Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 2123




Chương 2123: Trở thành thánh tích

Cô bé cầm đống bụi ở đó lên với mong muốn xác định được đâu là tro cốt của Bác Danh và đâu là của ông cụ. Nhưng ở khắp nơi trong đống đổ nát đều là bụi đất đen như mực cho nên cô bé không thể phân biệt được ai với ai.

Lạc Thanh An cuộn mình trên mặt đất và khóc trong nỗi đau đớn tột cùng.

Cuối cùng, cô bé dùng một đôi tay mảnh mai và xinh đẹp để dùng sức đẩy những bức tường vỡ ra với ý định muốn thu thập tro cốt ở xung quanh thành một chỗ. Cô bé muốn hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của Bác Danh là đưa tro cốt của bà ấy và ông cụ trở về Thiên Lũng.

Lạc Thanh An bỏ đôi một viên đá ra và đột nhiên phát hiện ra có vài viên ngọc cứng nhiều màu sắc đang nằm dưới ở viên đá. Lạc Thanh An cảm thấy rất kinh ngạc, cô bé từng đọc trong một cuốn sách viết rằng có người sau khi chết đi thì sẽ trở thành thánh tích. Tuy nhiên, bình thường chỉ có những nhà sư đã tu thành chín quả thì mới xảy ra hiện tượng này.

Tại sao cả Bác Danh và ông cụ đều trở thành thánh tích vậy?

Lạc Thanh An cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà vội vàng tìm kiếm ở xung quanh và thu thập tất cả các thánh tích, sau đó cô bé chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, từ phía xa đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.

Lạc Thanh An vội vàng núp ở sau bức tường đổ nát, tiếng bước chân càng ngày càng gần và một nhóm người đeo mặt nạ quái vật đang đi đến tòa thành đổ nát này .

Trong nhóm người đó, có một người đàn ông đeo mặt nạ sói đen giơ tay nói: “Bác Danh này đúng là một người phụ nữ vô cùng gian xảo.

Hồi đó, mẹ của bà ta cũng đã dùng mưu kế khôn khéo như vậy để lừa gạt tất cả chúng ta và lập tức cứu được Bác Danh. Bây giờ Bác Danh chắc chắn là đang lặp lại trò cũ. Tôi nghe nói mấy năm nay bà ta ngoan ngoãn ở lại tòa thành này nên rất có thể là bà ta đang chuyên tâm dạy dỗ y học cho một học trò nào đó. Các người nghiêm túc tìm kiếm cho tôi, lần này nhất định không được để cho dòng họ Bác Danh trốn thoát được nữa”

Một tên cấp dưới đứng ở bên cạnh người đó nói: “Ông chủ, ông yên tâm đi. Tất cả mọi người ở trong thôn này đều đã bị chúng ta xử lý rồi.

Cho dù Bác Danh có học trò thì cũng có chạy đăng trời.”

Người đàn ông đeo mặt nạ sói đen tát tên cấp dưới một cái và tức giận nói: “Không chỉ là con người mà cả sinh vật còn sống cũng đều phải bắt lại cho tôi. Chúng ta chắc chắn không thể để con cháu của Bác Danh có cơ hội sống sót.”

Lạc Thanh An sợ đến mức trái tim đập thình thịch. Từ nhỏ đến lớn, cô bé chưa bao giờ phải trải qua cảm giác mạnh như vậy một mình. Lúc này, cô bé không kìm được mà luôn nghĩ rằng nếu như có anh trai Diệp Phong ở bên cạnh cô bé thì thật là tốt.

Lạc Thanh An nhìn nhóm người này thì thấy bọn họ cực kỳ đông người, giống như cỏ dại xâm chiếm sa mạc và đang bao vây kín xung quanh cả thôn xóm.

Lạc Thanh An ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, cô bé phải tìm cách chạy trốn, không thể khiến cho Bác Danh và ông cụ cảm thấy thất vọng với cô bé được.

Nghĩ như vậy, Lạc Thanh An trở nên dũng cảm hơn.

Cô bé lén lút lấy ra một hộp thuốc từ trong căn phòng bí mật bỏ túi và từng bước đi ra ngoài.

“Có âm thanh gì đó ở đằng kia” Một người có đôi tai nhạy cảm bỗng nhiên nghe thấy âm thanh gần như không đáng kể của Lạc Thanh An.

Lạc Thanh An bỏ chạy.

“Đứng lại.”

Những người khác đuổi theo.

“Ông chủ, đó là một cô gái nhìn có vẻ ngây thơ và bộ dáng của cô ta cũng rất xinh đẹp”

“Cô ta chắc chắn là người thừa kế của Bác Danh. Ha ha, lần này, tôi xem cô có thể chạy đi đâu được. Mau đuổi theo. Nhất định phải bắt được cô ta”

Tòa thành đổ nát giống như mê cung, Lạc Thanh An chạy trối chết ở trong đó. May mắn là ở trong mê cung còn có một số thiết bị thí nghiệm hữu ích, một số bình đất còn sót lại rơi trên mặt đất, và thuốc bột ở trong đó đều không có bị nhiễm bẩn.

Lạc Thanh An suy nghĩ rằng muốn đối phó với những kẻ xấu xa thì phải dùng những thủ đoạn đê tiện cho nên cô bé vừa chạy trốn vừa thu thập thuốc bột. Khi gặp phải những người đang đuổi theo mình, cô bé đã tấn công họ bằng thuốc bột có độc đó.

Nhưng mà có quá nhiều người đang đuổi theo cô bé nên khi rơi vào bước đường cùng, Lạc Thanh An chui vào đường ống có kích thước dành cho một người rồi bò theo đường ống đó.

“Cô ta đã đi vào đường ống rồi. Chúng ta phải làm sao bây giờ?”