanh trường và trong trường, bây giờ tao sẽ nói thể lệ luật chơi nên nghe cho kỹ và ráng hiểu nha chưa.”

Cả lớp đồng thanh “Ừ”

“Đầu tiên, đúng 7 giờ sáng mai, các lớp sẽ tập trung ở trước cột cờ, tại đó thầy sẽ phát cho mỗi lớp mật thư đầu tiên, chúng ta sẽ giải tại chỗ và đem đến cho thầy kiểm tra, nếu đúng thì thầy sẽ đóng dấu và tờ phiếu này và chúng ta đi đến vị trí trạm mà ta đã giải ra được.”

Nói rồi cậu đưa tờ giấy trên tay lên, trên đó có kẻ mười ô vuông, Thiên An tiếp tục giải thích.

“Tại các trạm chúng ta sẽ tham gia thử thách để nhận được con dấu và mật thư tiếp theo, đóng đủ mười dấu và về đích sớm nhất thì sẽ giành chiến thắng.”

Thấy cả lớp gật gù như đã hiểu, cậu tiếp tục nói.

“Tuy nhiên, để tránh việc các lớp đi theo nhau đến trạm, ban tổ chức sẽ lập rất nhiều trạm khác nhau, có thể lên tới 20 trạm, mà lộ trình của các lớp chỉ có trùng nhau về điểm đầu và điểm đích, còn 8 trạm ở giữa sẽ hoàn toàn được sắp xếp khác nhau, vì thế chúng ta phải đi đúng trạm của lộ trình lớp mình, nếu đến sai trạm sẽ bị phạt tại trạm đó và phải đi kiếm lại trạm đúng.”

“Vậy làm sao để biết trạm mình đến là sai hay đúng?”

“À chúng ta sẽ làm thế này, lúc chúng ta đặt chân đến trạm, đầu tiên chúng ta phải chào hỏi trạm trưởng và trạm phó, sao đó đại diện lớp sẽ hỏi rằng: ‘Hôm nay vui hay buồn?.’ Nếu họ trả lời vui thì tức là tụi mình đến đúng trạm và tham gia thử thách, nếu là buồn thì chúng ta phải chịu phạt. Hiểu hết chưa?”

“Hiểu rồi!”

“À còn nữa, để tránh lẫn lộn đội, mai mặc áo lớp nhá.”

“OK!”

Như đã nói khi trước, khối 6 và 7 chỉ ở lại có một ngày, vì thế lúc tầm năm giờ chiều, bắt đầu có phụ huynh đến rước con mình về, các học sinh khác cũng nhân cơ hội này đi tắm rửa, nhà vệ sinh có phòng tắm trong trường có giới hạn, vì thế ai nhà gần có thể trở về nhà tắm, còn mấy bạn ở xa có thể xin tắm nhờ.

Nhà của hai cậu bạn của chúng ta cũng không quá xa trường, vì thế họ lấy xe chạy về nhà tắm, sau đó tầm năm giờ rưỡi lại có mặt tại trường.