Quan Minh Vũ thận trọng nhắc nhở Chiến Hàn Quân: “Ông chủ, nếu Cửu Trương Đồ truyền ra ngoài, e rằng sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Dư”
Xét cho cùng, nhà họ Dư là họ bên nhà mẹ của Chiến Hàn Quân, và Quan Minh Vũ lo lắng rằng ông chủ nhất thời xúc động, sẽ đưa ra quyết định sai lầm. Vì vậy cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở ông chủ.
Chiến Hàn Quân nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Phong Mang và Quan Minh Vũ, nói: “Nhà họ Vu đã nợ Linh Trang quá nhiều, nên có thể dùng Cửu Trương Đồ để bù đắp cho Linh Trang.”
Phong Mang và Quan Minh Vũ cảm thấy xấu hổ.
Trong lòng Chiến Hàn Quân, vị trí của bà chủ thật sự không ai có thể sánh được.
Quan Minh Vũ hiểu rõ ý đồ của Chiến Hàn Quân, sau đó lên kế hoạch: “Phong Mang, tôi sẽ đi lấy Cửu Trương Đồ, anh đi điều động Quỷ Ảnh đến trợ giúp ông chủ.”
Chiến Hàn Quân nói: “Không cần. Bên kia kêu tôi đi một mình, nếu các cậu cùng đi sẽ rất bất lợi cho Linh Trang.”
Phong Mang nói: “Ông chủ, kẻ địch có chuẩn bị trước, anh đi như vậy như cá năm trong chậu, không thể thoát được. Để chúng tôi hỗ trợ, đúng không?”
Chiến Hàn Quân tỏ vẻ kiên định nói: “Linh Trang ở trong tay chúng, tôi không thể để Linh Trang gặp bất cứ nguy hiểm nào. Cứ làm theo lời tôi nói”
Chiến Hàn Quân quay trở lại ngôi nhà trong rừng trúc mới xây, trong lòng rất vui khi nghĩ rằng sắp được nhìn thấy Linh Trang.
Anh ta đi tắm và thay một bộ quần áo sạch sẽ thơm tho để bổ sung năng lượng.
Khi Quan Minh Vũ bê chiếc hộp bước vào, Chiến Hàn Quân đã đợi ở đấy rất lâu.
Không còn gì để nói nữa, Chiến Hàn Quân cầm lấy Cửu Trương Đồ mà Quan Minh Vũ đưa cho rồi bước ra ngoài.
Quân Tử Viên, nhà trọ bình dân.
Cậu thanh niên nằm trên mái nhà, hai tay về phía lối vào duy nhất dẫn đến Quân Tử Viên.
Nhìn thấy Chiến Hàn Quân cầm chiếc ô trong tâm mắt, cậu thanh niên uể oải ngồi dật “Anh đến ?” Cậu thanh niên nhìn Chiến Hàn Quân một cách trịch thượng.
Chiến Hàn Quân dừng lại trên con đường lát đá xanh, ánh mắt sắc bén quét qua mọi ngóc ngách của Quân Tử Viên.
Không nhìn thấy Linh Trang, säc mặt Chiến Hàn Quân trở nên ảm đạm.
Chiến Hàn Quân không vòng vo, mà đi thẳng vào chủ đề. “Tôi đã đem Cửu Trương Đồ cho anh. Tuy nhiên, anh phải trả lại người tôi cần cho tôi trước.”
Kẹp Cửu Trương Đồ trong tay, Chiến Hàn Quân giơ lên và nói: “Cởi trói cho cô ấy”
Cậu thành niên mặc cả và nói: “Đưa Cửu Trương Đồ cho tôi trước. Tôi phải phân định là thật hay giả”
Chiến Hàn Quân ngay lập tức rải Cửu Trương Đồ. Nó giống như chín vũ khí hình xoắn ốc ẩn hiện đang bay về phía cậu thanh niên.
Sau đó, Chiến Hàn Quân bay lên, giống như một luồng ánh sáng bay đến trước mặt Linh Trang, Hương cỏ xanh yên tĩnh thoang thoảng tỏa ra từ người cô gái đeo mặt nạ bên cạnh Linh Trang, Chiến Hàn Quân hơi hoảng hốt, hóa ra đối phương đã chuẩn bị cho anh ấy một màn kịch đánh tráo đồ.
Cô gái đeo mặt nạ này mới chính là Linh Trang của anh ấy, bởi vì cô ấy luôn dùng sữa tắm hương hoa cỏ, nên trên người cô ấy lúc nào cũng thoang thoảng mùi cỏ hoa.
Chiến Hàn Quân bế cô gái vẫn đeo mặt nạ lên và chuẩn bị nhanh chóng rút lui Nhưng lúc này, Linh Trang, người đang bị trói vào cột như bánh chưng, lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc bất thường. Rồi đột nhiên sợi dây lỏng lẻo bị đứt ra, bàn tay phía sau duỗi ra tung bột hồng vào người anh ấy.
Sau khi bị bột bay vào mắt, Chiến Hàn Quân đột nhiên cảm thấy khóe mắt mình cay cay, tâm nhìn bắt đầu trở nên mờ nhạt.
Cậu thanh niên cẩn thận xác nhận lại Cửu Trương Đồ là thật hay giả, sau khi xác định là đồ thật, liền nói một cách tự mãn: “Đúng là ngày trước tìm mòn mỏi cũng không thấy, bây giờ không tốn một tí sức nào đã có được!”
Sau đó cậu ta nhảy từ trên mái nhà xuống và rơi xuống trước mặt Chiến Hàn Quân.