Chương 2104: Anh rắp tâm hại người
Con ngươi Chiến Hàn Quân đột nhiên bắt ra sự sắc bén: “Dư Nhân, đừng tìm chết trước mặt tôi.”
Dư Nhân nói: “Anh nhìn lại anh một chút đi, một tên đàn ông, cả ngày ăn giấm chua. Không mệt mỏi à? Anh yên tâm, chấp nhiệm của tôi đối với Linh Trang đã buông xuống”
Chiến Hàn Quân cần răng: “Gọi chị dâu Dư Nhân không nói gì trừng mắt nhìn anh: “Chỉ là một cách xưng hô mà tôi. Cần gì so đo như vậy?”
Chiến Hàn Quân giống như không tin nói: “Vì sao bỗng nhiên buông chấp niệm xuống?”
Dư Nhân nói: “Ở chung với anh lâu như vậy, tôi cuối cùng đã hiểu tôi thua ở chỗ nào. Anh có thể đỉnh thiên lập địa, cũng có thể loay hoay nấu ăn trong bếp. Có thể đứng trên cao nhìn xuống mọi người, nhưng cũng có thể vì Linh Trang mà cúi đầu cam tâm làm một đứa trẻ. Anh rất thích hợp với cô gái như Linh Trang. Khi cô ấy nhu nhược bất lực thì có thể chống đỡ trời xanh cho cô ấy. Khi cô ấy kiên cường thì có thể động viên”
Chiến Hàn Quân cau mày: “Lấy đâu ra mấy đạo lý không ra sao như vậy? Tôi và Linh Trang chỗ nào cũng đều phù hợp, chỉ là tôi yêu cô ấy, cô ấy yêu tôi, sau đó trải qua vô số lần nhân nhượng thỏa hiệp, cuối cùng đạt thành trạng thái viên mãn.”
Dư Nhân sững sờ.
Chiến Hàn Quân xấu xa nói: “Cậu cũng có thể tìm cách yêu người phụ nữ của mình, chỉ cần dùng trái tim chân thành đối đãi với cô ấy, tôi tin tưởng một thời gian dài trải qua, cậu nhất định sẽ cảm thấy, đời này ở cùng với cô ấy cũng không hề đáng tiếc “
Dư Nhân mân mê miệng: “Anh lại bắt đầu lòe tôi. Tôi sẽ không nghe lời anh đâu.”
“Tôi đã gây họa cho cậu bao giờ chưa?” Chiến Hàn Quân nói.
Dư Nhân nói: “Anh muốn tôi vì Nghiêm Quốc, thử ở chung với Tranh Ngọc. Anh biết không, tính cách của tôi và Tranh Ngọc không giống nhau, cô ấy mỗi ngày đều làm việc, bởi vì công việc có thể làm cho cuộc sống của cô ấy đầy đủ, vật chất phú quý làm cho cô ấy có cảm giác an toàn. Mà tôi chưa bao giờ phải lo lắng vì vật chất, tôi coi thường những người vì tiền tài mà bán đi linh hồn của mình”
Chiến Hàn Quân khịt mũi coi thường nói: “Đừng nói đến cao thượng như vậy. Đổi một loại phương thức biểu đạt khác, tôi có thể lý giải như thế này không? Chị cả đối với cuộc sống tràn đầy năng lượng, cô ấy cố gắng thăng tiến, siêng năng học tập đi lên. Mà cậu không làm việc đàng hoàng, tầm thường vô vị, không muốn phát triển. Lòng ham muốn của cậu và chị cả, giống như một cái ao an nhàn và một dòng sông cuộn chảy. Đúng thật là hai người không thích hợp ở cùng một chỗ, bởi vì ao thì cuối cùng cũng khô cạn, mà dòng sông vĩnh viễn chảy dài trở thành núi sông hùng vĩ.”
Dư Nhân buồn bực nhìn Chiến Hàn Quân: “Đừng nói khó nghe như vậy, được không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi biết rồi, cậu coi thường chị cả tôi. Cậu cảm thấy mình là học bá của đại học danh tiếng, chị cả tôi chỉ là một cô gái không có bằng cấp. Cho nên cậu kiêu ngạo, tự phụ. Đồng thời chắn chắn cô ấy cũng nên tự tỉ, khiêm tốn. Nhưng từ góc nhìn của người ngoài chúng tôi, cậu mới là người coi trọng vinh hoa, tài hoa suy yếu.
Mà chị cả của tôi chính là trân châu bên trong sỏi đá, trải qua mài dũa càng ngày càng sáng.”
Dư Nhân gần như muốn sụp đổ. Mặc cho Chiến Hàn Quân nói tiếp, một đời kiêu ngạo của anh ta đều bị anh vùi dập.
“Anh… Im miệng đi.”
Chiến Hàn Quân nói: “Sau khi tôi rời khỏi thủ đô, chị cả sẽ dẫn Nghiêm Quốc tới biệt thự Ngọc Bích chơi với Linh Trang. Linh Trang nói với tôi, cô ấy muốn nhân cơ hội này, hai chị em cố gắng tâm sự, dù sao tuổi tác của chị cả cũng không nhỏ, không thể treo cổ trên cái cây nghiêng ngả như anh được. Cho nên lần này, cô ấy nhất định thuyết phục chị cả kết hôn”
Chiến Hàn Quân có thể tưởng tượng ở đầu dây điện thoại bên kia, cái vẻ mặt không cảm xúc của Dư Nhân đã trở nên xanh lét. Cười nói: “Em họ, đợi tới lúc chúng tôi trở về từ Thiên Lũng, nói không chừng chị cả đã cho Nghiêm Quốc thêm một đứa em trai.”
Dư Nhân giận không nhịn nổi: “Anh rắp tâm hại người…”