Lúc quay lại phòng làm việc, cả căn phòng đều trống rỗng. Sở Vãn Tình nhíu mày.
“Nhất! Anh có trong đó không?”
Không có tiếng đáp lại.
Vân Hà nhìn xung quanh như đang quan sát đều gì đó.
Sở Vãn Tình quay lại.
“Cậu ngồi đợi tớ một chút. Tớ ra ngoài tìm anh ấy.”
“Vãn Tình, không cần phiền phức như vậy đâu. Cậu cứ làm việc của mình đi.”
Vân Hà gọi lại.
Sở Vãn Tình nhìn ra cửa, có chút không yên tâm.
“Anh ấy vừa đến đây. Tớ sợ anh ấy không quen.”
Vân Hà nhìn vẻ lo lắng của cô cũng biết tình cảm hai người tốt thế nào rồi. Tuy nhiên, có thật sự là thiếu chủ hay một người khác, cô ta vẫn không dám khẳng định. Để nhận ra thiếu chủ là nhờ vào ấn kí nhưng khoảng thời gian gần đây, ấn kí dường như biến mất.
“Chắc là không sao đâu.”
Sở Vãn Tình đành gật đầu ngồi xuống ghế.
Cô rót nước vào ly.
“Cậu uống nước đi.”
“Cám ơn cậu.”
Cô ta đưa lên môi uống một ngụm, đặt xuống.
Sở Vãn Tình lúc này mới nói.
“Cổ trấn Ẩn Du xa xôi như vậy, cậu lại đến đó tìm việc. Cậu thật lợi hại.”
“Thật ra, ba tớ làm quản gia của gia tộc Thượng Quan. Không phải tớ tài giỏi như cậu nghĩ đâu.”
Vân Hà bắt đắc dĩ cười nói.
“Vậy sao? Trước kia, tớ cũng chưa từng nghe cậu nói qua.”
Vân Hà gật đầu.
“Lúc đó, tớ giận ba nên bỏ nhà ra đi rồi đến đây còn gặp được cậu. Sau này, mẹ mất tớ mới trở về và đến tận bây giờ.”
Sở Vãn Tình như đã hiểu gật gật đầu, có chút áy náy.
“Tớ không nên hỏi như vậy.”
“Không sao cả. Chúng ta là bạn bè mà.”
Khi nói hai từ “bạn bè” này trong lòng Vân Hà lại cảm thấy mình không xứng. Sở Vãn Tình luôn rất tốt với mình vậy mà…
[…]
Bên ngoài.
Sở Vãn Linh vừa nhìn thấy Thượng Quan Nhất liền bám theo sau.
Thượng Quan Nhất nhếch nhẹ môi, anh lại chuyển hướng.
Cô ta cứ như một kẻ trộm không hơn không kém lén lén lút lút theo sau.
Nhưng vừa đến cửa thì khựng lại. Bởi đây là nhà vệ sinh nam.
Cũng không đợi cô ta kịp phản ứng.
Anh tựa lưng vào thanh chắn, giọng có chút chế giễu vang lên.
“Sở tiểu thư đây có ý đồ gì lại theo tôi vào nhà vệ sinh.”
“Tôi… Ai đi theo cậu. Tôi, tôi chỉ đi vệ sinh thôi.”
“Ồ! Nhà vệ sinh nữ bên kia thì phải. Hay là Sở tiểu thư đi lạc.”
“Cậu…”
Cô ta vừa tức, vừa xấu hổ.
Vì bên trong có vài người đàn ông ló đầu ra hóng hớt.
“Sở đại tiểu thư vào đây làm gì vậy?”
“Chắc hẳn là cậu em rể này quá đẹp trai nên…”
“Có phải không.”
Âm thanh bàn tán cũng không bớt một chút nào.
“Các người câm miệng hết cho tôi.”
Cô ta tức giận quát lên rồi đạp giày cao gót bước nhanh ra ngoài. Lần đầu tiên, ngay trong công ty lại xấu hổ như vậy. Tất cả cũng do Thượng Quan Nhất mà ra.
Lúc này, một người mới lên tiếng.
“Cậu là chồng của nhị tiểu thư đúng không?”
Thượng Quan Nhất gật đầu.
“Là tôi.”
“Nhìn cậu hoàn toàn khác với những lời đồn bên ngoài.”
Thượng Quan Nhất cũng không mấy quan tâm đến lời đồn đại đó là gì. Anh ấn vòi nước đưa tay vào.
“Đã là lời đồn thì quan tâm có ích gì.”
Mọi người lại nhìn nhau.
“Chắc chắn đại tiểu thư ganh tị với nhị tiểu thư á. Tôi nhìn thế nào cũng không giống. Dáng vẻ này, khí chất này không thể là giả được.”
“Đúng là lòng dạ nhỏ nhen mà.”
Cái gật đầu đồng ý cũng như tin đồn thời gian qua đều tiêu tan không chút dấu tích gì.
Vài phút sau, ai ai cũng biết được sự thật bấy lâu nay mình bị lời đồn làm cho lú lẫn. Mà người tung tin đồn không ai khác chính là Sở Vãn Linh ganh tị em gái.
[…]
Quay lại phía Sở Vãn Tình.
Nghe tiếng mở ra, cô vội quay lại. Vừa nhìn thấy anh đã nở nụ cười.
“Ông xã!”
Vân Hà vừa nhìn rõ người trước mặt được Sở Vãn Tình gọi là ông xã trong lòng càng thêm phức tạp. Tại sao, huyết ngọc không có phản ứng… Nhưng dáng vẻ, phong thái này thì sao.
Anh đi về phía cô, giọng dịu dàng.
“Lo lắng cho anh như vậy à.”
Sở Vãn Tình bĩu môi.
“Sao không lo. Anh đi đâu vậy?”
“Dạo một vòng thôi. Đây là bạn em à?”
Sở Vãn Tình lúc này mới nhớ đến Vân Hà vẫn còn ở đây. Cô ho một tiếng để bớt xấu hổ.
“Giới thiệu với cậu. Đây là chồng tớ. Thượng Quan Nhất.”
Vân Hà đứng dậy.
“Chào anh!”
Anh gật đầu.
[…]
Sở Vãn Linh luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có chút kì lạ. Hay là chuyện mình đứng ở cửa nhà vệ sinh nam. Trong lòng cô ta bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cô ta liền chạy vào phòng ông nội Sở khóc lóc.
“Ông nội! Vãn Tình cấu kết với người ngoài ức hiếp cháu. Ông phải lấy lại công bằng cho cháu.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Ông nội Sở nhíu mày, gấp laptop lại.
“Vừa rồi, cháu thấy cậu ta mờ mờ ám ám có vẻ như muốn tìm gì đó. Nên cháu đã lén lút theo sau. Do không để ý nên đã bị cậu ta dắt mũi đến nhà vệ sinh nam. Hức… Là cậu ta cố ý.”
Ông nội Sở nghe đến đây cũng hiểu phần nào.
“Được rồi! Cháu đừng nháo nữa. Ông đã cho người gọi cậu ta đến đây. Giờ cháu ra ngoài được rồi.”
“Vâng! Ông đừng tin lời cậu ta. Cậu ta không hề đơn giản đâu. Rõ ràng là có mục đích.”
Cô ta ấm ức.
“Được rồi! Ta không cần cháu phải dạy.”
Sở Vãn Linh biết là mình lại lỡ lời liền cúi đầu bước ra ngoài.
Lúc cửa vừa mở ra.
Cả người cô ta đều rung lên, khẽ liếc mắt nhìn sang.
Thượng Quan Nhất tựa lưng vào tường có chút tùy hứng, tay đút vào túi.
Cô ta vội vàng dời đi ánh mắt rồi nhanh chân bước đi. Tại sao, mình có cảm giác lành lạnh.