Gnasche

Chương 17: 17. Xui rủi




...Ở nhà hàng Rose....

Layla cảm thấy rất mất mặt nên xin phép mọi người đi vệ sinh, cô vào nhà vệ sinh liền ấn nút gọi vào một dãy số. Rất nhanh, đối phương đã nghe máy.

- Có chuyện gì thế? Layla.

Layla cố kiềm chế cảm xúc, giọng nói hơi run.

- Cô ta...đã quay trở lại rồi!

Nghe vậy, đối phương hơi im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.

- Là ai???

- Anni!

Layla không do dự mà nói ngay, bởi vì hôm nay là ngày quan trọng của cô, thế mà Anni lại xuất hiện ngay lúc này. Lỡ như Kal bỏ mặc cô mà quay lại với Anni thì cô phải làm sao???

- Cậu yên tâm, mình sẽ giải quyết chuyện này!

Cuộc điện thoại được kết thúc, ở đầu dây bên kia là một cô gái có mái tóc thẳng suôn mượt dài ngang lưng. Cô mệt mỏi tháo chiếc mắt kính xuống, hai ngón tay xoa xoa nhẹ lên vầng thái dương, trong phòng làm việc chỉ bật mỗi bóng đèn bàn. Trên bàn đều là nhưng đơn kiện tụng từ khách hàng gửi đến, người này không ai khác chính là Annette chị họ của An Nhiên.



Annette tùy tiện gọi điện cho một người, sau đó nói.

- Đi tìm cô gái trong ảnh, giải quyết cô ta đi!

- Vâng!

Người nhận được lệnh liền nhanh chóng tắt máy, sau bao năm học tập cuối cùng Annette cũng đã trở thành một luật sư mà gia đình mong muốn. Cô có tất cả nhưng chỉ thiếu mỗi tình yêu, tình yêu mà cô dành cho một người suốt bao năm vẫn chưa có phản hồi, càng ngày cô càng cảm thấy khó chịu và tức giận khi đối phương luôn cố ý né tránh và thờ ơ với mình.

Khi An Nhiên tỉnh lại, cô cảm thấy đầu đau nhói. Cố nhớ lại cảnh tượng trước đó, khi ấy trong quán bar rất hỗn loạn vì đám người kia xông vào đánh nhau, lúc ấy cô lùi lại tìm chỗ tránh thì bị ai đó ở phía sau đánh ngất đi.

Cô nhìn xung quanh thấy nơi này rất tối, tay và chân cô đều bị trói chặt, đợi một lúc sau bên ngoài có tiếng bước chân. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, nhóm người ăn mặc lưu manh không nói gì chỉ cột khăn bịt mắt cô lại rồi dẫn đi ra ngoài.

- Mau đi!

An Nhiên bước vào trong xe ngồi, xe chạy được một lúc thì đột nhiên dừng lại. Những người trong xe kéo cô xuống xe rồi lái xe rời khỏi đó, cô run rẩy sợ hãi không hiểu tại sao bọn họ lại bỏ rơi mình ở lại đây.

Trong lúc cô loay hoay tìm cách cởi trói, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô. An Nhiên có nghe tiếng động nhưng vẫn im lặng không dám nhúc nhích, đối phương nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô nên vội vàng chạy đến cởi trói. Chiếc khăn bịt mắt được tháo ra, An Nhiên nhìn thấy cô gái trước mặt có hơi quen thuộc. Cô gái nhìn cô với vẻ mặt lo lắng nói.

- Chị An Nhiên! Là em, Lina đây.

Nghe giọng nói thân quen, An Nhiên được Lina cởi trói đưa lên xe để rời khỏi đó. Dọc đường, An Nhiên vẫn còn bị cảnh tượng vừa rồi doạ sợ nên cả người không ngừng run rẩy, Lina đưa cho cô chai nước khoáng để trấn an.



- Chị uống chút nước đi, em sẽ đưa chị về nhà!

An Nhiên cầm lấy chai nước chần chừ nhưng không uống, cô liếc mắt sang nhìn Lina, cả người đề phòng.

- Sao em lại biết chị ở đây???

Giọng nói An Nhiên rất nghiêm túc, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lina. Lina đang lái xe nghe vậy thì dáng vẻ vẫn bình thản trả lời.

- Chị đang nghi ngờ em sao???

Xe chạy đến ngã tư đường lớn, An Nhiên vội vàng mở cửa xe rồi chạy ra ngoài. Lina nhìn thấy cảnh này thì hơi sửng sờ, nhưng cũng nhanh chóng lái xe đuổi theo.

Đến một con ngõ nhỏ tối, xe hơi không thể chạy vào, An Nhiên không do dự mà chạy vào để ẩn trốn. Lina vẻ mặt bình tĩnh xuống xe đi về phía con ngõ nhỏ, An Nhiên trốn ở một góc không ngừng run rẩy. Bởi vì cô không tin việc mình bị bắt cóc mà Lina lại biết rõ địa điểm để đến đưa mình đi, chắc chắn phải có vấn đề nào đó.

Lina vừa đi vừa mỉm cười an ủi để dụ dỗ cô đi ra.

- Chị An Nhiên! Chị không tin em sao??? Em đến để cứu chị mà....

Trong lúc Lina sắp đi đến chỗ An Nhiên đang lẩn trốn, bỗng dưng có bàn tay kéo An Nhiên ôm cô vào lòng. Bóng người cao lớn trong bóng tối nên cô không thể nhìn được khuôn mặt, bên tai là giọng nói thều thào chỉ đủ mình cô nghe.

- Im lặng!