Gõ Cửa Trái Tim

Chương 28




Sau vụ đó Vân có thêm một người bạn ăn ý, dí dỏm còn Thiên Ân thì lại bị lạnh nhạt mất cả tuầnvà phải rất vất vả anh mới có thể ‘từ dữ hóa lành’ được.Chuyện lần này khiến Thiên Ân chợt ngộ ra rằng nguyên nhân duy nhất dẫn đến việc anh bị bạn thân lừa tham gia xem mắt và mũi châm xém bị giẫm nát chính là vì mối quan hệ giữa anh và Vân chưa được công khai rõ ràng.Cho nên việc đầu tiên anh làm sau một tuần bị ‘ghẻ lạnh’ đó là thực hiện lời hứa giới thiệu cô cho mấy tên bạn nối khố của mình và tiếp theo chính là với gia đình mình.

Hôm anh dẫn cô về nhà giới thiệu mẹ anh rất vui.Bà vui như thể vừa thành công mang anh bán ra ngoài vậy.Chỉ có ba anh là không mặn không nhạt ngồi ăn một bữa cơm rồi cũng nói mệt và đi lên phòng trước.Việc ông chịu ngồi ăn cùng bữa cơm chứng tỏ ông không ghét cô nhưng về chuyện có thích hay không anh cũng không dám chắc. Về phía mẹ mình anh tương đối an tâm còn về phía ba anh thì tạm thời anh cũng chưa thể đoán biết được.

Tối hôm ấy khi đưa cô về nhà xong lúc anh về tới nhà ông gọi anh lên thư phòng nói chuyện.Mỗi lần như vậy anh đều có linh cảm chả lành.

“Con nghĩ gì và hiểu những gì về con bé?” Khoanh tay ngồi trên sa lông, giọng ông lạnh buốt tràn đầy ý thăm dò.

Vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh vừa nói:

“Con biết về chuyện con dâu yêu cầu của ba rất cao nhưng con nghĩ ngoại trừ vấn đề gia cảnh không giàu có ra thì những tiêu chí khác của ba cô ấy có thừa.”

“Gia cảnh bình thường.Có thừa.Con chắc chứ”

“Con chắc chắn.”Anh kiên quyết gật đầu.

“Xem ra con vẫn chưa hiểu hết về người ta.?Ta nghĩ con nên…”.Ông chưa nói hết câu anh đã

chen ngang:

“Con sẽ không từ bỏ.Gia cảnh bình thường thì sao chứ.Khuyết điểm thì ai mà không có.Cái con yêu là khuyết điểm của cô ấy không được sao.Cho dù thế nào vợ con chỉ có thể là cô ấy.”

Thấy phản ứng của con trai ông Thiên nói chậm rãi nhưng rất lạnh lẽo: “Được.”

“Được..Ý ba là …ba đồng ý…” Thiên Ân ngước lên vẻ trông chờ.

“E hèm.Ta nói ta sẽ xem xét …Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó.”

***

Bảy rưỡi sáng chủ nhật Thiên Ân theo thỏa thuận với ba mình đã có mặt tại phòng VIP khách sạn Tân Long.Lý do anh đến sớm không phải vì hồi hộp cũng chả phải vì bị ép buộc mà lại càng không phải vì sốt ruột muốn gặp người mà ba anh nói muốn anh gặp.Lý do chỉ có một .Chính là đợi thời cơ để khiến cô gái anh sắp gặp sẽ xách dép mà bỏ chạy.Bởi anh tin “cái giá” mà ba anh nói sẽ không đơn giản chỉ là muốn anh gặp một cô gái.Dù có thiểu năng cũng đủ để nhận ra đây là một buổi xem mắt trá hình.

Đầu tiên là gần một tuần nay anh không cạo râu,không cho người giúp việc dùng nước xả đồ cho quần áo. Tiếp theo là hôm nay mặc vest nhưng áo sơ mi nhăn nhúm không ủi,tóc tai không chải .Và điều đặc biệt là hôm nay trên người anh còn có mùi nước hoa kinh dị mà không biết Nhật Nam moi ở đâu ra đưa cho anh ngày hôm qua.Không biết nó làm từ cái gì nhưng phải nói là rất kinh khủng bởi bản thân anh đang bị nghẹ mũi mà còn không chịu nổi sức “công phá” của nó với chiếc mũi của chính mình huống chi là chiếc mũi khỏe khoắn của đối tượng gặp mặt của anh.

Nhà hàng này có một điều rất lạ nhưng lại khiến anh rất thích tới đây đó là chỉ có bồi bàn nam, ngay cả quản lí cũng là nam.Phòng anh đang ngồi lại lại là phòng VIP nằm độc lập trên tầng cao nhất của khách sạn cho nên tiếng giày cao gót càng ngày càng rõ kia chắc chắn là của cô gái mà ba muốn anh gặp hôm nay.

Bước đầu tiên chính là phải tạo cho đối phương ấn tượng về sự thô lỗ,cọc cằn bởi theo như anh biết thì phụ nữ chỉ thích sự nho nhã,lịch sự mà thôi.Anh cố tình giả vờ không quay đầu lại mà đập bàn một cái dứt khoát sau đó hắng giọng lên như đang tức giận với phục vụ:

“Gọi quản lí cho tôi.Làm ăn thế à.Đồ ăn đâu……Không biết bạn tôi sắp tới à…”

Đẩy của bước vào trông thấy một màn trước mắt Vân đã hiểu tại sao sáng nay chưa 7h Trang đã tới chỗ cô sống chết lôi cô đi ăn sáng ở đây rồi khi gần tới nơi lại nói có điện thoại nói cô vào trước đi.Xem ra là ba và cô em gái này cũng muốn nhanh đem bán cô ra ngoài như mẹ cô ở nhà rồi.

Nhưng sao không chọn cho cô người nào cho ra dáng một chút mà lại chọn một kẻ thô lỗ, bất lịch sự như vậy chứ.Chuông điện thoại báo có tin nhắn mới vang lên,Vân mở máy đọc bên trong chỉ có một câu ngắn gọn Trang gửi cho cô : “Chúc chị xem mắt vui vẻ.” Đóng tin nhắn lại Vân gọi ngay cho Trang nhưng không ngoài dự đoán cô chỉ nghe được giọng nói vô cùng thân quen và đầy thiện ý:

“Thêu bao quý khách vừa gọi….”

Nghe giọng người đàn ông trong phòng thì thấy quen quen nhưng cô tin chắc đầu cô chưa “hỏng” tới nỗi đi quen kẻ như vậy.Nếu hai người kia đã muốn ‘bán’ cô như vậy thì cô cũng nên phối hợp một chút.Còn tên kia nếu muốn xem mắt với cô xem ra còn phải luyện “thần kinh thép” thêm vài năm.

“Anh là người em gái tôi xắp xếp xem mắt cùng tôi.” Vân dùng ngữ điệu ồm ồm dứt khoát mà thô lỗ theo đúng kiểu giọng đàn ông mà nói với người trước mặt tay còn vô tư vỗ cái “đốp” vào bả vai đối phương.

Giây tiếp theo khi anh quay lại bốn mắt nhìn nhau thì cả hai đều sững sờ sau đó cùng thốt lên:

“Là em/Là anh.”

Nghĩ tới bộ dạng mình bây giờ lại cộng thêm mùi nước hoa ‘không thể thơm hơn’ khiến sắc mặt Thiên Ân còn đen hơn cả đít nồi đun lâu năm trên củi. Còn cái lưỡi linh hoạt nhiều đường lắt léo thương ngày của anh thì đã tạm thời ngừng hoạt động.

Ngược lại với anh thì sau vài giây sững sờ Vân vui vẻ nhào tới sờ râu, véo má lắc tới lắc lui khuôn mặt nhăn nhó của Thiên Ân rồi mới chịu ngồi xuống ghế .Sau cùng còn khoa trương bịt mũi mà lấy tay phẩy phẩy khen và vỗ tay rất vui vẻ:

“Chao ôi.Tổng giám đốc của chúng ta đây sao?.Mùi nước hoa cũng đặc biết quá đi.”

“Em …Em còn nói được.Nếu biết ba anh muốn anh đi xem mắt cùng em anh cũng đâu phải khổ sở thế này.Cái mùi này kinh chết đi được.” Nói xong anh làm bộ dạng như muốn cởi luôn chiếc áo ra vậy.

“Chứ không phải Trang muốn em đi xem mắt à.”

Sau câu đó cả hai cùng bần thần suy nghĩ sau cùng nhìn nhau gật đầu nhất trí chuyện của họ hai nhà đều biết và đồng ý rồi.

***

“Này có phải anh cũng nên đáp lễ không?” Thi Thi nói rất hào sảng nói qua điện thoại với Vân.

“Đáp lễ cái gì.”

“Thì người ta đưa anh vê rồi không phải anh cũng nên giới thiệu người ta với người nhà chứ.”

“Mẹ và em trai anh coi Thiên Ân là con rể lâu rồi.Không cần phải giới thiệu đâu.” Vân thở dài bất đắc dĩ khi nhớ lại cảnh mình bị trở thành người thừa với mẹ và thằng nhóc Thiên mỗi khi Thiên Ân xuất hiện trong bệnh viện kghi mẹ cô bị bệnh.

“Thế còn bố ruột và cô em gái kia của anh thì sao?”

“Chuyện này…tạm thời anh chưa biết nên nghĩ thế nào.”

“Vậy tiếp tục nghĩ đi.Nếu không thông cứ hỏi em đây này.”

“Được.”

Cất điện thoại vô túi quần Vân lại rơi vào trạng thái ngẩn ngơ,đầu óc quay cuồng.Lần trước khi gặp ông Vũ cô đã hiểu khoảng cách giữa anh và cô trong mắt mọi người là gia thế Lúc ông ấy nói muốn xem cô sẽ làm được những gì cô cũng từng sợ hãi,từng tự ti nhưng cũng đã biến mất rất nhanh sau đó .Lúc ấy cũng chả nghĩ gì chỉ là cô tự hào vì có một gia đình bình thường mà hạnh phúc nhưng không ngờ sau đó không lâu đùng một cái cô lại trở thành con gái của một vị chủ tịch giàu có,tiếng tăm không hề nhỏ .

Có lần Thi Thi khuyên cô là nếu người ta kì thị vì gia cảnh thì cô chỉ cần cho người ta biết gia cảnh hào nhoáng của ba ruột là xong nhưng cô không làm vậy.Vì cô hiểu nếu làm vậy thì thứ mà bố anh và người nhà anh chấp nhận là gia sản của bố cô chứ không phải là con người cô.Thứ như vậy cô không cần.Bây giờ bố mẹ anh đã chấp nhận cô thì xem ra chuyện này cũng không quan trọng nữa nhưng nếu cô nói ra liệu anh có trách cô vì đã không nói với anh từ trước hay là lại hiểu lầm là cô cố ý tiếp cận anh vì mục đích này nọ giống như những bộ phim hồi trước cô hay xem.Nhưng chuyện này sớm muộn cũng phải nói ra nếu không chả lẽ cô lại dấu ba mẹ mà tự kết hôn sao.Điều đó tuyệt đối sẽ không xảy ra.