Không ngờ cô lại ngủ quên mất, giờ thì có trăm ngàn cái miệng cũng không thể giải thích nổi. Cô vội vàng buông anh ra.
"Ông nội! Cháu..."
Nhưng lúc muốn đứng dậy thì chân đã tê cứng.
"A... Đau quá."
Anh nhìn chân cô, nâng mắt hướng lên gương mặt tái nhợt vì sợ. Đây là loại người ngu ngốc nhất mà anh từng nhìn thấy. Tay anh siết chặt lại... Là cô ôm anh cả đêm.
Sở Đăng sắc mặt còn đen hơn cả đít nồi. Nếu không vì đại cuộc chắc chắn ông sẽ mang đứa cháu gái này ném xuống sông luôn rồi. Dám trèo từ bang công xuống còn ôm người ta ngủ cả đêm.
"Mang roi da đến đây. Hôm nay, ta xem cháu có lời gì để nói."
"..." Sở Vãn Tình nuốt nước bọt.
Cô bị hai tên vệ sĩ kéo ra ngoài.
Thượng Quan Nhất nhìn cô gái nhỏ rời khỏi người mình. Là cảm giác ấm áp anh nhận được dần dần biến mất.
Lúc ông nội Sở xoay người đi.
"Sở gia muốn gì ở tôi?"
Bước chân ông khựng lại, nhếch môi.
[...]
Sở Vãn Tình quỳ gối dưới nền gạch lạnh lẽo, đầu cúi xuống.
"Không ngờ tiểu thư lại làm như vậy. Còn ôm người ta không buông."
"Thật sao?"
"Đúng rồi. Tôi cũng nhìn thấy."
Sở Vãn Linh từ cầu thang bước xuống cũng nghe được một ít.
Cô ta bước về phía Sở Vãn Tình.
"Em gái! Mọi người nói có thật không? Sao em..."
Câu cuối lại có chút thất vọng.
Sở Vãn Tình lắc đầu.
"Không phải như mọi người nhìn thấy đâu."
Cô còn muốn nói thêm gì đó ông nội Sở đã bước vào.
Vừa nhìn thấy roi da trên tay đã khiến cô rung lên rồi. Lời muốn nói cũng theo đó mà biến mất.
Ông ngồi xuống ghế.
"Vãn Tình! Cháu muốn ông phải làm thế nào hả?"
"Cháu xin lỗi!"
Sở Vãn Linh cũng quỳ xuống bên cạnh, mắt đỏ hoe.
"Ông nội! Vãn Tình còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Ông tha cho em ấy đi. Chỉ trách người làm chị như cháu chưa tốt."
"Chị Vãn Linh..."
Ông nội Sở thở dài.
"Cháu đứng lên đi. Chuyện này, nếu muốn êm đẹp chỉ còn một cách."
Ông nhìn Sở Vãn Tình.
"Cháu nhất định sẽ nghe theo ông."
Sở Vãn Tình không suy nghĩ gì liền gật đầu.
Ông nội Sở bỏ chiếc roi da xuống.
"Cháu và cậu ta kết hôn. Chỉ như vậy mới có thể dẹp yên lời đồn đại không tốt về Sở gia."
"Kết hôn!"
Không chỉ Sở Vãn Tình mà Sở Vãn Linh cũng lên tiếng cùng.
Ông nội Sở nhíu mày.
"Tất nhiên! Một mối quan hệ hợp pháp thì mọi chuyện sẽ dần được dẹp yên. Hay là cháu có cách nào hay hơn."
Sở Vãn Linh im lặng. Tuy nhiên trong lòng cô ta lại rất vui vẻ. Tống được Sở Vãn Tình đi thì xem như cô ta là duy nhất rồi.
"Ông nội, thật sự phải như vậy sao."
Sở Vãn Tình mấp máy môi.
"Cháu và cậu ta cũng đã xảy ra quan hệ. Chuyện này còn đùa được sao."
"..." Sở Vãn Tình.
Nhưng câu tiếp theo lại khiến Sở Vãn Linh không mấy dễ chịu.
"Sau khi kết hôn. Cậu ta sẽ ở lại đây."
Sở Vãn Linh tay siết chặt góc váy. Rõ ràng có thể tống cổ nó ra ngoài sao lại có chuyện tốt như vậy.
Ông nội Sở nhìn Sở Vãn Tình.
"Cháu còn gì thắc mắc không?"
Sở Vãn Tình lắc đầu. Xem như vậy cũng còn may mắn.
Nhưng cô chưa kịp mừng vì thoát khỏi chiếc roi da trong tay ông. Lại nghe ông nội Sở bồi thêm một câu.
"Nhưng chuyện cháu lén lút trốn ra ngoài thì không tha được."
[...]
Sở Vãn Tình không ngờ việc kết hôn quan trọng như vậy nhưng đến lượt cô thì qua loa một cách đáng thương. Cô nhìn mẫu giấy trước mặt, tay cầm bút. Cô khẽ nhìn sang người bên cạnh.
Anh gấp mẫu giấy lại.
Sở Vãn Tình thở dài kí vào.
Mọi thủ tục cứ như vậy mà hoàn thành.
Và rất nhanh, quyển sổ đỏ nhỏ nhắn nóng hổi vừa mới ra lò cầm trên tay là bỏng ngay lập tức.
Ông nội Sở mở ra xem. Thượng Quan Nhất Cái tên này...
Đang lúc ông suy nghĩ, trợ lý bên cạnh ông vừa nhận được cuộc gọi từ ai đó liền đi đến.
Chợt nụ cười của ông nội Sở càng rõ ràng hơn.
"Tốt! Tốt! Chúng ta đi thôi."
Ông nội Sở và trợ lý rời khỏi.
Và tất nhiên, giờ chỉ còn có hai người.
Thượng Quan Nhất cúi người nhặt quyển sổ nhỏ ông vội vàng đánh rơi trên nền gạch. Anh mở ra xem, anh nâng mắt nhìn về phía Sở Vãn Tình.
Sở Vãn Tình thấy ông nội Sở rời khỏi liền thả lỏng người. Nhưng lúc cô muốn ngồi xuống ghế liền rên lên một tiếng, đứng thẳng người dậy che mông.
Thượng Quan Nhất nhíu mày.
"Cô làm sao vậy?"
Sở Vãn Tình xấu hổ quay mặt lại, miệng nhỏ lẩm bẩm.
"Có liên quan gì đến anh. Cũng không phải tại anh sao?"
Thượng Quan Nhất để ý đến tay cô.
"Biến thái, anh nhìn ở đâu vậy hả?"
Sở Vãn Tình mặt ửng đỏ mắng.
"Cần tôi giúp không?"
"Giúp cái đầu anh. Nam nữ khác biệt, giúp làm sao được."
Trái ngược với sự xấu hổ của cô, anh dường như không có gì thay đổi.
"Khác chỗ nào?"
"Anh..."
Sở Vãn Tình thật sự vừa đau vừa xấu hổ, còn cả thái độ này làm cô tức muốn chết.
"Hừ! Không cần anh lo."
Cô bỏ vào trong phòng, đóng cửa lại.
Vì tất cả thủ tục đều có nhân viên đến hỗ trợ nên hai người không phải đi đâu cả. Tuy nhiên, phòng của hai người lại nằm ở cuối căn biệt thự của Sở gia. Nói chung ít ai lui tới khu vực này.