Sở Vãn Tình nhỏ giọng.
"Chúng ta đến chỗ bán nội thất gần đây đi."
Hai từ "chúng ta" nghe từ miệng cô lại có chút kì lạ đối với anh.
Ở vị trí này, cô có thể nhìn rõ hơn vết bớt trên khoé mắt anh. Nhưng cô lại có một cảm giác khó nói thành lời... Dường như rất quen thuộc cũng rất xa lạ. Trước đây, cô nhìn thấy rồi sao?
Anh cũng nhận ra ánh mắt cô hơi quay đi.
"Tới nơi rồi."
Sở Vãn Tình giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô xấu hổ lên tiếng.
"Cám ơn?"
Cô xuống khỏi lưng anh.
Thượng Quan Nhất xoay người như muốn rời khỏi.
Cô nhanh tay giữ lấy tay anh.
"Cũng là nhà anh. Cùng nhau xem đi."
Anh rũ mắt xuống nhìn cô.
Lúc này, nữ nhân viên chạy ra chào hỏi. Nhưng nhìn cách ăn mặc lại đánh giá.
"Hai người có mua không hay chỉ đến xem hàng hạ giá. Nếu không mua tránh đường để chúng tôi buôn bán."
Sở Vãn Tình nhíu mày trước cách đón khách kiểu này.
"Cô mới đến đây làm việc sao? Nếu khách đến ăn nói như cô chi bằng đóng cửa dẹp tiệm luôn là vừa."
"Cô..."
Quản lý nghe như vậy liền chạy ra.
"Xin lỗi quý khách. Mời vào."
Cô nhân viên bên cạnh thấy hai người đã bước vào trong. Cô ta nhỏ giọng.
"Chị xem hai người họ như vậy thì có mua được gì chứ. Em chỉ nói thật thôi."
Quản lý lên tiếng.
"Mặc kệ họ, em cứ làm việc như bình thường là được."
Cô ta không hiểu sao hôm nay quản lý của mình lại dễ chịu như vậy. Dù không mấy cam lòng nhưng vẫn bước vào trong.
Quản lý nơi này là Mạch Kiều, bạn thân của Sở Vãn Linh. Cô ta nhếch mép cười. Lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho ai đó rồi bước vào trong.
[...]
Sở Vãn Tình đi một vòng tìm được một số vật dụng vừa ý, giá cả lại có thể chấp nhận được. Cô quay lại muốn hỏi anh thì thấy người nào đó hờ hững ngồi trên ghế. Từ đầu đến cuối không chen vào bất cứ việc gì.
"Anh thấy chiếc giường này thế nào?"
Nghe câu hỏi của cô anh nâng mắt.
"Cô thích là được."
Sở Vãn Tình nhíu mày, rõ ràng không hài lòng trước câu trả lời này. Cô đi đến trước mặt anh.
Anh nhìn đôi chân nhỏ nhắn vừa rồi còn rên vì đau. Giờ lại mang vào đôi giày chắc hẳn không mấy dễ chịu.
Anh ngẩng mặt lên.
"Cũng được."
Sở Vãn Tình lườm anh một cái. Nhưng anh nhìn cái gì vậy? Giường bên kia mà.
"Giường bên kia. Anh nhìn cái gì vậy?"
"Cái trước mắt."
Sở Vãn Tình lùi lại quay người lại.
"Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
"Ở bên này ạ."
Cô nhân viên bên cạnh hướng dẫn.
Anh nhìn theo. Đúng là con gái khó hiểu thật. Hỏi người ta trả lời thì lãng sang chuyện khác. Không nói thì lại khó chịu.
Chợt ánh nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của người quản lý vừa rồi.
[...]
Nhà vệ sinh.
Sở Vãn Tình tạt nước lạnh vào mặt để giảm bớt cảm giác nóng rực trên mặt mình.
Cô ngẩng mặt nhìn mình trong gương lẩm bẩm.
"Hừ! Không nói thì thôi. Mở miệng ra toàn là..."
Thấy ổn hơn một chút cô mở cửa bước ra ngoài.
Nhưng cánh cửa không thể mở được.
"Có ai không? Có ai không?"
Không có tiếng đáp lại.
Cô cố sức giật mạnh để mở ra.
Bên ngoài.
Hai cô gái to nhỏ.
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Ok rồi. Quản lý cứ yên tâm."
Cô ta nhẹ nhàng mở chốt của. Vừa định bỏ đi đã nhìn thấy con rắn liêng hốt hoảng lao đến phía cửa.
Bụp!
Chậu nước bẩn và thau bột từ trên cửa đổ lên người cô ta.
Sở Vãn Tình rất may mắn kịp lùi lại.
Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Cô nhớ đó."
Cô ta tức giận bỏ đi.
"..." Sở Vãn Tình ngơ ngác nhìn xung quanh. Đang nói mình sao? Mình đã làm gì chứ?
Cô khó hiểu né sang một bên ra ngoài.
Đoạn video cô ta chuẩn bị không ngờ mình lại trở thành nhân vật chính.
Bên ngoài.
Mấy cô nhân viên cười đến không khép được mồm.
Vừa thấy Sở Vãn Tình bước ra, họ cố gắng áp xuống nụ cười của mình.
"Mặt tôi có gì sao?"
Cô đi đến cạnh anh nhỏ giọng hỏi.
"Cô thì không. Người khác thì có."
"Là sao?"
Anh đứng dậy.
"Chọn xong thì về thôi. Nơi này chuột bọ bóc mùi cả rồi."
"Á..."
Sở Vãn Tình vừa nghe đến chuột bọ liền nhảy nhổm lên người anh.
Rất may anh nhanh tay giữ cô lại.
"Cô cũng biết sợ à."
Giọng anh nói mang chút ý cười nhàn nhạt. Không ngờ nói chuyện với anh hùng hổ như vậy mà lại sợ những con vật ấy. Cô gái này càng lúc càng thú vị.
Một giọng nói ở cửa khiến người khác chán ghét vang lên.
"Vãn Tình! Ở chốn đông người em làm như vậy... Em, em hết thuốc chữa rồi."
Sở Vãn Tình khẽ mở mắt ra
Giờ cô mới biết mình đang rút trong vòng tay anh. Cô vội vàng rời khỏi.
"Chị! Không phải như vậy đau. Em, em sợ chuột."
"Chuột? Ở đây sao?"
Sở Vãn Linh bất mãn. Lời nói dối quá mức khó tin.
Mạch Kiều vừa thay đổi quần áo bước ra, lại khó chịu việc vừa rồi.
"Sở nhị tiểu thư. Tôi nể mặt cô là em của Vãn Linh nên nhiệt tình đón tiếp. Vậy mà cô lại nói những lời này.Có phải cô muốn cửa hàng chúng tôi không thể tiếp tục mở cửa được à."
"Không phải như vậy đâu. Vừa rồi..."
Cô nhìn về phía anh.
Anh khoác tay lên vai cô.
"Chuột bọ đều sống ở nơi bẩn thỉu. Mùi hôi thối như vậy cô cũng có thể ngửi được sao. Trò bẩn thỉu chỉ dành cho tiểu nhân thôi."
"Hả?"
Cô ngây ngốc ngẩng mặt lên.
Một giây sao đó. Anh đã bế vô ra ngoài.
Mặc kệ, những ánh mắt đang khó chịu hướng về mình.