Tiêu chuẩn kép của Chiến Hàn Quân khiến Nghiêm Mặc Hàn rất là tức giận, anh ta liếc nhìn Anh Nguyệt sợ hãi như động vật sắp chết dựa trên người mình, nói: “Cô đừng sợ nữa, khi mà anh cô đến tìm cô tính sổ ấy, lúc đó cô cứ đẩy mọi tội lỗi lên người Linh Trang đi. Tôi không tin người bị vợ quản nghiêm như cậu ta có thể nổi giận với Linh Trang!”
Anh Nguyệt nhìn hình ảnh Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang dựa sát vào nhau đầy thân mật, ánh mắt Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang dịu dàng như nước. Tất cả sự sắc bén của anh không biết làm cách nào có thể biến mất một cách sạch sẽ đến vậy.
Anh Nguyệt cảm thấy Nghiêm Mặc Hàn nói rất có lý, có Linh Trang làm chỗ dựa Anh Nguyệt càng có thêm can đảm đứng thẳng người.
“Xin lỗi chị Linh Trang. Vì bảo vệ bản thân mình em đây chỉ có thể bán đứng chị thôi.” Anh Nguyệt nói.
Chiến Quốc Việt trợn mắt nhìn Anh Nguyệt: “Không có liêm sỉ”
Anh Nguyệt: “…”
Lúc này Chiến Hàn Quân bỗng nhiên hô lên: “Quốc Việt”
Chiến Quốc Việt cất bước, tay cắm vào.
trong túi quần, cả người đầy lười biếng và tự phụ cất bước đi đến chỗ Chiến Hàn Quân.
“Bố!”
“Con giúp bố chăm sóc mẹ, bố đi thăm chú Lâm Miên sẽ nhanh chóng quay lại.”
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Vâng”
Bị nói đến mức Anh Nguyệt xấu hổ ước gì có cái lỗ dưới đất để chui xuống.
Chỉ là Anh Nguyệt cảm thấy có gì đó sai sai, rất nhanh cô ấy đã nghĩ ra.
Cô ấy bò dậy khỏi mặt đất, nói một cách có lý lẽ: “Mẹ của bọn cháu cũng đâu phải đậu hủ, có gì mà không thể chạm vào? Nhớ năm đó da mặt của mẹ bọn cháu còn dày.
hơn tường thành, năng lực chấp nhận của trái tim cũng được phòng thủ rất kiên cố đó.
Chỉ cần bố của cháu không chọc mẹ cháu, thì ai có thể làm mẹ cháu tổn thương một chút thì cô của cháu sẽ theo họ của người đó luôn!”
Nghiêm Mặc Hàn nói hùa theo: “Đúng đúng đúng, là bố của mấy cháu hại mẹ mấy cháu thành như vậy, bọn cháu phải đi tìm bố của mình tính sổ mới đúng.”
Chiến Quốc Việt lại nói: “Không biết không có tội.”
Ý ngoài mặt là khi Chiến Hàn Quân mất trí nhớ nếu phạm sai lầm thì về mặt tình cảm có thể tha thứ.
Anh Nguyệt lại bị sốc bởi tiêu chuẩn kép của Chiến Quốc Việt.
“Quả nhiên là cha nào con nấy” Nghiêm Mặc Hàn nói.
Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn trông rất khách quan, bình tĩnh và lý trí khi xem xét bệnh tình của Linh Trang.
Là do Chiến Hàn Quân đối với sức khỏe của Linh Trang quá căng thẳng, khó trách anh bảo vệ quá độ.
Chiến Quốc Việt rõ ràng bố từng bị nghi ngờ vì bảo vệ quá mức, nhưng Chiến Quốc Việt cứ thích dung túng bố của mình đấy.
Linh Trang hòa giải: “Quốc Việt đừng làm khó dễ cô của con nữa. Khi mẹ và cô của con ở cạnh, lúc tâm sự tâm tình rất vui vẻ.”
Anh Nguyệt có Linh Trang chống lưng, ngay lập tức khoe khoang tư thế thắng lợi với Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt cười tà mị, khiến cho nụ cười của Anh Nguyệt khựng lại ở đáy mắt.
Khi Quốc Việt cười rộ lên thật là yêu nghiệt, nhưng tại sao lại khiến cho người ta có cảm giác hắc ám bị thao túng tất cả như vậy?
Chiến Quốc Việt đẩy xe lăng của Linh Trang quay lại trước mặt Anh Nguyệt, sau đó cậu ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, còn kéo.
Thanh An ngồi xuống bên cạnh cậu, vậy thì Anh Nguyệt chỉ còn cách ngồi cách xa cô hai vị trí.
Anh Nguyệt dở khóc dở cười Chiến Quốc Việt tà ác duỗi tay làm tư thế mời”