Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn đứng đối mặt với nhau, cự ly rất gần, hai người không còn phải che giấu cảm xúc của mình, để mặc cho sóng biển tuôn trào trong mắt.
“Mặc Hàn “Anh Nguyệt đột nhiên lao vào vòng tay anh ta. Nghẹn ngào: “Anh có biết em đã đợi ngày này bao lâu rồi không?”
Từ khi còn nhỏ tới khi bước trên con đường này, Anh Nguyệt đã phải trải qua rất nhiều khó khăn.
Trước đây, mỗi lần cô ấy hăng hái tiến lên theo đuổi Nghiêm Mặc Hàn, mỗi lần liều lĩnh bỏ mặc tất cả xông vào trong cái ôm của Nghiêm Mặc Hàn, cô đều bị Nghiêm Mặc Hàn đẩy ra không thương tiếc.
Nhưng lần này, Nghiêm Mặc Hàn chỉ muốn ôm thật chặt cô gái ngốc nghếch của anh. Anh mở rộng vòng tay, ôm chặt Anh Nguyệt vào lòng.
Hai người yêu nhau sâu đậm, chỉ muốn đem thân thể mà hòa vào làm một.
Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên cúi người hôn Anh Nguyệt, với sự nhiệt tình mãnh liệt, giống như một đống củi khô phơi nẵng lâu ngày đột nhiên gặp phải một tia lửa, sự bùng cháy đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Sau một nụ hôn say đắm, Anh Nguyệt bất ngờ đẩy anh ta ra.
Đôi mắt phượng tuyệt đẹp của cô ấy phảng phất nét buồn vì một lý do nào đó.
“Mặc Hàn, anh nên biết rằng em không còn trong sạch nữa. Anh… có để ý không?”