An càng lớn càng bám lấy cô, mỗi khi thấy cô thằng bé ngây ngô cười.
Vậy là cô một tay cô chăm sóc thằng bé. Cô pha sữa cho bé uống, tắm cho bé hằng ngày, đêm đến một mình cô thức thâu đêm ru bé ngủ, mặc cha bé cứ quẩn quanh tìm người mẹ ruột.
Ngày An cất tiếng ê a gọi mẹ, hai mắt Tuyết Lệ cay cay.
Rồi từng bước đi đầu đời, cũng một tay Tuyết Lệ dìu dắt.
Mặc dù không phải mẫu tử ruột thịt, thế nhưng An có thể cảm nhận được mẹ vui hay buồn.
Mỗi lần mẹ khóc, An sẽ lấy bàn tay mũm mĩm lau đi những giọt nước mắt trên mặt mẹ.
" Mẹ... mẹ... hóc... trấu...nhắm..."
(Mẹ, khóc xấu lắm!)
Tuyết Lệ xúc động ôm chặt thằng bé trong ngực nức nở.
Cô dù có mạnh mẽ làm sao cũng có lúc yếu đuối mà. Có Bảo An làm một niềm an ủi của cô.
Kỳ Dương khi nghe thấy Bảo An gọi Tuyết Lệ là mẹ, anh rất tức giận. Mỗi khi ấy, anh sẽ ôm lấy thằng bé, trừng mắt quát lớn.
"Ba đã cấm con không được gọi cô ta là mẹ mà!"
"Cô ta không phải mẹ con!"
Bảo An vừa bị lực ôm của anh làm đau, vừa bị tiếng quát của anh làm sợ. Thằng bé khóc thét lên, khuôn mặt đỏ bừng dõi theo cô.
" Mẹ... mẹ ơi..."
Tuyết Lệ trong lòng cực kỳ hốt hoảng, cô muốn kéo thằng bé ra khỏi anh nhưng lại bị anh ngăn lại, ánh mắt hằng lên những tia máu đỏ trừng cô.
"Dương! Anh đang làm con đau đấy!"
"Anh mau buông con ra!"
"Ai là con cô?" Anh gầm lớn, tiếng to đến mức ai cũng giật mình.
"Cút! Cô không phải mẹ nó, đừng có nhận vơ ở đây!"
"Mở to con mắt ra, xem nó rốt cuộc giống Bảo Nhi như thế nào!"
Trái tim cô như rỉ máu, đây chính là vết cắt trong lòng cô. Mỗi lần nhìn thấy những đường nét của Bảo Nhi trên An, cô rất khổ sở.
Tuyết Lệ cắn răng, tay nắm chặt.
"Vậy thì sao? Chính con ả đó đã bỏ lại đứa bé mà?"
"Con ả đó ngay từ đầu đã vứt bỏ An đi, nó không xứng là một người mẹ, một tay tôi chăm con từ bé đến giờ còn con ả đấy đi đâu?"
"Nó giờ đây đang cao chạy xa bay ở đâu đó, biết đâu giờ đã có nhân tình mới rồi! Nào có nhớ đến cha con anh không?"
"CÂM MỒM!!"
"Tôi không cho phép cô được vũ nhục đến cô ấy!"
Hai con mắt anh ngây dại, đồng tử co lại lộ ra tia tàn ác như muốn giết người. Tay anh nắm lấy cổ cô, một lực thắt chặt.
Cô khó khăn chật vật, đường hô hấp bị tắc nghẽn, hai tay cố đẩy bàn tay anh ra nhưng không được. Đến khi mặt trắng bệch ra, hơi thở yếu dần, hai tay cô buông rơi, ánh mắt lờ mờ từ từ khép lại anh mới hất mạnh cô ngã xuống sàn.
Bảo An sợ hãi xanh mặt nhìn Tuyết Lệ, thấy dáng vẻ của con, Kỳ Dương níu mày mới phát hiện sự manh động của mình. Anh xoay người ôm con lên lầu, trước khi đi còn cất giọng cảnh cáo.
" Nếu cô động đến Bảo Nhi dù chỉ một sợi tóc thôi, tôi sẽ bắt cô phải trả giá gấp trăm lần!"
"Nhớ đấy!!!"
Đêm đó, cổ phiếu của Lâm gia bị biến động, ba Lâm gọi điện trách mắng, bắt cô phải lấy lòng Kỳ Dương cho bằng được.
Tuyết Lệ im lặng một mình ngắm sao trời.
Lại một đêm không ngủ rồi!
Thằng bé bị ám ánh với sự việc đấy, bé sợ hãi, nhìn thấy ba mình là run người chạy trốn. Kỳ Dương thuê bảo mẫu đến chăm sóc, không cho cô được gặp bé.
Tuy nhiên với sự lỳ lượm của Tuyết Lệ, cô lại nhanh chóng đuổi hết đám bao mẫu đi, hai mẹ con lại gần gũi như thuở nào.
Mà anh vẫn vậy, chẳng mấy khi về nhà.
Hai năm sau, thế nào mà cô ta lại trở về. Kỳ Dương đưa cô ta vào căn biệt thự của hai vợ chồng, nghiễm nhiên từ khách không mời trở thành bà chủ, tối đến ngủ lại trong phòng anh.
Tuyết Lệ có thể cảm thấy anh vui sướng biết bao. Cả ngày anh rối rít, chân tay loạng choạng quấn quít cả lên. Chưa bao giờ, chưa bao giờ anh từng làm thế với cô.
Khi xưa yêu nhau, anh rất lạnh nhạt, cô luôn là người chủ động trước, cô luôn là người nhắn tin đầu tiên. Mỗi lần muốn anh thể hiện tình cảm, cô phải nài nỉ anh mãi mới thôi.
Bây giờ hình tượng chủ tịch lạnh lùng của anh đâu mất rồi.
Anh cứ như một cậu bé to xác, luôn bám lấy Bảo Nhi mà ân ái.
Kỳ Dương luôn bắt Bảo An phải ở cạnh cô ta, gọi cô ta một tiếng mẹ, hai tiếng mẹ.
Lúc đầu An không chịu, bé không quen người lạ, càng không chấp nhận gọi người khác là mẹ.
Bảo Nhi đau lòng, chỉ lần cô ta thút thít trong cái ôm của Kỳ Dương là anh sẽ chạy sang đập cửa phòng cô mà chất vấn.
Tuyết Lệ dù vô cùng căm hận sự tuyệt tình mà anh dành cho mình nhưng cũng rất hả hê khi thấy cảnh mẹ con hai người xa cách.
Dựa vào cái gì mà cô ta có thể chiếm lấy mất tình thương của cô.
Nếu năm ấy cô ta cứ thế mà sinh ra Bảo An, rồi một mình tự nuôi con, biến mất khỏi đây mãi mãi thì bây giờ Tuyết Lệ cô có thể đã níu giữ chân anh lại.
Rồi hai người có lẽ sớm có được đứa con chung, dù cho anh bị ba mẹ bắt ép thế nào cũng sẽ phải có đứa con nối dõi dòng họ.
Và dựa vào cái gì? Chính cô ta bỏ rơi Bảo An rồi bây giờ quay về bắt con phải nhận mẹ, tình thương thắm thiết?
Cô rất không cam lòng!