Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1793




Chương 1793: Nguồn gốc của cảm xúc

Bác Danh cười nói: “Hôm nay cháu cảm thấy thế nào?”

“Tôi không sao.” Chiến Hàn Quân cứng rắn nói.

Bác Danh nói: “Làm sao có thể khỏi nhanh như vậy được. Ít nhất cháu còn phải điều trị thêm nửa tháng nữa. Tuy nhiên, may mắn là bà đã đến kịp và không làm chậm trễ thời gian điều trị. Nếu đến muộn một chút thì sẽ rất phiền phức vì các cơ quan nội tạng của cháu đã bị suy kiệt nghiêm trọng.”

Chiến Hàn Quân nói: “Không phải bà là một bác sĩ thiên tài sao? Vậy mà lại sợ phiền phức ư?”

Bác Danh giận dữ nói: “Cho nên cháu để cho bà phải cố gắng hết sức đúng không?

Hàn Quân à, bà nói cho cháu biết, bà nội đã ngày càng lớn tuổi và có thể một ngày nào đó sẽ qua đời. Sau này, cháu cần phải yêu quý và chăm sóc cơ thể của mình thật tốt. Cháu phải suy nghĩ cho Linh Trang nữa. Con bé cũng mong cháu có thể sống thật khỏe mạnh”

Chiến Hàn Quân lập tức im lặng.

Khi nghĩ đến Linh Trang, những vết thương trong cơ thể của anh lại tái phát. Trái tim cô ấy yếu ớt như vậy, cơ thể cũng mỏng manh như thế, nếu không có anh ở bên cạnh chăm sóc cho cô thì cô nên làm cái gì bây giờ?

“Tôi biết rồi” Anh chậm rãi nói.

Lông mày của Bác Danh giãn ra, bà cười nói: ‘Không phải là cháu muốn gặp Linh Trang sao? Đi thôi? Mấy ngày nay, con bé đều ở bên cạnh cháu.”

Chiến Hàn Quân kinh ngạc mà mở hai mắt thật to, trong mắt anh lộ ra vẻ tức giận xen lẫn vui mừng: “Mấy ngày nay cô ấy luôn ở bên cạnh tôi ư?”

Bác Danh gật đầu.

Chiến Hàn Quân nhảy khỏi giường, ngay cả giày còn chưa kịp đi mà đã vội vàng chạy ra ngoài.

Khi đẩy cửa phòng ngủ ở bên cạnh ra, nhìn thấy dáng người gầy gò đang yên tĩnh nằm trên giường, trái tim của anh như muốn rỉ máu.

Anh bước từng bước một cách nặng nề đi về phía Linh Trang, sau đó anh ngồi ở trên ghế cạnh đầu giường và không kìm được mà chảy nước mắt.

“Linh Trang” Anh vuốt ve khuôn mặt cô một cách dịu dàng.

Đôi mắt của cô nhắm chặt, im lặng và không có sức sống giống như một con rối không có linh hồn.

Chiến Hàn Quân vùi mặt vào trước ngực cô. Anh năm lấy hai tay của cô và đau khổ khóc nức nở..

Một người đàn ông cao lớn, đầu đội trời chân đạp đất, cho dù là khi đối mặt với chuyên xấu của biệt thự Ngọc Bích thì anh cũng không rơi một giọt nước mắt nào. Nhưng vào lúc này, anh lại đang khóc như một đứa trẻ.

Sự tốt đẹp và sự bảo vệ nhìn như yếu ớt nhưng lại rất mạnh mẽ của Linh Trang làm cho trái tim cứng rắn hơn cả thép của anh hoàn toàn bị tan chảy.

“Thật là một cô gái ngốc. Sức khỏe của em đã không tốt mà còn muốn đến thành phố.

‘Vân Vũ. Em có thể bảo những người khác chịu trách nhiệm và đi mình mà. Tại sao em lại muốn tự mình đi chứ?”

“Khi anh tỉnh lại và không nhìn thấy em, em có biết là anh đã lo lắng cho em nhiều như: thế nào không?”

“Em luôn đối xử tốt với anh như vậy cho nên em có thể yêu quý bản thân mình nhiều một chút được không?”

Chiến Hàn Quân lẩm bẩm hàng nghìn từ ngữ, nhưng anh lại không thể nhận được bất cứ lời đáp nào của Linh Trang.

Ánh mắt anh càng ngày càng lạnh, cuối cùng ngưng tụ thành băng giá. Dường như luồng khí lạnh này đã xâm nhập vào toàn bộ cơ thể, khiến cho xung quanh anh đều lạnh như đang ở hầm băng.

“Là do anh Hàn Quân vô dụng, anh đã không thể bảo vệ được em”

Trong mắt của anh hiện lên vẻ lạnh lùng khát máu, khuôn mặt tuấn tú trở nên u ám.

Anh nắm tay Linh Trang, vô thức gia tăng sức lực của mình, và xung quanh cơ thể của anh xuất hiện một luồng khí như muốn hủy diệt mọi thứ.

Bác Danh đứng ở cửa, sợ rằng cảm xúc quá đau khổ của Chiến Hàn Quân sẽ làm tổn thương cơ thể mới được chữa trị của anh. Vì vậy, bà đi chậm đến trước mặt anh và nhẹ nhàng nói: “Hàn Quân, Linh Trang có thể nghe thấy giọng nói của cháu và cảm nhận được cháu đang chạm vào con bé cho nên cháu đừng buồn nữa. Điều này sẽ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của con bé và sẽ không giúp cơ thể của con bé hồi phục lại được”

Chiến Hàn Quân sợ hãi ngẩng đầu lên rồi kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Linh Trang.

Nhưng Linh Trang vẫn nhằm chặt mắt, khuôn mặt chỉ lớn bäng lòng bàn tay yên tĩnh giống như một con búp bê. Cô không có bất cứ phản ứng gì.

Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng chỉnh sửa lại mái tóc lộn xôn cho cô, luồng khí hủy diệt ở trên người anh dần dần biến mất, hóa thành sự dịu dàng mềm mại và bao lấy Tranh Linh.

Bác Danh nhìn Chiến Hàn Quân, mọi biểu cảm dù rất nhỏ trên gương mặt của anh đều được bà nhìn thấy hết. Sự đau khổ của anh là vì Linh Trang, sự tức giận như muốn phá hủy mọi thứ của anh cũng là vì Linh Trang. Và sự im lặng dịu dàng của anh cũng là vì Linh Trang.

Linh Trang là nguồn gốc của mọi cảm xúc của anh.