Cô gái đây mưu mô này sao có thể đồng ý để anh làm bố của Thanh An được chứ?
Thanh An là con của em họ cô mà!
Nhưng Nghiêm Linh Trang lại đồng ý, “Được.”
Chiến Hàn Quân nhìn cô, “Đầu óc cô không sao chứ?”
Nghiêm Linh Trang khó hiểu: “Có chuyện già?
Anh vốn là bố của Thanh An mà!
“Tôi đồng ý khi nào?”
“Hôm nay, văn phòng Tổng giám đốc Á Châu, 11:11 sáng.”
Thanh An bật cười: “Oa, một đời một kiếp một tình yêu sao?”
Nghiêm Linh Trang vỗ nhẹ vào đầu con gái và giơ ngón tay cái lên, “Thông minh.”
Chiến Hàn Quân tức giận, “Tôi không hề đồng ý”
Nghiêm Linh Trang nói: “Nhưng anh cũng không có từ chối.”
Chiến Hàn Quân: “…”
Anh lại trúng kế của cô gái này.
Nghiêm Linh Trang bí mật cản lưỡi, sao cô có thể nói như thế được chứ.
“Chưa ăn thịt lợn chẳng nhẽ cũng chưa từng nhìn thấy lợn chạy qua sao?” Nghiêm Linh Trang nói.
Chiến Hàn Quân: “…”
“Cô thích làm lợn thì làm đi, tôi không thích.”
“Tôi chỉ ví dụ thôi!”
Chiến Hàn Quân cau mày, sốt sắng Nhìn Nghiêm Linh Trang.
Cô càng theo đuổi anh, anh càng sợ hãi.
Có những điều, xem ra anh bắt buộc phải nói thẳng với cô. Bằng không, nếu cô ấy cứ ham mê thế này, e rắng một ngày nào đó sẽ càng làm tổn thương cô ấy sâu sắc hơn.
“Nghiêm Linh Trang”
“Tôi nghĩ tôi nên nói cho cô biết rằng tôi mất trí nhớ. Tôi không biết gì về quá khứ của mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có quá khứ.”
Nghiêm Linh Trang gật đầu, “Tôi biết?”
Chiến Hàn Quân nói: “Vậy cô không suy nghĩ gì sao? Tôi có quá khứ, rất có thể tôi đã có vợ con”
“Cô có chắc cô vẫn theo đuổi tôi không?”
“Có chứ” Nghiêm Linh Trang sắc bén nói.
Sắc mặt Chiến Hàn Quân khó coi, cô gái này còn không suy nghĩ gì sao?
“Một người đàn ông như tôi sau này có thể gặp vô vàn rắc rối. Cô không sợ sao?”
“Không sợ.”
Cô càng trả lời dứt khoát, anh càng cảm thấy cô hành động hấp tấp.
Chuyện này ngày hôm nay không thể nói tiếp được nữa rồi.