Chương 1350: Bản thân đã chết còn lo đốt giấy vàng
Người thanh niên bị đả kích bởi những lời này đến, thật giống như kẻ điên rồ.
Một lúc lâu sau, bỏ cái bát trong tay lên bàn, chán nản nói: “Chẳng có gì thú vị.”
Sau đó đứng dậy và trở về phòng của mình.
Các cô gái khác nhìn nhau, rồi lớn tiếng cười nhạo.
Ơ này chẳng lẽ là đã có người trong lòng sao?”
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía chị cả.
“Cậu ấy nghe lời chị nhất. Chị cả, chị đi đi.”
Chị cả lắc đầu, khép mắt lại.
“Chị sẽ không đi nữa đâu”
Bàn tay của em chín Hoa Vô Ưu lặng lẽ ấn chặt thứ đồ trong túi, bỗng nhiên đứng lên, chủ động muốn đi nói: “Vậy em đi.”
“Đi đi” Chị cả nói em chín liền đi đến phòng người thanh niên, gõ cửa.
Người thanh niên nằm trên giường, đáy mắt đầy sự nuối tiếc, dứt khoát kéo chăn trùm lên cả đầu.
“Bản thân đã chết còn lo đốt giấy vàng!”
Giọng ồm ồm nói.
Em chín cười “Phù” một tiếng, đẩy cửa ra, rồi đi vào.
Ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh đầu giường, chế giễu: “Thật kỳ lạ, mùa xuân vẫn chưa đến, nhưng con mèo đã bắt đầu suy nghĩ về mùa xuân.”
Người thanh niên ngồi dậy, nói: “Tôi tương tư gì chứ. Tôi chỉ là… Giọng điệu của người thanh niên dần suy yếu “Cậu chỉ là không muốn ở lại quân tình điện tối tăm ngột ngạt, cậu muốn về nhà. Có phải không?” em chín nói.
Về nhà sao?
Hai chữ này khiến trái tim người thanh niên đau đớn.
Hai tay người thanh niên nắm chặt cái chăn, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp bối rối, cũng giống như phần chính nghĩa và tà ma trong cơ thể cậu ta đang chiến đấu với nhau vậy.
Sau một thời gian dài vẻ mặt cậu lắng xuống.
Người thanh niên nói: “Thôi bỏ đi. Cả đời này tôi chỉ có thể ở lại quân tình điện. Dù sao cũng có các cô ở bên cạnh, cũng không còn cô đơn nữa. “
Em chín Hoa Vô Ưu nhìn thấy vẻ mặt đau khổ ẩn chứa trong đáy mắt người thanh niên.
Cô ta biết, đó là sự mong chờ được trở về nhà của người thanh niên, nhưng lại bị hiện thực vô tình đánh bại Chắc chắn cậu ấy nghĩ rằng mình là một đứa trẻ bị chính ba mẹ của mình bỏ rơi.
Em chín trộm cười, bỗng nhiên khom lưng, ghé sát người thanh niên, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bé Tùng!”