Mùi thơm từ bát mì tỏa ra.
Anh nâng mắt nhìn sang rồi nhắm lại.
Sở Vãn Tình cố ý quạt để mùi thức ăn bay về phía anh. Nhưng vẫn không gọi.
Hai người cứ như vậy một lúc.
Sở Vãn Tình vẫn là mất hết kiên nhẫn.
"Anh có phải là con người không vậy?"
Thượng Quan Nhất mở mắt ra.
"Khác biệt gì à?"
Cô phồng má.
"Tôi nấu dư một bát mì. Anh ngồi dậy ăn đi."
Thượng Quan Nhất nhếch môi, tiếp tục nhắm mắt lại.
"..." Sở Vãn Tình. Tên này sao lại khó ưa như vậy chứ.
Hít sâu một hơi.
"Ăn hay không thì trả lời một tiếng. Nói nhiều thêm anh sẽ chết à."
"Có lòng tốt vậy sao."
"..." Sở Vãn Tình tức muốn bốc khói luôn rồi.
Cô hậm hực ngồi xuống nhưng vì hơi mạnh làm cho cái mông nhỏ phải chịu đau. Sắc mặt cô càng thêm mấy phần khó chịu.
Cô cầm đũa lên gấp mì cho vào miệng. Uống một ngụm nước.
"Hừ! Uổng công tôi sợ anh bị ông bỏ đói chết. Ăn hay không kệ anh."
Cô hậm hực đứng dậy đi vào phòng tắm. Vừa khép lại đã xoa xoa mông vì đau.
"Khó ưa, đói chết luôn đi."
Thượng Quan Nhất nhìn về phía cánh cửa đóng chặt. Cuối cùng, anh cũng ngồi dậy. Cầm đũa lên gấp mì lên cho vào miệng.
Anh ăn rất nhanh đã hết bát mì. Quả thật, đây là bữa ăn ngon nhất anh được ăn. Cũng xem là hoàn chỉnh nhất rồi.
Lúc này, Sở Vãn Tình bước ra lườm anh.
"Chưa bị tôi độc chết à."
"Sao lại tốt với tôi?"
Sở Vãn Tình khựng lại bởi câu hỏi của anh. Chỉ một bát mì thôi đã là tốt rồi sao?
"Hừ! Tôi nấu dư một bát thôi. Bỏ thì phí nên mới cho anh. Tôi không rảnh rỗi đến nỗi nấu cho anh ăn đâu. Đừng nghĩ nhiều."
Cô đi về phía giường. Vừa định nằm xuống lại nhìn về phía anh.
"Tối nay, anh ngủ ở ghế sofa. Không được phép lên giường của tôi."
Anh chỉ nhìn cô cũng không nói gì.
Sở Vãn Tình không tự nhiên nói thêm.
"Đừng có nhìn chằm chằm người khác như vậy. Tôi phải đi ngủ."
Cô cảnh giác lấy chăn chắn phía trước nhìn anh.
Vẫn gương mặt vô cảm với mái tóc màu bạch kim phủ kín gần nửa gương mặt ấy không hề có bất kỳ điểm dư thừa nào.
"Che đậy cái gì. Cũng không phải chưa nhìn thấy."
"Anh..."
Thượng Quan Nhất đứng dậy tiến về phía cô.
"..." Sở Vãn Tình nuốt nước bọt. Tên này muốn làm gì vậy?
Cô vừa định tung chăn bỏ chạy liền bị anh giữ lại. Cô nhắm mắt cố gắng giãy dụa.
"A... Anh muốn làm gì? Đừng chạm vào tôi."
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của cô. Anh giữ tay cô lại. Lấy băng keo cá nhân trong hộp dụng cụ y tế sẵn trên bàn dán lên ngón tay cô.
Sở Vãn Tình khựng lại không giãy dụa nữa. Cô nhìn ngón tay mình. Vậy mà mình còn tưởng. Xấu hổ quá đi mất.
"Cô trong sáng hơn tôi nghĩ."
Anh đứng dậy đi về phía ghế sofa ngồi xuống.
"..." Sở Vãn Tình liếc xéo anh một cái. Cô đưa ngón tay lên nhìn. Tính ra, người này cũng không đến nỗi xấu.
Cô đứng dậy lấy hộp dụng cụ y tế đi về phía anh.
"Vết thương của anh cần xử lý."
"Không cần."
"Tôi nói cần phải xử lý."
"Không cần."
Anh không quan tâm đến cô nằm xuống.
Sở Vãn Tình thật sự không chịu nổi cái tính khí của tên này mà. Cô cũng có nói cần đâu, anh ta cũng làm đó thôi.
Bắt chước động tác của anh nhưng với sức cô thì lại phản tác dụng. Hộp thuốc cản cạnh bàn khiến cô ngã nhoài lên người anh.
Thượng Quan Nhất hít một ngụm khí lạnh, vết thương ngay vai cũng rách ra. Nhưng anh không vẫn không có biểu cảm gì.
"Đừng nháo nữa. Tôi muốn ngủ."
"Tôi..."
Sở Vãn Tình vội vàng đứng dậy, tay vô ý lại đặt lên vết thương. Cảm giác tay mình vừa ấm lại nóng, cô đưa tay lên. Tay cô đều là máu.
"Xin lỗi! Tôi không cố ý. Để tôi..."
Tay cô muốn cởi áo anh để xem vết thương.
Thượng Quan Nhất giữ tay cô lại.
"Cũng không chết được. Cô không cần để tâm đến."
Sở Vãn Tình nhìn anh. Lần đầu tiên, hai người nhìn nhau gần đến như vậy.
Sở Vãn Tình nhìn anh, gương mặt sắc sảo như tượng tạc. Dù nhìn thế nào cũng không ra khuyết điểm gì cả. Cô muốn nhìn rõ gương mặt này. Cô muốn vén mái tóc anh.
Anh giữ tay cô lại.
"Đủ rồi."
Anh đứng dậy đi vào trong phòng tắm đóng cửa lại.
Sở Vãn Tình mím môi nhìn tay mình.
"Tôi cũng không phải cố ý mà."
[...]
Bên trong phòng tắm.
Anh tạt dòng nước lạnh lẽo vào mặt, mái tóc rũ xuống vì ướt. Anh đưa tay vuốt mái tóc lên. Sau mái tóc ấy chính là một vẻ yêu nghiệt. Bên khoé mắt trái của anh có một cái bớt nhìn vô cùng kì lạ. Dường như khi nào anh tức giận hay không vui nó mới trở nên rõ ràng. Còn bình thường sẽ ít khi nhìn thấy được. Mặc dù màu sắc của nó vô cùng chói mắt trên làn da trắng đến phát sáng của anh. Tay anh chạm vào... Nó chỉ tượng trưng cho sự bi thương mà thôi.
Anh đưa tay cởi cúc áo ra. Vết thương của anh nghiêm trọng hơn rất nhiều. Trên bả vai là một vết thương khá dài có thể là do vật sắc nhọn gây ra.
Anh cởi chiếc áo dính máu đặt vào chậu nước nhỏ xả nước để rửa sạch.
[...]
Sở Vãn Tình có chút lo lắng. Hay là anh ta ngất xỉu rồi. Cô còn nghĩ ra rất nhiều tình huống khác nữa... Nếu không sao lâu như vậy còn chưa ra. Vì cô nghĩ do mình khiến vết thương của anh mới chảy nhiều máu như vậy. Cô đi tới đi lui cuối cùng cũng không chịu được nữa, mở cửa ra.