Gọi Bạn Là Chồng

Chương 23




Khâu chuẩn bị coi như đã xong, chén, ly, đá,… đã được dọn ra hết, bây giờ chỉ còn đợi món lên và xử thôi. Những ai hiện tại không còn phải làm gì nữa thì ngồi ngay ngắn xuống trước để đợi. Chừng khoảng năm phút, các món ăn bắt đầu được bưng lên, vài đứa con trai chạy xuống bưng phụ, chưa đầy hai phút, mọi thứ đã sẵn sàng.

Thiên An hí hửng khui lon nước ngọt ra, chưa kịp đổ xuống ly của mình thì bị Hoài Nam chặn lại, cậu đưa mắt nhìn hắn, hắn chỉ dửng dưng cầm ly của cậu đứng dậy, sau đó đi tới thùng đá, lúc trở về thì trong ly, cục đã to ban đầu đã bị đổi thành hai, ba viên đá nhỏ xíu.

Thiên An nhăn mặt nhìn cái ly được hắn đặt trước mặt mình.

“Rồi, đổ nước vào đi.”

Thiên An quay sang lườm Hoài Nam, hắn vội cười cười giải thích.

“Uống nhiều đá không có tốt, cho nó lạnh là được rồi, không phải hôm qua than với tao bị đau cổ à?”
Thiên An bất mãn nhưng không thể làm gì, đành ngậm ngùi rót nước vào ly. Hứ, riết rồi nó như ba mình vậy á, cái gì cũng quản mình hết trơn.

Bữa ăn diễn ra trong sự vui vẻ, bọn họ cười đùa với nhau về những câu chuyện của tuổi học trò. Ăn uống no nê được một lúc, cả đám nổi hứng muốn hát hò, cô Linh lập tức kéo dàn loa của mình ra chiêu đãi đám học trò của mình. Trong mọi tình huống liên quan đến ca hát, người tiên phong dẫn đầu luôn là thằng Long, mặc dù nó hát không hay, hay nói rõ hơn là có giọng hát trời phú đi không đúng nhịp hay nốt nào, nhưng bọn họ không cần nghe ca sĩ hát, miễn vui là được nên khi nó xung phong vỗ tay hưởng ứng cực kỳ.

Cậu bạn được thỏa mãn niềm đam mê lập tức bấm bài nào sôi động nhất, kéo cả đám hú hét không ngừng.

Ai hát thì kệ, Thiên An nhà ta vẫn chăm chú ngồi ăn, Hoài Nam kế bên đã ngừng ăn nhưng đũa vẫn động vì có nhiệm vụ gắp những món ở xa mà cậu không với tới bỏ vào chén cho cậu.
“Nam ới, gắp cho miếng thịt gà kia đi.”

Hoài Nam nhìn qua, đĩa thịt gà cũng hơi xa với hắn, căn bản rướn người cũng không tới. Hắn liền huých tay đứa ngồi bên cạnh.

“Bảo, muốn ăn thịt gà không?”

Gia Bảo đang nhai nhìn qua rồi gật đầu. Hoài Nam lại nói tiếp “Vậy vòng qua kia xách đĩa thịt gà qua đây đi.”

Gia Bảo nhăn mặt, dù đồ ăn đầy miệng nhưng cậu vẫn cố nói.

“Sao lại là tao? Kêu đứa khác đi.”

“Tụi nó ở trên kia nhảy hết rồi.”

Gia Bảo nhìn quanh, quả thật xung quanh trống trơn, nhưng cậu bạn vẫn không muốn đi.

“Vậy thì mày tự đi đi.”

“Không, tao ngồi đây gắp đồ cho thằng An rồi, mày đứng dậy đi đi, mày cũng muốn ăn mà.”

Gia Bảo chẹp miệng nhìn hai người một cái, sau đó ráng nuốt hết đống thức ăn trong miệng rồi hậm hực đứng dậy vòng qua kia, khi cầm được đĩa thịt trên tay, cậu bạn vừa đi về chỗ vừa lầm bầm.
“Hai vợ chồng bây chỉ biết hành người khác là giỏi.”

“Lớp trưởng, lên hát một bài đi.”

Thiên An đang nhai thịt do Hoài Nam xé bị điểm mặt bất giác ngẩng đầu lên, chậm chạp nhai thêm vài miếng rồi nuốt miếng thịt xuống, cậu lắc đầu nguầy nguậy.

“Không hát đâu, tụi mày hát đi.”

“Ơ sao thế được, lên đây lẹ lên.”

Không để cậu tiếp tục từ chối, vài đứa lao xuống kéo bằng được cậu lên trên, dúi cái micro vào tay cậu. Thiên An ngán ngẩm mà nhìn, nhân lúc mọi người không chú ý muốn lao xuống nhưng lại bị thằng Long giữ chặt không buông, sức cậu lại không bằng nó, không tài nào mà vùng ra được, cuối cùng đành bất lực đứng đó.

Thằng Long cầm điện thoại trên tay, hớn hở nhìn cậu bạn lớp trưởng đang cúi mặt thở dài.

“Mày muốn hát bài nào, nhạc vui hay nhạc buồn, nhạc đám cưới hay nhạc đám ma.”

Thiên An quay đầu qua lườm. “Hát nhạc đám ma đi, để tao tế mày.”

Cuối cùng cậu lựa một bài hát phù hợp nhất với bọn họ, hát về thời học sinh, thanh xuân tuổi trẻ. Thiên An chỉ hát riêng mỗi đoạn đầu, còn những phần sau đó thì cả đám đều vui vẻ hát chung, quàng vai bá cổ mà lắc lư người, cậu cũng vui vẻ mà cười đùa theo từng nhịp của ca khúc.

Hoài Nam ngồi bên dưới chống cằm ngắm nụ cười hồn nhiên của cậu, khóe miệng không tự chủ mà kéo cao lên, ngân nga theo giai điệu mà cậu đang hát.

Tàn tiệc, cả lớp chia nhau phụ dọn dẹp, sau khi tạm biệt cô Linh thì kéo nhau về trường lấy xe. Mà có vẻ như số lớp này không được hên cho lắm thì phải. Cả đám ngớ người nhìn cổng trường đóng kín mít. Nhỏ Hà bất mãn nhìn cảnh cổng.

“Không phải là nói lớp chúng mình gửi xe rồi sao? Sao chú bảo vệ lại khóa cửa vậy chứ? Giờ sao lấy xe về đây trời?”

Hoài Nam tiến lại gần cổng quan sát, sau đó quay ra nói với mọi người.

“Cổng chỉ bì gài lại thôi, ổ khóa móc ở đó chứ không bấm, chắc chú bảo vệ còn ở bên trong trường, có ai biết số điện thoại chú ấy không?”

Hoài Nam nhìn quanh lớp, liên tục nhận về những cái lắc đầu. Hắn thở dài bất lực, sân trường thì quá rộng, họ có gào lên cũng sợ không tới chộ văn phòng ấy chứ.

Nghĩ rồi hắn thử ướm tay mình lên cái lỗ nhỏ kế bên nhưng không vừa, nó nhỏ hơn nhiều so với tay hắn, mà vậy cũng đúng thôi, nó chỉ là cái lỗ được vô tình tạo ra khi thiết kế hoa văn cho cổng thôi, chứ đâu phải cái lỗ để thò tay vào mở khóa đâu, lại quay ra nhìn đám bạn cùng lớp, hắn nói.

“Tay đứa nào nhỏ nhất, lên đây.”