Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1492




Chương 1492: Thời xưa có Mộc Lan thay bố ra chiến tường, ngày hôm nay hãy để tôi thay bố khiêu chiến

Ông cụ Niên ghét bỏ thái độ ân cần của Dư Nhân, không khách sáo mà đẩy anh ta ra nói: “Tránh ra tránh ra, không muốn vào thì đừng đứng như kẻ mù ở đây, tránh đường cho cháu ngoại tôi”

Vẻ mặt của ông cụ và Dư Sinh tươi cười nghênh đón: “Hàn Quân, chờ cháu lâu rồi đó.”

Chiến Hàn Quân nói: “Xin lỗi, để mọi người chờ lâu.”

Ông cụ cười dịu dàng nói: “Tới là tốt rồi.”

Sau khi chào hỏi ngắn gọn Dư Sinh vào chủ đề chính: “Hàn Quân, các trưởng lão đã đợi cháu từ lâu, cháu nhanh lên đi.”

Chiến Hàn Quân quay đầu lại nhìn Bé Tùng, trên gương mặt đẹp trai là sự nghiêm túc.

Bé Tùng lại nở nụ cười sáng chói với anh, mặt mày cười đến híp lại, vô cùng khuynh thành.

Cho bố mẹ một ánh mắt ‘hai người yên !, liền sải bước về phía trước một bước Ông ngoại cố, cháu thay bố cháu vào thiên quan.”

Bé Tùng vừa dứt l bàn tán của đám người.

“Hả? Đứa bé nhỏ như vậy lại đi vượt ải, đây không phải là chịu chết sao?”

Một người dân trong trại đứng ra, vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng nói: “Cậu chủ Chiến Quốc Việt, đây cũng không phải là chuyện đùa. Lần trước cậu vượt lục địa, cũng chỉ vượt được sáu ải thành công mà thôi. Ải hôm nay là do mười trưởng lão làm, nếu cậu thất bại, hơi không cẩn thận chút, cậu sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.”

Lúc đầu Chiến Quốc Việt lãnh đạo binh Mạt Thế đánh điện Quân Tình, bởi vì có phương pháp lãnh đạo, quân Mạt Thế rất tán thưởng cậu.

Lúc này không hi vọng một tài năng tuyệt thế như Chiến Quốc Việt lại chết ở một tâi lên nghe được tiếng nơi không chút ý nghĩa nào như vậy.

Nhưng họ không biết, lúc này người khiêu chiến thiên quan chính là Bé Tùng đã được tập võ từ nhỏ, chứ không phải Chiến Quốc Việt.

Bé Tùng nở nụ cười cảm ơn với dân trong trại nói: “Thời xưa có Mộc Lan thay bố ra chiến tường, ngày hôm nay hãy để tôi thay bố khiêu chiến thiên quan.”

Người trong trại thấy Bé Tùng đã ra quyết định, liền im lặng. Chỉ là mỗi người đều âm thầm đổi mồ hôi lạnh cho Bé Tùng, lặng lẽ chờ kết quả tranh tài tiếp theo.

Chiến Hàn Quân liếc mắt nhìn mười sợi dây thừng, nhỏ giọng nói với Bé Tùng: “Bố dạy con thế nào, nhớ kĩ chưa?”

Bé Tùng gật đầu: “Yên tâm đi, bố. Con đều nhớ kỹ.”

Sau đó Bé Tùng nhìn, thấy Nghiêm Linh Trang căng thẳng lo lắng, Bé Tùng đi tới trước mặt mẹ, ôm mẹ nói: “Đừng lo lắng cho con. Mẹ, con có cách để bảo vệ mình.”

Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt giơ quả đấm nhỏ lên hô: “Cố lên, cố lên.”

Bé Tùng xoay người, ngẩng đầu mà bước tới mười dây xích sắt.

Mười trưởng lão tiên phong đạo cốt đứng ở trên xích sắt, trên tay bọn họ đều quấn một tấm vải lụa trắng. Lụa trắng có thể nhu có thể cương, đã trượt trên khóa sắt, lại dễ dàng tấn công cự ly xa.

Bé Tùng móc một dây xích dài từ trong ngực ra, quấn lên cổ tay trái. Một đầu khác thì móc lên trên khóa sắt. Một tiếng hô rung.

trời chuyển đất, liền thấy thân thể của Bé Tùng bay nhanh tới chỗ khóa sắt.

Người dân trong trại nhìn thấy, lập tức kinh ngạc đến mắt chữ A mồm chữ .

“Không tệ. Sao cậu ấy có thể nghĩ đến việc dùng khóa có móc câu nhỉ?”

Khóa có móc câu có một ưu điểm, sẽ không để cho Bé Tùng rơi xuống vực sâu, không khác gì khiến cho Bé Tùng như hổ thêm cánh.

Bé Tùng bay lượn giữa các khóa sắt, bỗng nhiên hai tay ôm khóa có móc câu leo lên, tốc độ như báo. Chớp mắt một cái người đã đứng trên khóa sắt.

“Thằng nhóc này quá gian xảo, chúng ta phải cẩn thận chút. Đừng thua bởi cậu ta như lần trước.” Trưởng lão Vô Cực nói.

Mười trưởng lão liếc nhìn nhau, sau khi ánh mắt giao nhau, đồng thời ném mười dải lụa trắng ra. Lụa trắng dưới sự điều khiển của lực cổ tay, trở nên vừa nhanh lại lợi hại.

Giống như thiên la địa võng, muốn vây chặt Bé Tùng bên trong.

Nền móng võ công của Bé Tùng vững chắc hơn Chiến Quốc Việt, khí công bên trong được tập luyện nhiều, khi lụa trắng trói chặt cậu, cậu nhắm mắt lại nghĩ đến lời dạy hôm qua bố đã dạy cậu…