Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1297




Chương 1297: Thế thân

Tranh Ngọc rơi nước mắt ngấm ngầm chịu đựng, cô ấy biết, cô ấy chỉ là thế thân của Linh Trang.

Lúc Dư Nhân vươn tay định bật đèn, Tranh Ngọc lại nằm chặt lấy tay của anh ta.

Anh ta nghĩ cô ấy chỉ đang thẹn thùng, khuôn mặt anh tuấn dâng lên ý cười hạnh phúc.

Anh ta mặc quần áo giúp cô ấy xong, lại nhẹ nhàng hôn lên môi của cô ấy.

“Linh Trang, anh yêu em”

“Ngày mai anh sẽ tới thăm em”

Nói xong, anh ta đứng dậy mở cửa đi ra ngoài Tranh Ngọc mỏi mệt ngồi dậy, trong nháy mắt có chút không biết phải làm sao.

Có điều nghĩ đến Linh Trang ở dưới gầm giường, cô ấy vươn tay lau sạch nước mắt, đôi mắt tràn đầy sự bất lực kia khôi phục lại trạng thái kiên cường.

Ngoài cửa, Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt nhìn thấy Dư Nhân, tức muốn hộc máu nhào lên.

Anh Nguyệt quăng một cái tát lên mặt Dư Nhân, Nghiêm Mặc Hàn một chân đá bay Dư Nhân… Bọn họ cực kỳ tức giận.

Tàu bảo vệ thấy cậu chủ bị ức hiếp, nhao nhao rút súng ra nhảm ngay đầu của Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt.

Dư Nhân khó khăn bò dậy, nói: “Thả bọn họ đi”

Trong phòng truyền đến tiếng động, Nghiêm Mặc Hàn cùng Anh Nguyệt chạy nhanh vào trong. Chị cả đã kéo Linh Trang từ bên dưới gầm giường ra. Linh Trang xụi lơ không có sức dựa vào người của chị cả, nước mắt tràn khoé mi rơi xuống.

Sự áy náy, tự trách gặm nhấm trái tim cô.

Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt tự nhiên là hiểu lâm, bọn họ còn tưởng rằng là Linh Trang bị khi dễ.

“Linh Trang… Linh Trang..” Nghiêm Mặc Hàn gần như sụp đổ.

Vẻ mặt của Tranh Ngọc lại bình tĩnh nói “Linh Trang không sao cả”

Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt lập tức hiểu ra, Linh Trang không sao, có nghĩa là chị cả đã xảy ra chuyện.

Nghiêm Mặc Hàn điên cuồng gào lên: “A, đều tại tôi vô dụng”

Tranh Ngọc thấm thía nói: “Mặc Hàn, cậu bình tĩnh lại một chút cho chị. Chuyện tối hôm qua, không thể truyền ra ngoài. Chị sợ nhà họ Dư lại muốn làm chuyện xấu gì đó với em gái nữa.”

“Quan Minh Vũ đâu?” Anh Nguyệt đột nhiên hỏi.

Tranh Ngọc nói: “Em gái bảo anh ta ở dưới chân núi chỉ dẫn đám Quỷ Ảnh lên núi rồi”

Người trong phòng, tâm trạng đều trở nên u ám Thù hận, sợ hãi, và sinh tồn đủ loại dục vọng đan xen, lại không tìm được một cái lối thoát, mỗi người đều trở nên mờ mịt tuyệt vọng hơn.

Sau khi Dư Nhân rời khỏi viện Thanh.

Phong, thì giận dữ đi đồn trú nhà họ Dư tìm ông Dư tính sổ.

“Dư Sinh, ông ra đây cho tôi”

chapter content



cổng lớn để ông ta bị phơi thây thành miếng thịt khô từ lâu rồi”

Dư Tiền mí mắt không ngừng giật giật.

Cặp bố con này kiếp trước chắc chẩn là một đôi oan gia. Lúc thật sự tổn thương lẫn nhau tựa như kẻ thù truyền kiếp.

Dư Sinh từ trong ổ chăn chui ra, nghe thấy thằng con trai nói muốn phơi ông ta thành miếng thịt khô, trong nháy mắt tức giận đến mặt đều tái đi.

Ông ta xốc chăn đệm lên, mặc quần áo vào, sau đó chắp tay sau lưng nghiêm mặt đi ra.

“Dư Nhân, con không biết phân biệt tốt xấu à. Ông đây thấy con không gần nữ giới nhiều năm như vậy, cho nên giúp con khai trai, con chẳng những không cảm kích cho.

nỗi khổ tâm của người làm bố, thế mà con còn muốn treo bố lên trên cổng lớn… Ông đây sao lại sinh ra cái tên vong ơn bội nghĩa như con chứ?”

Dư Nhân giận không thể kìm nén: “Ông khốn kiếp. Sao ông lại có thể dùng thủ đoạn đê tiện vô sỉ như vậy để tính kế con với Linh Trang?”

Dư Sinh không giận mà ngược lại cười, thích thú khoái chí hỏi: “Sao rồi, chuyện đó thành hay không?”