Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 2131




Chương 2131: Chống đối

Chiến Hàn Quân nhìn xung quanh khu vực lạ lãm này, núi cao hiểm trở, rừng núi rậm rạp, thỉnh thoảng có vài hộ người dân sinh sống, dân số cực kỳ ít ỏi, thứ khiến người ta càng cảm thấy chán nản hơn chính là trên con đường núi gập ghềnh này hoàn toàn không có phương tiện di chuyển nào để lựa chọn cả.

Càng chán nản hơn chính là lúc này Dư Nhân lại đột nhiên kêu lên: “Điện thoại của tôi hết tín hiệu rồi”

Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn lập tức kiểm tra điện thoại của mình thì phát hiện điện thoại cũng đã không còn tín hiệu nữa rồi.

Các nhân viên công tác của Quỷ Ảnh lập tức kiểm tra tất cả các thiết bị liên lạc và nhận được cái kết luận: “La bàn đã mất tín hiệu, tất cả các thiết bị đều ngừng hoạt động”

Nghiêm Mặc Hàn đứng hai tay chống nạnh và cảm thán nói: “Con mẹ nó cái nơi khỉ ho cò gáy gì đây”

Chiến Hàn Quân chau mày lại và nhìn xung quanh thử tìm người bản địa hỏi đường.

Nếu không có ai dẫn đường thì họ có thể sẽ lạc đường mất, vả lại cũng vừa tốn thời gian và tốn công sức.

“Tìm người hỏi thử xem” Chiến Hàn Quân căn dặn nói.

Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy phía lưng núi có một hộ dân, nói chính xác thì không chắc nơi đó có người sinh sống, chỉ là mơ hồ nhìn thấy nơi đó có khói bốc lên, Nghiêm Mặc Hàn nói: “Nơi đó có một hộ dân nhưng có vẻ là cách chúng ta khá xa đấy”

Chiến Hàn Quân không nói gì cả mà đi về phía trước.

Những người khác cũng đi theo phía sau.

Chỉ có Nghiêm Mặc Hàn là than vãn nói: “Anh hai, cậu đừng tưởng nó gần, đường núi dốc lên trên, nó cách chúng ta xa lắm đấy”

Suốt chặng đường đi Nghiêm Mặc Hàn bắt đầu lảm nhảm, những người khác cũng không thèm quan tâm đến anh ta, chỉ có Dư Nhân thỉnh thoảng trả lời anh ta vài lần.

“Anh phải tin rằng trí thông minh của anh Quân không hề thua kém anh đâu, vấn đề anh phát hiện ra thì sao anh ấy lại không phát hiện chứ?”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tên họ Dư kia, câu nói này mang tính sỉ nhục quá cao đấy, cái gì mà gọi là trí thông minh không hề thua kém tôi chứ?”

Mọi người đều bị sự tự cao vô liêm sỉ của Nghiêm Mặc Hàn làm cho kinh ngạc, ai nấy đều quay đầu lại nhìn anh ta.

Nghiêm Mặc Hàn thở dài nói: “Được rồi, cậu ta thông minh hơn tôi nhưng cũng ngựa giỏi cũng phải có lúc vuột chân chứ, các cậu không sợ thỉnh thoảng cậu ta phán đoán sai lầm sao?”

Dư Nhân vẫn giữ nguyên quan điểm giống như Chiến Hàn Quân: “Tìm người hỏi đường là sự lựa chọn duy nhất của chúng ta, ngoài ra chúng ta không thể làm gì được cả”

Chiến Hàn Quân trách móc Nghiêm Mặc Hàn: “Anh câm cái mồm của mình lại có được không? Tiết kiệm năng lượng đi”

Nghiêm Mặc Hàn ngơ ngác.

chapter content



Nghiêm Mặc Hàn.

“Sao đột nhiên anh lại im lặng vậy hả?”

Nghiêm Mặc Hàn đưa ngón tay ra chỉ chỉ vào đầu lưỡi của mình, Chiến Hàn Quân thấy đầu lưỡi anh ta đã biến thành màu xanh rồi.

Nghiêm Mặc Hàn khổ sở chau hết cả mày lại và điên cuồng múa máy tay chân.

“Tôi trúng độc rồi, đầu lưỡi rất tê, mau đến xem cho tôi đi.”

Chiến Hàn Quân bực mình nói: “Xem không hiểu”

Sau đó anh quay lưng lại tiếp tục lên đường.

Nghiêm Mặc Hàn kéo anh lại thì bị Chiến Hàn Quân trách móc: “Bảo anh nói ít lại thì anh không nghe, bảo anh đừng tùy tiện uống nước anh cũng không nghe, bây giờ thì hay quá rồi, trúng độc rồi, bị câm rồi thì anh đến tìm tôi làm gì chứ?”