Tại nhà ăn của trường,
Bé Thiên An ngồi trên ghế đung đưa hai chân, cười tít mắt đón chờ phần ăn của mình được đem tới. Trong lúc chờ đợi, mắt bé lơ đãng liếc nhìn xung quanh, nhìn hết khu vực của lớp mình bỗng phát hiện được điều bất thường, lập tức lia mắt thêm một lần nữa, sau đó lia qua cả khu vực của lớp khác. Hết một vòng, bé kinh hoàng xác nhận.
Bạn nhà bên của bé mất tích rồi!
Hai mắt bé mở to hoảng sợ, nhìn về phía cô giáo đang đứng, hoang mang không biết có nên báo với cô không, nhưng lỡ đâu là do bé Hoài Nam đến trễ thì như vậy phiền cô giáo lắm, nhưng mà nếu bé Hoài Nam xảy ra chuyện gì thì sao đây.
Ngồi trầm tư suy nghĩ một lúc sau đó bé Thiên An đứng bật dậy trước những đôi mắt ngơ ngác của bạn cùng lớp rồi chạy vọt ra bên ngoài tìm bé Hoài Nam.
Bé quyết định rồi, bé sẽ đi kiếm bé Hoài Nam trước, nếu bạn ấy thật sự xảy ra chuyện bé sẽ chạy về báo với cô liền.
Đầu tiên bé chạy về lớp học để xem bé Hoài Nam còn ngồi trong lớp không, thấy lớp vắng tanh bé liền chạy dọc hành lang đến các chỗ khác. Đài phun nước không có, chuồng thỏ phía sau trường không có, vườn cây thuốc nam của thầy hiệu trưởng cũng không có luôn.
Đang luống cuống không biết phải đi đâu, thì bé nghe thấy tiếng mắng chửi của ai đó. Cố gắng nghiêng người lắng nghe, bé phát hiện nó phát ra từ bãi cát chỗ gần cầu trượt, thế là nhanh chân chạy đến đó.
Chạy đến thì thấy bé Hoài Nam bị xô ngã xuống bãi cát, mà mấy đứa ra tay là ba đứa to con đáng ghét lớp Hoa Mai kế bên. Là một bé ngoan, bé Thiên An nhất định không để bạn cùng lớp bị bắt nạt. Thế là bé cúi người lấy mỗi tay một nắm cát, sau đó chạy đến vừa hô lớn vừa ném cát vào mấy đứa nhóc kia.
“Mấy tên kia, ai cho mấy người ăn hiếp bạn tôi, có tin tôi đánh mấy người không?”
Mấy đứa nhóc lớp Hoa Mai bị ném cát liền đưa tay che mặt, bé Thiên An thuận thế đẩy hết ba đứa đó cuống bãi cát.
Bé Hoài Nam kinh ngạc nhìn ba đứa nhóc té xuống cạnh mình rồi ngước mặt nhìn lên bé Thiên An đang hừ mũi kiêu ngạo, xung quanh như tỏa ra hào quanh chính nghĩa sáng lấp lánh, nhìn cứ như siêu nhân xuất hiện tiêu diệt kẻ xấu cứu giúp kẻ yếu ấy.
“Bạn có sao không? Nắm tay tui đứng dậy nè.”
Bàn tay mũm mĩm vươn ra, bé Hoài Nam không do dự mà nắm lấy. Ba đứa nhóc kia bị xô ngã cát dính đầy mặt, vừa ngồi phủi vừa to mồm chửi.
“Thằng nhóc lớp Hoa Cúc lùn tịt đáng ghét, tụi tao sẽ đánh mày.”
Mặt bé Thiên An nhăn lại biểu thị bé đang rất tức giận, bé lùn hồi nào mà mất tên nhóc đó dám nói bé lùn, chỉ là bé còn nhỏ nên chưa cao thôi, sáng nào bé cũng uống sữa, sau này nhất định sẽ cao hơn cả ba luôn cho coi.
Hừ, mấy tên nhóc Hoa Mai đáng ghét, dám chửi bé, vậy bé cho ăn cát luôn.
Nghĩ xong bé Thiên An lập tức cúi người, mỗi tay một nắm cát liên tiếp ném vào ba tên nhóc kia. Ném vậy vẫn chưa thấy đã bé liền quay sang nhìn bé Hoài Nam.
“Còn không mau ném phụ tui, bạn định đứng đó xem hoài à?”
Bé Hoài Nam ngơ ngác một lúc rồi cũng ậm ừ học theo bé Thiên An cúi người hốt cát ném người ta. Ném đến khi ba đứa nhóc kia chịu không nổi khóc òa lên rồi mang theo mặt đầy cát chạy đi đòi mách cô.
Bé Thiên An hừ mũi khinh thường nhìn ba đứa nhóc đã chạy mất dạng, xong lại nhìn qua bé Hoài Nam vẫn còn nắm cát trên tay, bé liền bắt lấy tay bé Hoài Nam phủ hết xuống rồi dắt bé Hoài Nam chạy đi.
“Đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
Nhìn mái tóc bồng bến của đứa bé phía trước mình, bé Hoài Nam mím môi thật lâu rồi cất lời.
“Cám ơn bạn nhé.”
“Không có gì, tui chỉ nghe theo lời cô dặn phải giúp đỡ bạn bè thôi.”
Bé Hoài Nam híp mắt cười tươi.
“Thiên An tốt bụng thật đấy.”
Được khen, miệng nhỏ lập tức cười toe toét, nhưng nhớ đến lời ba dặn là con trai phải biết khiêm tốn nên bé Thiên An chỉ nói.
“Tui biết mà.”
Nhận biết lòng tốt của bản thân và thừa nhận nó một cách chính xác không đi quá giới hạn vậy là khiêm tốn rồi còn gì nữa. Tại bé tốt thật nên bé thừa nhận thôi à.
Lúc này Hoài Nam giọng nói có chút ngập ngừng lên tiếng.
“Hai chúng ta có thể làm bạn thân với nhau không?”
Bé Thiên An quay đầu nhìn bé Hoài Nam, sau đó khoanh tay lại, bắt trước ba mình giả bộ nghiền ngẫm.
“Muốn làm bạn thân với tui hả? Ừm... không phải là không được, nhưng mà...”
Ngưng một đoạn bé liền nhìn thẳng vào mắt bé Hoài Nam sau đó dõng dạc nói.
“Bạn phải gọi tui là anh, bởi vì tui cao hơn bạn.”
Bé còn ghim vì ai đó mà bé phải đứng đầu hàng nha, dù muốn có bạn thân nhưng bé cũng phải trả thù lại chứ, bé thông minh lắm á nha.
“Được, anh.”
Bé Hoài Nam cười tươi mà gọi bé Thiên Ân là anh.
Bé Thiên Ân dù trong lòng sướng phát điên nhưng bên ngoài lại tỏ ra như một ông cụ non, hai tay chắp sau lưng tỏ vẻ trưởng thành mà gật đầu.
“Tốt lắm, giờ anh dẫn Nam đi rửa tay rồi đi ăn cơm.”
Vừa quay mặt đi, bé Thiên An liền giơ tay làm biểu tượng chiến thắng, cuối cùng cũng bắt bé Hoài Nam gọi bằng anh rồi.
Ở phía sau, bé Hoài Nam nhìn bé mà mỉm cười, nhớ đến hình ảnh bé vừa chạy đến vừa ném cát vào ba đứa nhóc, trên trán có rất nhiều mồ hôi, không biết bé đã chaỵ bao lâu và đến những nơi nào để tìm mình, nhưng có lẽ là rất mệt. Bé Thiên An thật sự quá tốt.
Vì sự anh dũng của mình nên cuối tuần, bé Thiên Ân và bé Hoài Nam cùng mẹ ngồi trên phòng hiệu trưởng...
Hai bé ngồi cạnh nhau, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên lấy một lần, tay miết vạt áo khiến nó nhăn nhó.
Đối diện bốn người là ba đứa nhóc to con lớp Hoa Mai và phụ huynh của bọn nó đang cực kỳ tức giận.
Bé Thiên Ân hừ lạnh, vậy mà chơi mách cô với ba mẹ, đúng là đám hèn mà, bé khinh.
Phụ huynh bên kia làm loạn hết mắng rồi chửi để bảo vệ con mình, càng mắng càng khó nghe. Bị động chạm, Thu Thảo cũng không phải mèo ngoan để bọn họ chửi lập tức xù lông đáp trả khiến đáp người nghẹn họng.
Cô giáo lớp Hoa Cúc day trán thở dài, các bé lớp cô rõ ràng rất ngoan không thể có chuyện khi không ức hiếp bạn lớp khác được.
“Thiên An và Hoài Nam, nói cô nghe tại sao lại ném cát vào bạn như thế?”
Bé Thiên An ngước lên nhìn mẹ mình, lấy mẹ ngoài mặt tuy cười nhưng ánh mắt không vui bé liền rụt cổ lại. Nhưng chính nghĩa không thể bị đánh bại được, thế là bé động viên mình mạnh mẽ lên, ngồi thẳng người, ưỡn ngực nói to dõng dạc.
“Là do mấy bạn ấy ức hiếp, xô ngã Hoài Nam trước, con chỉ giúp bạn con đòi lại công bằng thôi.”
Thu Thảo và Ngọc Anh ngạc nhiên nhìn bé rồi quay sang nhìn Hoài Nam thấy cậu nhóc cũng gật đầu đồng tình.
“Bạn Thiên An nói đúng đấy ạ, là mấy bạn ấy bắt nạt con trước.”
Cô giáo lập tức nhìn sang phía bên kia.
“Có thật thế không?”
Phụ huynh bên kia cũng nhìn con mình, ba đứa nhóc kia sợ hãi liền nói bừa.
“Không có, hai bạn đó nói xạo, bọn con không có bắt nạt bạn ấy.”
“Cô nghe con tôi nói chưa, là do hai đứa nhóc ấy tự ý bắt nạt con chúng tôi, đúng là thứ không có giáo dưỡng.”
Thu Thảo cau mày, nhìn nét mặt hoang mang của ba đứa nhóc kia mà hừ lạnh. Mới tí tuổi đầu đã biết nói dối hại bạn, sau này lớn lên còn như thế nào nữa chứ. Phụ huynh bên đấy cũng thật phiến diện, chỉ nghe đúng mỗi con mình, cưng chiều như thế chúng nó không hư mới lạ.
Bé Thiên Ân tức giận không thôi, mắt cũng dần đỏ lên vì uất ức.
“Chuyện này thầy cô phải giải quyết rõ ràng cho chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ làm lớn chuyện.”
Ngọc Anh nãy giờ im lặng bỗng nhiên cười một tiếng, cô tuyệt đối tin vào con trai cô, không phải vì cưng chiều mà bởi vì cô hiểu rõ tính cách của con trai mình như thế nào.
“Phụ huynh này cô cười cái gì, chúng tôi nói không đúng hay sao?”
Ngọc Anh không thèm trả lời đám người kia mà nhìn qua thầy hiệu trưởng.
“Thầy hiệu trưởng à, trường chúng ta dù gì cũng rất khang trang, chắc không đến nổi trong mỗi khu vực không có camera quan sát đâu nhỉ?”
Thầy hiệu trưởng gật gù, ừ nhỉ, sao ông quên mất chuyện này chứ.
“Mọi người đợi tôi một chút, để tôi trích xuất camera.”
Ngọc Anh quý phái nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nhìn về phía đám phụ huynh kia.
“Trong lúc chờ đợi chân tướng, các vị cứ ngồi nhâm nhi chút trà. Nhớ lấy lời mình đã nói, phải làm cho lớn chuyện đấy nhé.”
Phụ huynh nhìn hai phụ nữ đang mỉm cười trước mặt không hiểu sao có chút hoảng sợ, nhưng cũng cố gắng nghênh mặt lên chứng tỏ để xem ai sợ ai.