Giường Đơn Hay Giường Đôi

Chương 9: Phổ Hoa trong hiện thực - hai mươi chín tuổi




Ánh ban mai nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, Lâm QuảQuả bóp vai đứng lên khỏi ghế, thu dọn cốc nước và khay trên đầu giường.

“Đây chính là toàn bộ câuchuyện?”.

“Ừ”. Phổ Hoa mệt mỏi dựa lêngối, khép mắt nhưngkhông buồn ngủ, “Đây chính là quákhứ của tôi và anhấy, những thứ còn nhớ chỉ cóvậy”.

Lâm Quả Quả đứng bên cạnhgiường vỗ vỗ vai PhổHoa, “Đừng nghĩ nhiều quá.Yên tâm tĩnh dưỡngchokhỏe, cả đêm cô không ngủ rồi.Nghỉ chút đi, tôi đixem Lâm Bác, chuẩnbị đồ ăn sáng cho nó”.

“Được, cô đi đi”. Phổ Hoagật đầu, mắt nhìn Lâm Quả Quả rangoài, khi cửa sắp đóng lại khôngnhịn được bèn gọi cô ấy lại,“Quả Quả...”.

“Sao vậy?”. Lâm Quả Quả thòđầu vào, trên mặt lộ ravẻ tiều tụy vì thiếu ngủnhưng vẫn nở nụ cườiấp áp.

Phổ Hoa chống ngườilên, vén lọn tóctrước trán khẽnói: “Cảm ơn cô”.

Lâm Quả Quả xuatay, “Cảm ơn cái gì chứ! Nằmxuống đi!”. Nóixong liền đóng cửa cho cô. Không lâu sauvang lên tiếng Lâm Bácdậy, hai mẹ con mỗingườimột câu nói về chuyện trongnhà trẻ, Phổ Hoa nằmtrên giường, nhìnánh mặt trời xuyênqua khe rèm lặnglẽ lắng nghe vàquan sát căn phòng nhỏ.Trên bàn viếtbày bức tranhvẽ bằng bút sáp vàđồ chơi Ultraman,bút màu được xếp gọn gàngtrong hộp, bên cạnhlàkhung ảnh, trong ảnh Lâm Bácgiành chiến thắng bướclên bục giảng, khuônmặt đứa trẻ năm tuổi có mộtvẻtrưởng thành trước tuổi. Trêngiá sách phần nhiềulàsách của Lâm Quả Quả,chỉ có tầng dướicùng là đồ chơi của Lâm Bác,quả bóng, xe hơi, găngtay bóngchày và một đôi giày trượt pa tanhmới tinh, màu xanhrất đẹp.

Phổ Hoa nhìn đôi giàytrượt pa-tanh như đã từng nhìnthấy ở đâu đó, cuối cùng không chốngnổi cơn mệt mỏi cảđêm chưa ngủ, nghiêng ngườitrên gối ngủ mất. Diđộng trong túi treotrên đầu giường reo, cô trở mìnhkhông nghe thấy.

Không biết cô đã ngủ baolâu, khi cô mở mắt, ánh mắtrơiđúng trên bức tranhbằng bút sáp màu trênbàn viết, vài giâysau cô mới nhớ ra mìnhđang ở nhà Lâm Quả Quả. Bênngoài chắc đã là buổi tốirồi, vì trong phòngbật đèn. Phổ Hoaxoay người sang bên kiamới phát hiện bêngiường còn có một bóngdáng bé nhỏ, Lâm Bácđang ôm cuốn truyện thiếu nhi đọc say sưadướichiếc đèn bàn, ở chính vị trítối hôm trước LâmQuảQuả đã ngồi, đường nétdưới ánh đèn rất giống mẹ.

Phổ Hoa không cử động, cho tớikhi Lâm Bác ngẩng đầu phát hiện côđã tỉnh mới ngồi thẳngdậy vỗ vỗ vàochỗ bên cạnh.

Lâm Bác lập tức đặt sáchxuống nhảy lên ghế,cẩnthận e dè bước tới bêngiường, ngây thơ hỏi:“Dì Diệp, dì tỉnhrồi à? Mẹ nói không được đánh thức dìdậy”.

Phổ Hoa cười cười,không nén được liềnxoa xoa cái trán mịnmàng của Lâm Bác,cậu bé quả thật hiểuchuyện hơn so với nhữngđứa trẻ cùng tuổi.

“Mẹ đâu?”.

“Mẹ... đang đợi khách ở dướitầng ạ, mẹ kêu cháu lên ởvới dì trên này, ngoàitrời đang mưa!”. Lâm Bác chạy tới đầu giườngbưng cốc nước cho PhổHoa như người lớn,“Dì Diệp, dì uốngnước đi, mẹ nói một lát nữa dì phải uốngthuốc”.

Phổ Hoa nhận cốcnước uống một ngụmlớn rồi cảm ơn cậu bé.

Câu chuyện tuy khôngthu hút Phổ Hoa,nhưng khuôn mặt non nớtcủa Lâm Bác khiến cô bấtgiác nhớ tới đửa trẻ mìnhtừng mất. Cô cũngtừng tưởng tượng ban đầu giữđược đứa trẻ thì cuộc sống sẽ như thế nào, cólẽ sẽ không ly hônvới Vĩnh Đạo, cả nhàyên bình sốngnhững tháng ngày ổnđịnh. Nhưng những điều nàycũng chẳng qua chỉ làtưởng tượng mà thôi.

Tiếng chuông cửa ở bên ngoài vanglên, chắc kháchcủa Lâm Quả Quảđã đến, cô không tiện lộ mặt,chỉmặc thêm áo khoác để mình nhìn không đến nỗi quáthảm hại.

Lâm Quả Quả nhanhchóng ra mở cửa, ngườikháchmái tóc ướt đẫm nước mưa trước trán rũrượi dán trênmá, nước trênchiếc ô rủ trên tay vẫn chảy từnggiọt.

“Lâm Bác, ra đây con”.Cô ấy vẫy tay gọi con, Lâm Bácrất nghe lời chạy rangoài.

Phổ Hoa muốn giữ Lâm Báclại, nhưng nhận rangười đứng phía sau Lâm Quả Quả,nhất thời không dám tinvào mắt mình, cô vốncho rằng sẽ khôngcó bất cứ liên hệ với bạn bè bêncạnh Vĩnh Đạo nữa,không ngờ mớichưa đầy mấyngày, Cao Triệu Phongđã tìm được chỗ Lâm QuảQuả.

“Cậu... làm thế nào tìmđược... có chuyện gì à?”.

Cao Triệu Phong bướclên trước, tay nắmchặt thành nắm đấm giống nhưđang chuẩn bị điều gì đó, một lúc lâusau mới miễn cưỡngnói: “Chị dâu... em tới... đónchị...”.

“Đón tôi?”. Lặp lại lời cậu ta,trong lòng Phổ Hoađộtnhiên dâng lên một dự cảm xấu,giọng nói có phần runrẩy, “Cậu đón tôi... làm gì?”.

“Đón chị...”. CaoTriệu Phong hít sâu một hơi, lộ ra vẻkhó xử, “Chị dâu,chị đừng hỏi nữa, trước tiênnhanhchóng chuẩn bị đi, em đợi ở ngoài”.

Nói xong liền quayngười đi ra, chỉ còn lại mộtmìnhPhổ Hoa ngồi ngơ ngẩn trêngiường.

Lâm Quả Quả thu xếpxong cho Lâm Bác rồiquay lại, trong tay cầmmột chiếc áo khoácdày. Thấy cô ngồingẩn ra, bước tớikhoác áo lên vai cô.

“Mặc vào rồi đi mau đi”. Lâm Quả Quảkhông cười, trong lời nói có vịan ủi cũng khiến Phổ Hoa nảysinhcảm giác bất an. Cô khôngnén được liền nắm tay LâmQuả Quả, khôngbiết nên làm gì.

“Phải đi đâu? Đã xảy ra chuyện?”.

“Phải về Bắc Kinh”.Lâm Quả Quả ngồixuống giúp cô cài cúc áo,ôm vai cô, “Xảy ra chútchuyện cần cô vềBắc Kinh, mặc áotrước đã, tôi đặt thuốc giảm sốttrong túi áo bêntrái, cô nhớ uống, cậu tađang đợi ởngoài, nhanh đi đi”.

Phổ Hoa bước tớicửa, vẫn nắm chặttay Lâm QuảQuả không rời,“Đã xảy ra chuyện gì?”.

Lâm Quả Quả khôngnói, chỉ che giấu bằngcách thở dài.

“Là... Vĩnh Đạo...”. Phổ Hoanóng lòng vội ghìmxuống, giọng nói run rẩygần như bản thâncũng nghe không ra. Cônghĩ có thể kinh động đến TriệuPhongnhư vậy chỉ có Vĩnh Đạo.

“Đừng hỏi nữa!”. Lâm Quả Quảkhông muốn trả lời,đẩy cô ra ngoài, đưa mấy thứ tùy thâncủa cô cho CaoTriệu Phong, ra hiệucậu ta xuống trước.

Sau khi Cao Triệu Phongđi, Lâm Quả Quả ômchặt vai Phổ Hoa, dặn dòcô giống như mộtngười chị gái: “Phổ Hoa, cô phải kiêncường, biết không!”.

Hai chữ “kiên cường” quánặng nề khiến Phổ Hoarùng mình.

Lâm Quả Quả đưa Phổ Hoaxuống tầng, che mưa chocô lên xe Cao TriệuPhong. Cô quay đầu nhìnLâmQuả Quả dần biến mấttrong màn mưa, lòngthầm cầu nguyện, cho tấtcả mọi người ở bên, bố, mẹ, QuyênQuyên, cả Vĩnh Đạo nữa. Nhưngcố gắng hết sứckiềmchế đến vậy, đáy lòngvẫn không ngừng dânglên cảm giác sợ hãivà lạnh giá, cô túmchiếc cúc áo trước ngựcthành một nắm, để bản thânmình trấn tĩnh hơn.

Xe đi trong làn mưa, nhanhchóng chìm vào trongbóngtối của buổi đêm, khôngthể nói được là conđườngquen hay lạ. Cảm giác bất anvà sợ hãi giống nhưtấmlưới dày, tung khắp bầutrời, vây cô ở giữa.Trên đường Phổ Hoa gọi điện cho bố, hyvọng nói với ông vài câu để lòngvui lên, nhưng tiếng chuôngvang lên rất lâu màkhông có người nghemáy, xem thời gian,có lẽ bố đã đi chơi cờ rồi.

Trên đường trở về BắcKinh, ngoài tiếng mưa đập trêntấm kính, trong xe từđầu đến cuối đều bao trùm bởi sự imlặng. Nửa chừng đi qua trạm thuphí, Phổ Hoa tìm được haiviên hạ sốt Lâm Quả Quảđặt trong túi, bênngười không cónước, chỉ có thể nuốtchửng. Viên thuốc tắctrong cổ họng khônglên cũng không xuốngđược, muốn ho không ho ranổi, muốn nuốt cũngnuốtkhông xong, vị đắng lan ratrong miệng.

Cho dù xảy ra chuyệngì cũng phải dũngcảm, giống như Lâm Quả Quảnói, trải qua đủ mọi chuyệnvớiVĩnh Đạo, còn có gì khôngthể chịu đựng chứ?

Xe ra khỏi đường caotốc, tiến vào thànhphố, mưa dầndần nhỏ hơn.cần gạt mưa vẫnchuyển động theo quy luật, Phổ Hoanhìn ra ngoài nhận ra kýhiệu đường,phát hiện xe đang lái trêncon đường quen thuộc, cáchnhà không xa.

Tại bãi đỗ xe cũ,Cao Triệu Phong xuốngmở cửa xe.

“Chị dâu, đến rồi”.Cậu ta không quay đầu chỉ lặnglẽnhìn cô một cái bằng gươngchiếu hậu rồi nhanhchóngquay đầu đi.

Phổ Hoa cảm ơn, đẩy cửa xe, vôthức quấn chặt áo khoác của Lâm QuảQuả, trơ trọi đứng trước xe.Đậpvào mắt là ký hiệu lớn,màu đỏ của bệnh viện, trongsắc đêm biến thành màu khác,dường như nuốt đi tấtcả mọi thứtrong bóng tối.

Một người đàn ông toàn thânvận đồ đen đang đứngcách xe không xa.

Là Vĩnh Đạo! Chỉnhìn đường nét của anh, cô cũngkhôngthể nhận nhầm.

Gặp được anh, Phổ Hoa thở phàonhẹ nhõm, ít nhấtanh vẫn ổn, khôngxảy ra chuyện gì. Khianh từng bước đi tới, sự nhẹ nhõmtrong nháy máy biếnmất, cô đang định chạytới rồi sững lại.

Đằng sau Vĩnh Đạo là cánhcửa rộng lớn đã mở một nửa, một conđường sâu thẳm, đèn hai bênsáng trưng, treo nhữngtấm biển nổi bật,màu đen, màu trắng, cóhoa, cửa sổ cònbày hộp gỗ, chỉ cóhai vị khách bướcra, trên mặt mỗingười đều có vẻ bi thương.

Phổ Hoa bắt đầu run rẩykhông khống chế được, cơ thểđột nhiên mềm nhũn,đến một chút sức lực cũngkhông có, cơn đau âm ỉ nơi lồngngực lan tỏa toànthân. Mỗi lầnVĩnh Đạo tiến lại từng chútmột, cô liềnlủi một chút.Nghe thấy bước chângiẫm trên sàn ximăng, cho tới khi không còn chỗđể lùi.

Quen nhau bao nhiêu năm, côchưa từng gặp mộtVĩnh Đạo như thế này. Dướiđôi mắt đỏ ngầu là mộtquầngthâm đáng sợ, mái tóc ướt từnglọn từng lọn dínhtrênmặt, nhưng trong mắt anh lại có mộtsự lạnh lẽo len vàotim cô.

Bi thương, lo lắng,sốt ruột, Phổ Hoakhông phân biệtnổi là cảm giácgì, cô giật mình,lại lùi một bước,taynắm chặt mui xe.

“Anh...”.

Vĩnh Đạo dừng trước mặt cô, anhđứng rất gần, gầntớinỗi cô dường như có thể ngửiđược mùi thuốc sáttrùngtrên người anh đã bị nước mưa dộiqua. Anh giơ tay đỡ vai cô, rất dịu dàngnhưng cũng rất kiên định.

“Nhìn anh, Phổ Hoa!”.

“Phổ Hoa...”. Anh hít sâu một hơi, siếtchặt vòng tay.“Buổi chiều... bố đi chợ mua đồ... bị...”.

“Cái gì?...”.

Cô bắt đầu run rẩy kéo cổ áo tay anh, khom người kiềm chế cơn khó chịu dâng lêntừng đợt.

“Sau đó...”.

“Họ gọi điện cho em nhưng mãi không liên lạc được, sau đó tìm được anh, khi anhtới... đã không còn kịp nữa...”. Anh kểlại một cách khó khăn, từng giọt lệ tràn ra trong đôi mắt ngầu đỏ.

“Cái gì gọi... không kịp nữa?”.

Qua vai anh truyền đến tiếng khóc trong cửa lớn, đâm vào thần kinh của cô. Trongsân, nhân viên làm việc mặc đồng phục đẩy xe qua, một tấm vải trắng trùm lênchiếc xe, bánh xe nghiến lên con đường gạch phát ra tiếng cót két, toàn thân côchấn động theo âm thanh đó, tay dường như bấm vào thịt anh.

“Phổ Hoa...”. Anh nâng mặt cô lên, cựckỳ bi thương nói với cô, “Phổ Hoa... bố mất rồi...”.

Cô căn bản không hiểu anh nói gì, cơ thể mềm nhũn, nhìn bầu trời sương mù,trong đầu dường như có tiếng ù ù vô tri vô giác, giống tiếng đồng hồ, lại giốngnhư tiếng khóc tan nát cõi lòng.

Cô lấy hết sức đẩy anh ra, cơ thể bùng nổ sức mạnh, thúc đẩy cô loạng choạngchạy về phía trước, xộc vào cửa lớn, men theo con đường gạch.

Anh đuổi theo, ôm cô từ phía sau, điên cuồng gọi tên cô.

“Phổ Hoa! Phổ Hoa! Phổ Hoa!”.

Cô leo lên bậc thềm, ngã trước cửa, cuối cùng cô dừng lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩnbước tới dưới bảng hiệu, ngẩng đầu.

Nhà xác?

Nhà xác!

Nhà xác!

Trong đầu cô nhất thời hỗn loạn, mấy chữ đó trở nên mơ hồ, cô quay đầu kéo VĩnhĐạo, hỏi một cách không chắc chắn: “Vừa nãy anh... nói...cái gì?”.

Anh ôm cô, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, cuối cùng một giọng nói bi thươngvang lên:

“Phổ Hoa... bố không còn nữa rồi...”.

*********

Trên giấy chứng nhận tử vong ghi thời gian bố qua đời, bên dưới là chữ ký củaVĩnh Đạo, Phổ Hoa cầm bút lên, tay vẫn cứ run run, chữ viết xiêu vẹo, Vĩnh Đạobước tới nắm tay cô giúp cô viết nốt.

Ra khỏi phòng làm việc của bệnh viện, cô ngồi trên hành lang, đợi Vĩnh Đạo làmcác thủ tục khác. Cửa lớn của nhà xác nằmchéo với chỗ cô ngồi, luôn có gió lạnh âm u mang theo tiếng khóc vọng lại từcuối hành lang. Trước khi vào, Vĩnh Đạo kéo cô ra một bên, dường như cầu khẩnthương lượng với cô: “Đừng đi đến cuối hành lang nhé? Hai ngày nữa rồi nhìnsau?”.

Mặt cô đỏ rực, chỉ còn lại hai đầm nước tối om trong đôi mắt, thế nào cũngkhông thể tập trung được, cô lắc đầu một cách máy móc, mò mẫm bức tường dàimênh mông, vẻ mặt bướng bỉnh.

Vĩnh Đạo úp tay lên cái trán nóng bừng của cô, cô tránh đi.

Nền gạch phản chiếu ánh đèn âm u, nét mặt cô cũng xa vắng.

“Em muốn vào!”.

Cô nhấn mạnh từng từ, rít lên qua kẽ răng, bản thân giơ tay ra gõ cửa. Anhkhông lùi bước, thở dài, tới cửa sổ của phòng trực đêm đưa giấy chứng nhận.

Rất nhanh, cánh cửa sắt khép chặt từ từ mở ra, một luồng khí lạnh buốt xộc lên.

Phổ Hoa rùng mình, vô thức dán sát vào sau Vĩnh Đạo.

Anh bình tĩnh, kéo tay cô ủ ấm, cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay, họtrao nhau ánh mắt phức tạp, bước vào.

Nhân viên làm việc theo thông tin trên tờ chứng nhận đi tìm vị trí, mở tủ sắt,kéo ra giá sắt trong ngăn tủ. Phổ Hoa luôn đứng sau,khi sắp lật tấm vải trắng phủ trên đó, cô nhắm mắt, dán mặt vào lưng Vĩnh Đạo. “Đượcrồi, qua đây đi!”.

Nhân viên đưa tấm khăn trắng cho Vĩnh Đạo, anh quay người lại, che đi cảnh tượngtrước mắt, lại xác nhận một lần nữa với cô.

“Em thực sự muốn nhìn chứ?”.

Phổ Hoa bịt miệng, cúi đầu im lặng, cuối cùng lấy hết can đảm từ từ bước ra.

Một cơ thể mất đi sinh mệnh nằm trên giá, lại gần hơn chút nữa còn có thể nhìnthấy dấu vết vụ tai nạn xe để lại trên đó. Vệt máunâu loang lổ trên bộ quần áo, miệng vết thương cấp cứu chỉ khâu đơn giản, dướiánh đèn cả gương mặt xanh xao, co rúm, hoàn toàn là một người khác so với ngườibố trong tưởng tượng của cô.

Cô không biết cái gì đã chống đỡ được mình mà có thể giơ tay chống lên giá,từng chút tiếp cận bàn tay ở bên ngoài.

Cả đời bố làm kỹ thuật trong xưởng, hai tay quanh năm lúc nào cũng có những vếtthương lớn nhỏ, gan bàn tay có một vết sâu, cô không thể nhận nhầm. Lật bàn taylạnh lẽo cứng ngắc đó, cô ngồi xuống tìm kiếm nếp nhăn trên đó. Cuối cùng, sờthấy vết chai thô ráp quen thuộc ở giữa khe hở ngón tay.

Toàn thân không còn trọng tâm, Phổ Hoa ngồi bệt xuống đất, dựa lên thanh chốngbằng sắt, dường như linh hồn cũng bị rút sạch.

Vĩnh Đạo cúi xuống, cẩn thận đỡ cô: “Chúng ta ra ngoài đi, được không?”.

Cô không chút phản ứng, cũng không đứng dậy nổi, chỉ kéo bàn tay đó khôngbuông.

“Phổ Hoa...”. Anh vỗ vỗ mặt cô, ôm côlên để cô dựa vào mình.

Cô vẫn như đang thiền, cả người mềm nhũn, không ngừng run rẩy.

Nhân viên bước lên đóng tủ, cô mới đột nhiên định thần, nhào lên kéo mép giásắt, tan nát cõi lòng gọi một tiếng: “Bố!”.

Thế giới của Phổ Hoa sụp đổ, thậm chí cô cũng không biết trở về nhà kiểu gì, vìsao có rất nhiều người bên giường, quan tâm gọi tên cô.

Ngoài mệt mỏi và đau đớn, trong đầu cô trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra,không đau khổ cũng không náo loạn, ngồi trên giường yên lặng đến khác thường.

Có người nắm tay cô, liên tục xoa nắn tay chân lạnh lẽo của cô. Cô quá mệt, khôngmuốn quay đầu nhìn rõ đó là ai, ánh mắt lạc đến một góc trong căn phòng rồidừng lại ở đó, nhớ về gương mặt bố trước khi rời nhà.

“Uống chút nước đi...”. Giọng nói quen thuộc lạivang lên lần nữa, xoa đầu cô, khẽ vỗ vai cô, giống như đối xử với một đứa trẻsơ sinh còn quấn tã, “Phổ Hoa...Phổ Hoa...”.

Cô định thần lại quay về hướng anh, nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng khócngắt quãng ở ngoài cửa. Mẹ cũng chen lẫn trongđó. Vì rất đau buồn nên cô đắp chăn trùmđầu để bản thân mình co vào đó, được bóng tối ôm ấp.

Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng thở dài, dường như chạm vào vết thương trongtrái tim, nước mắt chảy xuống.

Sự tồn tại của Vĩnh Đạo là niềm an ủi lớn lao trong giờ khắc này nhưng với thânphận của họ, cô không thể biểu hiện quá nhiều trước mặt anh.

Tiếng khóc bên ngoài dần yếu đi, ban đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ thấyâm thanh không khí giãn nở, Phổ Hoa lật chăn ngồi dậy, cầm khung ảnh đầu giườngdán sát vào má nóng bừng, dưới ánh đèn cô nhìn kĩ người trong ảnh. Đó làbức ảnh chụp chung hiếm hoi của cô và bố tại hiệu chụp ảnh, hai người mỉm cườivới nhau, đường nét mặt mũi đều giống nhau một khách khó nói. Cũng làsự ngầm ăn ý giữa hai bố con, những năm qua cô mới có thể trở về bên bố khi gặpthất bại và những điều không như ý.

Nhưng bây giờ, bố đã không còn.

Nghe thấy tiếng động khẽ trong phòng, cô chợt ngẩng đầu mới phát hiện Vĩnh Đạongồi trong góc, cánh tay giao nhau trước ngực, vẫn vẻ bi thương hiện rõ trênmặt, tuyệt không ít hơn cô một chút nào.

“Uống thuốc đi...”. Anh bước tới, cầm cốcnước và viên thuốc trên đầu giường, “Em không thể ngã xuống, bố chỉ còn mình emthôi!”.

Cô nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc.

Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Phổ Hoa đã ra khỏi giường, tìm một bộ quầnáo đen trong tủ, vấn tóc thành búi bằng chiếc bút chì.

Mở cửa phòng, trong phòng khách mùi thuốc lá nồng nặc. Ngườiđến chia buồn đều tản đi, trên bàn trà bày cốc, gạt tàn đã dùng, Vĩnh Đạo nằmtrên ghế sofa, đắp áo khoác, đầu gối lên tay. Nghe thấy tiếng kẹt cửa anh liềnngồi dậy.

Phổ Hoa không nói gì, đi vòng qua ghế sofa vào phòng tắm chỉ đơn giản rửa mặtgội đầu, dùng nước ấm vẩy lên đôi mắt khô. Khi ra, anh xắn tay áo lên thu dọnđồ đạc trên bàn. Phổ Hoa bước qua đó, cầmgiẻ lau từ tay anh.

Anh đứng bên, dấu vết của việc thiếu ngủ hiện rõ trên mặt. Cô biếtbản thân mình cũng chẳng ổn, nhưng vẫn thu dọn đồ đạc, quay lưng nói với anh:“Em uống thuốc rồi”.

Cả một buổi sáng, Phổ Hoa đóng cửa trong phòng sắp xếp hậu sự của bố, nhữngviệc muốn làm đều viết trên giấy, liệt kê rất rõ ràng. Cô vẫnkhông muốn lên tiếng, việc gì cũng viết trên mảnh giấy đưa mẹ hoặc Vĩnh Đạo.

Buổi trưa Quyên Quyên vội đến, mang theo đồ ăn, Phổ Hoa bày trên bàn, kéo QuyênQuyên vào trong phòng bố khóa trái cửa.

“Sao vậy?”. Quyên Quyên thấy cô bậtmáy thu thanh, bật âm thanh ở mức lớn nhất tiếp sóng chương trình Bình thư đangphát. [Bình thư: một hình thức văn nghệ dân giancủa Trung Quốc, khi kể chuyện câu chuyện dài dùng khăn, quạt làm đạo cụ.]

Phổ Hoa thu dọn quần áo bên gối, nhoài lên đó, mệt mỏi day day Thái Dương, lấyra tờ giấy xếp gọn gàng trong túi “Mua giúp mình chút đồ”.

Quyên Quyên nhìn mảnh giấy dùng mu bàn tay áp lên trán và sau gáy cô, vẫn hơisốt, không ra mồ hồi.

“Không thì đi xem một chút? Việc có thể để người khác làm”.

Cô cố chấp lắc đầu, chống người lên ôm Quyên Quyên dựa vào vai cô ấy.

“Mình muốn tự làm, uống chút thuốc là được”.

“Phổ Hoa...”. Giọng nói của Quyên Quyêntrở nên nghẹn ngào, trong mắt lộ ra vẻ thương xót và thông cảm, “Mình biết xảyra chuyện như thế này... cậu nhất định rất buồn... nhưng... việc đãđến nước này, cậu phải kiên cường... Bố cậutuy không còn, nhưng vẫn có bọn mình...”.

Phổ Hoa lau đôi mắt khô, ngoài đau đớn vẫn là đau đớn. Tronglòng trống rỗng, không phải không muốn tưởng nhớ và bi thương, chỉ là không cònsức mà thôi, “Mình biết... nhưng vẫn có rất nhiềuviệc phải làm...”.

“Ăn chút đồ đi, mình mang vào cho cậu nhé?”. QuyênQuyên hỏi.

“Nằm một chút trước đã, cậu đi ăn đi”. Phổ Hoaxua xua tay, dựa lên gối vặn nhỏ âm lượng của máy thu thanh.

“Vậy mình ở cùng cậu”. Quyên Quyên ngồi cạnh cô,kéo tấm mền đắp lên người cô, đút tờ giấy vừa nãy vào trong túi áo.

Lo chuyện hậu sự là công việc cực kỳ rườm rà kiệt sức, cả nhà cô của Phổ Hoađến, lo liệu giúp cô từ đầu đến cuối.

Vĩnh Đạo cũng ở đó, Phổ Hoa không biết anh tới khi nào, hoặc anh không hề đi.Anh phụ trách tất cả việc tiếp đón, tiễn đưa và việc bên ngoài, giảm bớt vất vảcho cô. Hàng sáng khi cô dậy, trên bàn đã bày nước mật ong và thuốc, bữa ăncũng đặc biệt được chuẩn bị, đều là những món cô từng thích ăn.

Nhưng thời gian này, cô quả thật không ăn nổi cái gì, cũng không soi gương. Sờhai má gầy đi, đôi môi khô nẻ, cô không còn quan tâm nữa.

Nếu nói bình thường thì chỗ nào cũng đều không thoải mái, nhưng nếu nói cô bệnhthì Phổ Hoa vẫn kiên trì được.

Hai hôm trước khi đưa linh cữu đến nơi hỏa táng, Quyên Quyên đưa cô đi chọn áocho bố. Trong cửa hàng, cô giơ áodài kiểu Trung Quốc màu đen lên so với ánh mặt trời, đột nhiên đầu óc choángváng ngã trước quầy hàng. Khi cô được đỡ lên, bộquần áo trên tay đã bẩn, cổ tay cũng bị trầy một miếng da lớn, chảy máu. Cô dựalên tường khó nhọc thở hai hơi, dựa vào người Quyên Quyên dặn dò: “Đừng... Đừngnói cho anh ấy biết...”.

Quyên Quyên biết cô đang chỉ điều gì, chẳng có cách nào với sự cố chấp của cô.

“Hà tất phải vậy?”.

Phổ Hoa kiểm tra xong chỗ ngã sượt da, cắn môi buông tay áo xuống phủi bụi đất,yếu ớt tựa như đang độc thoại: “Dù sao sau này... cũng làmột mình...”.

************

Vất vả chống đỡ đến tuần đầu của bố, sáng sớm Vĩnh Đạo vào phòng gọi Phổ Hoaphát hiện thấy cô đã thay bộ đồ đen lặng lẽ đứng đợi bên cửa sổ, bên mai càimột đóa hoa nhỏ màu trắng.Cô tiều tụy hơn mấy ngàytrước, một chút trangđiểm nhẹ cũng khôngthể che đi quầng mắtxanh đen và đôi má gầy đi mộtcách rõ ràng.

Cô bước tới bên cạnhanh, cố ra vẻ bình tĩnhnói: “Em xong rồi... đi thôi...”.

Anh nắm chặt chiếcchìa khóa xe trong tay,kìm chếcơn kích động muốn bước lên ôm cô vào lòng.

Ở nhà họ Diệp bảyngày, những câu họ nóivới nhau cộng vàokhông quá mười câu,cho dù anh làm gì, nói gì, cô đều phản ứngrất lạnh lùng, cũngkhông chỉ đốivới mình anh, cô chẳng có hứng thú với cái gì,ăn cơm cũng miễncưỡng mới ăn được một ít.

Trước khi ra khỏi cửa,Phổ Hoa lại vào phòngngủ của bố, nằm sấp lêngiường một lát, mởchương trình phátthanh, chuyển sangtiết mục bố thườngnghe.

Trên đường, tâm trạng của Phổ Hoa gầnnhư không cóbất kỳ sự bấtổn nào, tới giờ phúttạm biệt cuối cùng,chỉ yêu cầu được ở riêngvới bố vài phút.

Sau khi tất cả mọingười đi ra, cô cầm những thứchuẩn bị trong túi bàybên cạnh bố. Trongđó có tấm ảnh hồi nhỏ của cô, một lọn tóc,một hộp bánh sủicảo,một bao thuốc và một hộp cờtướng. Cô khẽ gọi tiếng“bố”. Giống như khi bốngủ trưa, cô rất sợ làm bốtỉnhgiấc.

Nhưng trong lòng Phổ Hoahiểu rõ. Lần từ biệt này làvĩnh viễn, vì thế côngây ngốc nhìn bố đang nằmtrongcỗ quan tài, ghi nhớ từng chitiết trên gương mặtbốvào trong đầu. Cuối cùng cô bước tớitrước bố, cúingười ấn môi lênvầng trán đã khôngcòn ấm nữa.

Nước mắt tràn ra khỏikhóe mắt, theo chópmũi rơi trên mặt bố, mộtgiọt, hai giọt... Cô lặplại: “Bố, con là Phổ Hoa...”.

Căn phòng từ biệttrống rỗng chỉ cógiọng nói của mìnhcô.

Quan tài đóng lại,đặt lên xe đẩy đi. Phổ Hoađuổitheo, mắt tiễn chiếc xe đẩyđi xa, quỳ trước cánhcửacuối cùng của phòng từ biệt, bái lạy chàotạm biệt bố.

Trán đụng vào nền đất lạnhlẽo, một chút an ủi tronglòng cô tan vỡ theotừng giọt nước mắt,dường như hóa thành nhiềumảnh vỡ.

Vĩnh Đạo bước ra từ cửa sau, đỡ cô lên,tất cả nỗi bithương và yếu ớt của côđều bộc lộ trước mặtanh. Anh không nói gì chỉ ôm cô, dùng cằm cọ lêntrán cô.

“Khóc đi... Khóc đi em...”. Anh như đang cẩnthận dỗ dành một đứa trẻ.

Lời của anh khiến cô càngđau lòng hơn, sựkiêncường bề ngoài mấy ngàyqua sụp đổ tan tành, cuốicùng Phổ Hoakhông kìm nén được nữa, côòa khóctrong vòng tay anh.

“Vì sao... Có phảiem... làm sai điều gìkhông...”. Cô chạy đến cánh cửa lớnđã đóng, nhoài lên cửagàokhóc, “Bố... Sao bố tàn nhẫnnhư vậy... Bố... Đừngbỏcon... Bố trở lại đi... Con là HoaHoa... Bố, con là Hoa Hoa... Con làmthế nào... Bố, bố trở lại...bố trở lại...”.

“Suỵt...”. Anh bước theo,nghẹn ngào nói khônglênlời, cúi đầu trước bố như cô, áp lên vầng tránnóng hổi của cô, đáy mắt cósự áy náy được cất giấu rất lâu rồi,“Khóc đi... Sẽ ổn thôi... Còn có anh mà...”.

Cho dù anh đang nói dối cô cũngmuốn tin, giây phútnày cô rất cần một cáiôm, không thể suy nghĩ đến khúc mắc vàkhoảng cách giữa haingười, ôm eo anh,cô mặc kệ tất cả màkhóc, nước mắt từ từthấm ướt áo anh.

Họ ở lại một lúc trongphòng từ biệt, trướckhi nghi thức từ biệt bắtđầu, họ được nhânviên mời ra ngoài.

Một trước một sau rờiphòng từ biệt, cô liền bướcvàotrong ánh nắng mặt trời,trốn xa anh, một mìnhhongnắng dưới ánh nắng bên ngoài, ánh mắt bay đến tấm biamộ phía xa.

Một bóng đen trùmlên đỉnh đầu cô, bước tớiđằng sau ôm lấy bờ vaicô. Cô vốn có thểvùng vẫy nhưngkhông muốn động đậy, dựa sát vàolòng anh.

Nhân viên đột nhiênmở cánh cửa bên,thúc giục ngườinhà rời đi.

“Đỡ chút nào chưa?”. Anhhỏi.

Cô thu lại ánh mắt đặt trêntấm bia phía xa, “Vâng”một tiếng, để anhđỡ.

“Vần không hạ”. Tay anhđặt trên trán cô,muốn xoay người cô lại.

Cô không cử động, thấp giọngnói: “Em không sao”.

Trên xe trở về nhà,Phổ Hoa ôm hũ trongồi cùng Quyên Quyên ở ghếsau, khi đến gầnngõ, xe đi chậmlại, Vĩnh Đạo hạ cửakính một bên xuống,chống lên vô lăng nói:“Sắp tới nhà rồi”.

Phổ Hoa áp mặt lên tấm kính,hồi tưởng lại con ngõnhỏ quen thuộc, ngườigià tụ tập xungquanh cây khếchỗ ngã ba,dưới cột điện là nơibố thường hay đánh cờ mỗi buổi tối,con đường nhỏ kéo dài đến chợ,mộtbên đường hơi trũng xuống,vẫn chưa được rảinhựa.

Cô cúi đầu xoa nhẹhoa văn trên hũ tro,chớp đi hơi nước trong mắt, ôm hũ lên ngangcửa sổ, nói: “Bố, chúng ta sắptới nhà rồi”.

Xe chầm chậm đi qua con ngõ họsống mấy chục năm,chạy thẳng đến dướitòa nhà.

Vì là tối đầu tiênsau khi hỏa táng, Phổ Hoakiên trì túc trực bênlĩnh cữu bố.

Cơ thể biến mất,linh hồn mãi tồntại, đây là lý giải về sinhmệnh của cô.

Bàn thờ đặt trongphòng bố, bức ảnh phục chếtrước đó đã được in ra.

Đa phần người thân vàbạn bè tham gia xongnghi thức đều đã rời đi, cả nhàcô họ về khách sạn, mẹ cô đợiđến nửa đêm cũng bị dượng đón về. Cănphòng trở nêntrống vắng, Phổ Hoathắp nén nhang, chuyểnchiếcbàn, ngồi trước di ảnh của bố, cầm vài tờgiấy đã viếttrong bảy ngày qua, lặng lẽđọc dòng chữ trên đó.

Nửa đêm gần về sáng cóngười gõ cửa, cô mởkhóa,Vĩnh Đạo đang đứng trước cửa, bưngthuốc. Vài ngàykhông được nghỉngơi, nếp nhăn trêntrán anh hằn rất sâu, hiện rõ tâm sựnặng nề.

“Anh có thể vào không?”. Anhhỏi.

Cô lùi lại mộtchút, nhường đường: “Anh vào đi, em...vừavặn em đang có chuyệnmuốn nói với anh”.

“Sao vậy?”. Anh vôthức giơ tay thử nhiệtđộ của cô,bị cô tránh đi.

“Anh ngồi đi”. Côchuyển chiếc ghế đặt trước mặtmình.

“Có chuyện gì?”.

Cô trở lại bên tấmảnh bố, lấy một vậtbước tới cạnh anh.

“Cái này... cho anh”.

Phổ Hoa cẩn thận mở bàntay, đôi mắt vằn những tia máukhông chút do dự.

Một chùm chìa khóanằm trong lòng bàn taycô, trên vòng chìakhóa treo mác ô tô, vốn dĩ cùngmột đôi vớichìa khóa xe của anh, khi muaxe mỗi người dùngmộtchiếc, ám chỉ sẽ khôngchia ly.

Vĩnh Đạo nhìn chìa khóa, lạinhìn cô, không hiểu ýcô.

“Đây là chìa khóa nhà bênđó...”. Cô dừng lạimộtchút, nhấp môi, “Sau này...em không muốn qua đó”.

Đến một, hai giâysau anh vẫn hoàn toànkhông hiểu.

“Em có ý gì?”.

“Chính là căn nhà... trả lại choanh, em sẽ nhanhchóng hết sức dọnđồ về đây”. Cô nói hết nhữnglời đã chuẩn bị sẵn trướcđó, học thuộc đâu ra đấy từngchữ.

“Em muốn chuyển đi?”. Anh vẫnkhông thể tin nổi,tang lễ vừa kếtthúc cô liền nghĩtới những điều này.

“Vâng, em muốn chuyển về, đây mới lànhà của em”.Cô gật đầu.

“Nếu anh không đồng ý?”.

“Đây là chìa khóa, anh nhận lấyđi”. Cô không giảithích nhiều nữa, giaochìa khóa vào tayanh, lấy cốc nước lạitiếp tục ngồi trướcdi ảnh, trở thành một photượng.

“Em...”.

“Mấy ngày này, cảm ơnanh. Bây giờ... anh cóthể về rồi”. Cô ngồi thẳnglưng, từ đầu đến cuối quaylưng lại với anh.

Phổ Hoa không nghĩ racách nào tốt hơn để cảm ơn anh, nhữngthứ cô có chỉ còn lại căn nhàđó.

Nhưng anh không đi, cũng không ngồi, chỉđứng sau lưng cô.

Không biết đứng đã bao lâu, khôngđợi được cô quay đầu, anh mở cửa đira.

Sau vài phút làtiếng đóng cửa.

Phổ Hoa lại chờ đợi rất lâu, cổ tê dạimới quay đầu lại,Vĩnh Đạo đã không còn ở đó nữa.

Cô đứng lên đi ra phòng ngoài, dựa lênkhung cửa nhìnxung quanh cănphòng.

Bốn bức tường trắng,đồ đạc trong nhà đã cũ.

Đây là căn phòng trốngrỗng, không có bố, saunàycũng không còn Vĩnh Đạo.

Họ đều là những người khôngthể thay thế, bâygiờ, cô đều đã mất họ.


************


Cho dù trải qua đại tang,cũng không thể cóngười mãi mãi ở bên,đây là đạo lý PhổHoa hiểu rất rõ.

Sau khi Quyên Quyênvề, cô uống thuốc,vẫn mặc nguyên quần áo nằmtrên giường, nhanhchóng thiếp đi. Sau bảyngày, lần đầu tiên côđược gặp bố tronggiấc mơ của mình, ông vẫn chắptay sau lưng đứngtrong ánh tàdương mỗi hoàng hôn,nghe tiết mục Bìnhthư ông ưa thích. Thấy cô vào,ông cười hỏi: “Hoa Hoa. Tối naygói bánh sủi cảokhông?”.

Cô vội gật đầu bước tới bancông, gọi một tiếng“Bố?”.

Bố quay người chỉnhkênh, không nghe thấy.

Cô tiếp tục bướclên phía trước, tới bancông, run rẩy gào: “Bố...”.

Bố vẫn không để ý, nhìnxuống tầng dưới.

Cô không cam lòng,giơ hai tay muốn ôm bố. Cơ thểbố đột nhiên nghiêng lệch rangoài lan can, khi cô sắpchạm vào, kể cảchiếc đài cũng bay theo. Cô cảmnhận được gấu áo bố, cũng chỉ tronggiây phút ngắn ngủi,sau đó là âm thanh va chạm rầmrầm, hồn bay pháchlạc...

Phổ Hoa hét lớn, cơ thểnảy lên, thực ra chỉlà trở mình tỉnhgiấc.

Cô ngồi dậy, rèm cửa sổ vẫn khẽ layđộng trong gió,không có bóngdáng bố, căn phòngchỉ có cái lạnh u buồn.Cô sờ lên người, toànthân toát mồ hôi,quần áo dính lên lưng rất khó chịu.

Bầu trời chiều âm u ảm đạm như sắpmưa.

Đóng cửa ban công, cô ômđầu gối ngồi ngồingẩn trên giường.

Từ tối trở về từThiên Tân, vết thươngcũ trên ngực bắt đầu táiphát, sau đó đau từngcơn, dùng thuốc QuyênQuyên mua để giảm đau, bây giờ cơnđau lan rộng ra bả vai và saulưng, trước ngực cũng cócảm giác khóchịu, hít thở đều rất khó khăn.

Cô cầm điện thoạigọi cho mẹ. Hỏi bà đãăn chưa, dặndò bà không cần tới nữa. Cô hiểu rõ thânphận của bà tham gia quánhiều việc hậu sự sẽkhiến dượng khôngvui. Tuy nói theotình lý, mẹ nên thamgia. Mẹ hỏi cô khỏe hơnchút chưa, cô cườinói: “Con không sao”.

Đặt điện thoại xuống, Phổ Hoabước ra ban công, đứng ở chỗ bố dừnglại trong giấc mơ,nhìn ra xa.

Căn phòng yên tĩnhđến mức có thể nghethấy âm thanh chiếc kim rơixuống đất, chỉ có kim đồng hồ treo trên tường chuyển động tích tắc từng tiếng. Tronghoàn cảnh như thế nỗi đau khổ và cô đơn trong lòng cô không ngừng lan ra, nóhình thành sự đối lập rõ ràng với cái ồn ào náo nhiệt ở dưới lầu.

Vợ chồng cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, trẻ con gây rắc rối, ngườigià thảo luận giá cả thức ăn và giảm giá ở chợ trong thời gian gần đây, tài xếxung đột với bảo vệ vì xe ra vào cửa lớn. Còn cô chỉ có một mình với căn phòngtrống.

Cô đứng rất lâu, hai chân đã mỏi, mắt cũng mờ mới trở về phòng. Cô vàothắp nén nhang cho bố, lấy vải bông lau xung quanh hũ đựng tro của bố, chuyểnghế tới chỗ gần hơn, giống như trước đây khi ăn cơm xong, ngồi cạnh bố nóichuyện.

Nhưng lần này chỉ có mình cô nói, không nghe được tiếng bố trả lời.

“Bố... con rất buồn... khôngrõ vì sao... có thể... là nhớbố...”. Cô nắm chặt quân cờ tướngtrong tay, “Buổi sáng Quyên Quyên đã đi làm... Mẹ...cũng về nhà bên đó... Con không biết khi nào họsẽ trở lại... hay sau này không còn trở lại nữa... Tốiqua... anh ấy cũng đi rồi...”. Côngẩng đầu chờ đợi, sau đó tiếp tục nói.

“Vừa nãy con đã nằm mơ... một giấc mơ rất đángsợ...Con gọi bố, nhưng bố không để ý đến con cũng không quay đầu nhìn con mộtcái... Có phải bố giận con rồi không.... Nếuthật thế, cho dù con phạm lỗi như thế nào... bố nhấtđịnh phải tha thứ cho con.. Được không?... Conbiết những năm qua bố sống rất vất vả, rất mệt mỏi... Nguyênnhân do mẹ, cũng vì con... Con và anh ấy... nhấtđịnh đã khiến bố thất vọng...

Thực ra... con vẫn luôn cho rằng... anh ấysẽ chờ đợi...nhưng anh ấy đi rồi... giốngnhư mẹ lúc đầu...

Con hơi sợ hãi... trước đây, bên cạnh bố ít nhất còn có con... nhưngsau này... bên cạnh con còn có ai đây?”.

Nhìn nụ cười của bố trong khung ảnh, nước mắt bất giác trào ra, Phổ Hoa khôngmuốn lau, từng giọt rớt xuống mu bàn tay, lại từng giọt từng giọt khô đi.

“Vì vậy con không muốn tiễn bố đi, mẹ nói bố ở trong nhà sẽ không tốt chocon... nhưng con thấy không phảinhư vậy... con muốn giữ bố lại nơi đây... ở bêncon...có thời gian thì nghe con nói chuyện... Chúngta lâu lắm rồi... không nói chuyện... đúngkhông bố...”.

Phổ Hoa bình tĩnh nhớ lại quá khứ, thậm chí nghĩ đến cái chết.

“Con không biết... chết có cảm giác thếnào... không biết bố ở đó sốngcó tốt không... Nếu bố thiếu gì... có thểnói với con trong mơ... nói chuyện với con... Một ngày nào đó... con cũng sẽtới nơi đó... con sẽ mua một miếng đất bố thích... sau đóqua đó ở bên bố... Khi ấy, chúng ta có thể gặp mặt rồi... Đúng không?”.

Nghĩ tới có một ngày đoàn tụ cùng bố, cô ngậm nước mắt mỉm cười.

“Bây giờ con rất tốt... bố không cần lo lắng... Consẽ...chăm sóc tốt cho bản thân... Thậtđấy... Con chỉ nhớ bố... vô cùngnhớ bố...”.

Bố trong ảnh vẫn nở nụ cười, cô đặt quân cờ trở lại bàn cờ, cầm khung ảnh lên,xoa nhẹ lên khóe mắt đầy nếp nhăn sau tấm kính, khẽ khàng ôm trước ngực.

Cánh cửa két một tiếng dần dần mở ra, ánh dương bên ngoài chiếu qua khe cửa vàophòng.

Cô quay phắt đầu lại, thấy Vĩnh Đạo nghiêng người dựa lên khung cửa, Phổ Hoakinh ngạc đứng sững tại chỗ, hoàn toàn quên mất phải lau nước mắt trên mặt đi.

Cô vốn không chú ý tiếng chuông cửa, nhưng rõ ràng anh đã đứng ở đó rất lâurồi, ánh mắt ngưng đọng ở một nơi, túi ni lông trong tay lặng lẽ rủ xuống mộtbên người.

“Anh... sao đến vậy...”. Cô lauqua loa mặt, lấy lại tinh thần.

Vĩnh Đạo không trả lời, bước vào phòng đóng cửa, đổi sang tư thế dựa vào cánhcửa.

Anh dường như cũng không ngủ cả đêm, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, uể oải, râu mọclan xung quanh hàm dưới, trên người vẫn mặc bộ quần áo cũ, miếng vải tang màuđen trên cổ tay áo cũng chưa gỡ xuống.

“Em ăn cơm chưa?”. Anh dịu dàng hỏi.

“Rồi”. Phổ Hoa đặt bức ảnh củabố lên bàn thờ, trốn tránh ánh mắt của anh.

“Em ăn gì?”. Anh tiếp tục truy vấn.

“Không nhớ nữa”.

“Vậy còn thuốc?”.

“Em cũng uống rồi...”.

“Thật không?”.

Anh không tin, giống như sớm đã nhìn thấu lời nói dối của cô, bước tới đặt taylên gáy cô. Trong giây phút lòng bàn tay và da thịt tiếp xúc, Phổ Hoa không nénđược hơi co người lại.

Tay anh rất lạnh, cơ thể cô lại nóng bừng.

Anh không cho cô thời gian giải thích, bế bổng cô lên.

“Anh... làm gì vậy!”. Côhoảng hốt, toàn thân mềm nhũn.

“Em đang sốt!”. Anh không thèm phân trầnđưa cô về phòng, đặt cô lên giường, kéo chăn đắp thành hai lớp lên người cô.

Cô vẫn muốn ngồi dậy, lại bị ấn xuống gối. Lần này Vĩnh Đạo dùng chút sức, côquả thật không động đậy được, đành nằm xuống, quay mặt vào trong.

“Nghe anh một câu được không?”.

Anh ngồi rất lâu sau lưng cô, vài lần thở dài bất đắc dĩ, giống như quở trách,cầu khẩn, lại giống như đau lòng.

Nản lòng và mệt mỏi kéo nhau trở lại, cô không phân biệt được tâm trạng củamình, cuộn tròn người, cảm thấy mọi người đều đã đi, nhưng anh trở lại, cònkhiến cô tủi thân, buồn bã hơn trước kia.

“Anh... đi đi...”. Cô vùiđầu trong chăn, không muốn nhìn anh, nước mắt không nén được tuôn trào.

Anh không nói gì, ôm cô qua tấm chăn.

Toàn thân cô căng ra, rất nhanh chóng lại mềm đi.Trong cánh tay anh có một sựấm áp an ủi không thể nói rõ, cho cô cảm giác an toàn, khiến cô không thể khôngtừ bỏ cái gọi là khoảng cách, vô tình càng dựa sát vào anh.

Giống như khi từ biệt bố, hai người ôm chặt nhau, không hề có khe hở nào.

**************

Phổ Hoa mệt mỏi rã rời đẩy chăn trên người ra rồi ngồi dậy, túi chườm trên đầutrượt xuống gối, vàigiọt nước chảy từ Thái Dươngvào tai.

Cô không nhớ mìnhngủ khi nào, trước đó xảy ra việcgì. Bộ quần áo còn vết mồ hôitrên người đã được thaybằng bộ đồ ngủ sạchsẽ, sau cổ còn lótkhăn bông khô.Cô còn đang nghihoặc thì cửa phòngbật mở.

Thấy Lâm Quả Quảbưng khay vào, Phổ Hoakinhngạc, “Lâm Quả Quả... Sao chịở đây?”.

“Tỉnh rồi? Cảm giác đỡ hơnchưa?”. Lâm Quả Quảđặtkhay xuống, ngồi bên cạnhgiường lấy mu bàn tay thửnhiệt độ của Phổ Hoa, ấn cô trở lại gối kéochăn lên vai cô, “Nằm xuống đi, vừa hạsốt”.

“Tôi sao vậy?”. Phổ Hoangơ ngác nằm trởlại.

“Cô sốt hai ngày rồi”.Lâm Quả Quả khuấycốc nước, thổi chonguội, “Khi tôi vừa tới, cô cònkhông nhận ra tôi, gọi dậy cũngkhông tỉnh, cũng may đãuống thuốc hạ sốt,bằng không phải đi bệnh viện”.

Phổ Hoa quay đầu nhìnđồng hồ báo thức trên đầugiường,“Bây giờ... đã là chiều rồià?”.

“Buổi tối... sắp hai giờrồi...”. Lâm Quả Quảbưngnước đường gừng tới, “Uống chútđi, vừa đun xong,uống vào sẽ toát mồhôi”.

“Cảm ơn”. Phổ Hoa dựa lên gối,múc một thìa nướcđường gừng cho vàomiệng.

Đường gừng mịn, đường đỏ mềm, trứnggà thơm dịu, vị ngọtấm lâu ngày chưa được thưởng thức.Đã bao lâu chưa uốngcái này? Cô không nénđược cảm xúc.Trước đây khingười không khỏe, VĩnhĐạo thích nhất đun nước đường gừng,hàng tháng đều đun một, hailần. Anh cũng sẽ ngồi cạnhgiường như Lâm Quả Quảvậy, nhìn cô uống từngngụm, đến đáy bát thì dùng thìamúc chỗ còn lại đút cho cô.Sau này chia tay, bảnthâncô không hào hứng làm mấy thửphức tạp như vậy,khibị bệnh chỉ có thể miễncưỡng chịu đựng, nằmxuốnghoặc ôm một túi nướcnóng cho tới khi cơn đaubiếnmất...

Đây chính là hiệnthực bày ra trước mắt cô.

Không nghĩ nữa, Phổ Hoalúng túng dùng khănbôngchắn lên mắt, sự bị LâmQuả Quả nhìn thấy.Vị nước đường gừngđọng lại trên đầu lưỡi mãikhông tan, cũng đánh thức cả quákhứ đã qua.

Lâm Quả Quả ngồibên giường ôm vai PhổHoa, thở dài, hạgiọng an ủi: “Gặp chuyện như vậy...thực sự là khó khăncho cô rồi... Bây giờ dùsao cũng đều đã qua... Phảinhìn thoáng hơn... Ngàytháng sau này vẫncòn dài...”.

Phổ Hoa không nói lênlời.

“Con người thường trảiqua những việc nhưvậy, có thể sớm hơncũng có thể muộn hơn,đây là cuộc sống.Trải qua rồi sẽ trưởngthành độc lập, sẽ càng rộnglượng, biết cách cảmơn”. Lâm Quả Quả đỡ Phổ Hoanằm xuống, chỉnh đèn đầu giườngtối đi, “Ngủ một chút nữađi... Tĩnh dưỡng chokhỏe... Đừng nghĩ gì...Tất cả sẽ tốt đẹp thôi”.

Lâm Quả Quả rờikhỏi phòng ngủ, cănphòng trở nêntĩnh lặng hơn,Phổ Hoa gối lên cánhtay nằm nghiêng một bên,chuyên tâm lắng nghe âmthanh trong khôngkhí. Ngoài tiếngthở của bản thân,từ khe cửa còn rầm rìvọng lại tiếng nóichuyện của hai người phòngngoài.Người phụ nữ là Lâm QuảQuả, giọng người đàn ôngrất quen, nhưngtiếng quá nhỏ cô nghekhông rõ.

Hầu hết những lời Lâm Quả Quả khuyêncô lại đang được nói với một ngườikhác.

“Đừng lo... sẽ khôngsao... trước tiên để cô ấytĩnhdưỡng đã”.

“ừ... Đừng nghĩ gì...Sau này dần dần, sẽ tốthơn...”.

Một khoảng thời giansau đó, ngày nắng hayngày âmu, Phổ Hoa đều dậy sớm đứng trướccửa sổ hóng gió,không nghĩ bất cứ điều gì. Bệnhđi như rút tơ, thời giankéo dài, cô đành choàngáo đứng trên ban công quabuổi sáng. [Bệnhđi như rút tơ: xuất phát từ câu: Bệnh đến như núilở, bệnh đi như rút tơ thể hiện bệnh đếnnhanh,nhưng lâu khỏi.]

Nhìn lâu, cô cũng sẽ quayđầu gọi Lâm Quả Quả,để cô ấy cùng tham gia thưởng thứccảnh vật.

Lâm Quả Quả nấucháo xong, bưng lên một cốc càphêtrở lại đứng trước cửa sổ cùngPhổ Hoa, hai ngườikhông nói chuyệnnhiều, đợi ánh mặt trời chiếutừ bờ vai lên tránmới trở về phòngmỗi người làm việc.LâmQuả Quả thích uống cà phêbắt đầu một ngày đọc sáchhoặc viết văn, Phổ Hoakhông có việc để làm, liềntìmnhững cuốn sổ dán những bài báođược thu thập bao nămcủa bố, đọc từngbài, phơi nắng từngcuốn.

Họ thi thoảng sẽ nóivề Lâm Bác, Phổ Hoanghe nói cậu bé bịgửi đến nhà một người bạn,trong lòng áy náy, vài lần nhắctới chuyện đón Lâm Bácqua ở cùng,nhưng Lâm Quả Quả lại nói“Không bất tiện đâu, nócòn thíchở bên đó hơn, tự do hơnở cạnh tôi mà!”.

Phổ Hoa rất tò mò,người bạn như thế nào có thểthaythế vị trí của Lâm Quả Quảtrong lòng Lâm Bác? Côtừng muốn hỏi thânthế của Lâm Bác lại cảmthấy đây là việc riêng tư củaLâm Quả Quả, khi côấy không muốn đề cập đến thì khôngnên mạo phạm đi hỏi.

Phơi xong sổ, Phổ Hoacũng giúp Lâm Quả Quả một số côngviệc. Vì trước đây từng hợptác, thói quen làmviệc hai bên cũng đã hiểu. Lâm Quả Quả sẽđể PhổHoa giúp cô ấy sàng lọc bài viết.Khi rảnh, cô ấy cũngsẽ dừng bút đọc cho PhổHoa nghe.

Cuối cùng Phổ Hoacũng hiểu lĩnh hội về mặt tìnhcảmcủa Lâm Quả Quả đến từ đâu. Dướiánh mặt trời buổichiều, khi Lâm Quả Quả hạ kínhxuống, những câuchuyện và nhiệmvụ trở nên sốngđộng trong lời kểcủacô ấy, thi thoảng Phổ Hoa cóthể nghi ngờ nhữngđiều đó chỉ là một câu chuyệnhay thực sự đến từ cuộcsốngcủa một người nào đó.

Câu chuyện của Lâm Quả Quảphần nhiều kết thúc bithương, chưa bao giờ hoànmỹ. Phổ Hoa từng hỏitạisao, cô ấy nói mấy năm một mìnhchăm sóc Lâm Bác,cách nghĩ đối với cuộcsống và tình cảm ngàycànghiện thực, sẽ không có khátkhao không thiết thựcnữavì vậy câu chuyện dưới ngòibút và bài viết bìnhluậncũng không còn mang màu sắc mơmộng.

Vì Lâm Quả Quả đến nêncuối tuần Quyên Quyên,Thái Hồng, Tiểu Quỷ,mấy người họ lầnlượt ngưỡng mộ danhtiếng mà tới, bềngoài là tới thăm “tác giảchuyên mục” nhưngthực tế là đặc biệtđến thăm PhổHoa, cùng cô tiêuphí thời gian ngơngẩn im lặng suynghĩ.

Mọi người làm các mónăn đơn giản, Lâm Quả Quả phamột ấm trà ướp hoa lớn, tự pha chomình một cốccà phê, ngồi trongphòng khách nói chuyệnlinh tinh, không biết aikhơi ra nói về chủ đề trongchuyên mục trước đây: Hạnh phúc.

Mỗi người đều nói vềquan điểm hạnh phúc của mình,cuối cùng tới lượtLâm Quả Quả và PhổHoa.

Lâm Quả Quả giữthái độ thận trọng, nói với Phổ Hoa:“Cô nói trước đi”.

Phổ Hoa cố nén suynghĩ về chủ đề này,bảo nó lớn,thực ra nó gầnngay trong tay, bảo nónhỏ nhưng lạibao gồm rất nhiềuthứ.

“Đối với mình mànói... có lẽ sống vớinhau tới đầubạc răng long...”.

Lâm Quả Quả nghexong gật đầu, rót cho mỗi ngườimột lượt trà,“Đáp án truyền thống, hợp với cátínhcủa cô”.

“Vậy cô nhìn nhận thếnào?”. Thái Hồng khôngthểchờ đợi được bèn truy vấn.

“Tôi à...”. Lâm Quả Quả dẩu môi,uống ngụm cà phê,“Tôi không truyền thốngnhư thế nên sẽkhông hy vọng sống vớinhau đến đầu bạc răng long,tôi luôn cho rằng hạnh phúc rất khó có thểmãi mãi như mới, đợi nóbiến chất khôngbằng chủ động giànhlấy, khi nên bắt đầu thì bắtđầu, đến lúc nên buông tay thìbuông tay”.

“Buông tay?”. Thái Hồngkhông hiểu.

“Đúng, buông tay. Kếtthúc một tình cảm,lại đi tìm một tình cảm khác!”. Lâm Quả Quả thulại nụ cười, trở nên nghiêmtúc, nhìn mấy ngườiphụ nữ đang ngồi,“Các cô đã từng thửchưa?”.

Mọi người đưa mắtnhìn nhau, chỉ cóQuyên Quyên vẻmặt tò mò, “Lẽ nào... cô từng buôngtay?”.

“Tôi?...”. Lâm Quả Quảkhông nhịn được mỉm cười,hỏingược lại Quyên Quyên,“Vậy cô cảm thấy thếnào?”.

“Ớ... cái này...”. QuyênQuyên nghẹn lời, khôngtrả lời được.

Không thể nhìn mặt màbắt hình dong, ngườiphụ nữ như Lâm Quả Quả chínhlà như vậy.

Sau khi mọi người về, Phổ Hoa thudọn mọi thứ, Lâm Quả Quảđang viết trên bàn ăn.Thấy cô ra khỏi phòngbếp, đặt bút xuống vẫy vẫytay.

“Qua đây ngồi”.

“Cô đang viết gì à?”. Phổ Hoalau khô tay, liếc mắtnhìn bản thảo trênbàn.

“Chuyên mục tháng sau,đang chọn chủ đề”. LâmQuảQuả hào phóng đưa bảothảo cho cô, Phổ Hoa xemqua rồi đặt lại,ngồi đối diện với Lâm QuảQuả, chống cằm nghiêmtúc hỏi: “Quả Quả...”.

“Ừ?”.

“Tôi... muốn...”.

“Gì?”.

“Tôi muốn hỏi... sốngtới đầu bạc răng long thựcsựkhông thể ư?”.

“Cũng chẳng phải đâu, vì mỗingười mỗi khác, nhưngtôi không tin lắm”.Lâm Quả Quả nhúnnhún vai, “Cóngười từng nghiêncứu, tình yêu làDopamine có tác dụng đối với trungkhu thần kinh, đơn thuầnlà một loạiphản ứng hóahọc, Dopamine ngừng bàitiết, cảm xúcmãnh liệt kếtthúc, tình dục thoáihóa, nhất định phảichuyển hóa thành tìnhbạn hoặc tình thânmới có thể tiếp tục duytrì. Nhưng duy trìtiếp cũng không coi làtình yêu, ít nhất khôngphải cảm xúc mãnhliệt!”.

Lâm Quả Quả xếp lại bảnthảo trên bàn, “Tóm lại, tôikhông tin tình cảm lâudài, ngoài quan hệhuyết thống, những thứkhác đều sẽ thay đổi, giớitính, bề ngoài,công việc, tínhcách, trải nghiệm của conngười... Cả thế giớibây giờ không có gìtuyệt đối vì vậy hai ngườicủa khi bắtđầu, lúc kết thúc đã trở thànhhai con người khác”.

“Vậy cô cảm thấy... tôi...cũng đã thay đổi ư...”.

“Cô?”. Lâm Quả Quảđứng lên bước tới saulưng Phổ Hoa, ấn lên vai cô,“Phải nhìn ở phương diệnnào, có rất nhiều mặt côđã thay đổi, cô đổi kiểutóc, đổi côngviệc, tình trạng gia đình cũng kháctrước, nhưng mộtvài mặt khác,cô thay đổi khôngnhiều”.

“Thế ư?”.

“Ừ!”. Lâm Quả Quả gậtđầu khẳng định, “Cô vẫn rấtbài xích ngườingoài thảo luận vấn đề tìnhcảm, cô vẫn trốn trongvỏ, vẫn... không thể công khai thảo luậnvề anh ta!”.

“Tôi...”.

“Tôi biết cô có chỗ khó của cô, bây giờ cũng không phải lúc phá bỏ quá khứ, côcần thời gian, điều chỉnh tốt tâm trạng và sức khỏe, cũng cần thích ứng vớinhững thay đổi này, chuẩn bị trở lại với cuộc sống. Tương lai làm thế nào, côtừng nghĩ chưa?”.

Phổ Hoa liên tiếp lắc đầu, cô không hề có chút manh mối gì về tương lai, thậmchí còn cố tình không đụng tới hai chữ này.

“Thực ra...”. Lâm Quả Quả hơi do dự,nhưng vẫn nói ra, “Là anh ta đón tôi tới đây, cô chắc có thể đoán ra”.

Phổ Hoa nhìn sang chỗ khác, lờ đi cái tên Vĩnh Đạo.

“Mấy hôm nay, tôi cũng luôn suy nghĩ về vấn đề giữa hai người. Nếukhông thể vứt bỏ quá khứ, sau này cô nên làm thế nào...”.

“Chẳng phải tôi... đã lựa chọn từ bỏ rồiư?”. Cô không nhịn được bèn hỏi, “Tôi không giống chị, có thể lựa chọn bắt đầuvà kết thúc, tôi... chưa từng lựa chọn...chỉ tiếp nhận...”.

“Nếu... anh ta hồi tâm chuyển ý,cô cũng sẽ chấp nhận chứ?”. Lâm Quả Quả hỏi.

Giả thiết của cô ấy khiến Phổ Hoa muốn cười lại rất muốn khóc.

“Không biết... tôi căn bản chưa từngnghĩ qua... cũng không muốn nghĩ...”. Cô thảlỏng bờ vai căng cứng, mệt mỏi day day huyệt Thái Dương, “Bây giờ... trongđầu tôi rất trống rỗng... chuyện của bố... anhấy... tôi đều không nghĩ... nghĩ nhiều hơn nữa, cũng không thể thay đổi kếtquả. Bố đã không còn... anhấy... nói chung... tôikhông thay đổi được... cái gì cũng không thểthay đổi...”.

Lâm Quả Quả bước tới cùng ngắm cảnh với Phổ Hoa, vạn nhà sáng đèn trong sắcđêm, sau mỗi cánh cửa sổ đều có một cuộc sống, giống như một câu chuyện. Ánh mắtcủa Phổ Hoa dừng ở một nơi, mang theo lưu luyến sâu sắc.

Khi những ngọn đèn đã tắt, Lâm Quả Quả nói: “Phổ Hoa...”.

“Ừ?”.

“Cô biết không...”.

“Chuyện gì?”.

“Vĩnh Đạo... bây giờ đang ở dướilầu...”.

Phổ Hoa dùng ngón tay vẽ đường nét bóng dáng trên tấm kính, suy nghĩ lời củaLâm Quả Quả, tất cả suy nghĩ xoay chuyển trăm nghìn lần trong đầu cô, cuối cùngđều kết thúc cùng một giọng nói.

“Tôi... không muốn gặp anhấy...”. Cô nói cho Lâm Quả Quảbiết quyết định của mình, “Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong... muốnđược yên tĩnh một chút...”.

“Cũng tốt”.

Lâm Quả Quả ở lại đó ngắm cảnh, Phổ Hoa trở về phòng mình.

***********

Một tuần sau đó, sau khi viết xong chuyên mục, họ ra ngoài đi dạo, tới siêu thịmua vài đồ dùng, hoặc ngồi trong công viên trung tâm nói chuyện. Cuốicùng Lâm Bác cũng được đón qua sống cùng họ, thêm một đửa trẻ, tiếng cười dầndần lan ra từng góc căn phòng, tâm trạng và sức khỏe của Phổ Hoa cũng khá hơnrất nhiều.

Trong một năm ngắn ngủi trải qua hai lần bệnh nặng, cô cảm thấy bản thân giàđi, ánh mắt không còn như trước kia, khi vui mừng kinh ngạc cũng cười lãnh đạmnhư sương, luôn có tâm trạng bi ai không có chỗ để trút bỏ. Cuộc sống đã màibằng tính cách, cũng mài vỡ máu thịt, cô trở nên trầm mặc hơn trước, chỉ khi ởcùng Lâm Bác mới thi thoảng tìm thấy niềm vui, lộ ra nụ cười.

Ngày tháng cứ trôi đi như vậy, Lâm Quả Quả làm hai kỳ bản thảo ở nhà Phổ Hoa,Phổ Hoa đã hồi phục, có thể tự mình lo liệu cuộc sống, cũng đã cúng từ tuần đầuđến tuần thứ sáu cho bố.

ở cùng một tháng, Phổ Hoa và Lâm Quả Quả dần trở thành bạn thân không gì khôngthể nói, nhưng bữa tiệc vui mấy cũng đến lúc tàn. Trước khi Lâm Quả Quả đưa raý rời đi, Phổ Hoa chủ động bảo cô ấy sức khỏe của mình đã hồi phục, không muốnphiền cô ấy chăm sóc nữa.

Từ Quyên Quyên, Lâm Quả Quả, Hải Anh đến Thái Hồng, Tiểu Quỷ, mỗi một người bạnở bên cô vào thời điểm tệ nhất trong cuộc đời, Phổ Hoa đều cảm kích ghi nhớtrong lòng.

Tối trước khi đi, thu dọn đồ đạc cho Lâm Bác ngủ xong, Lâm Quả Quả tới gõ cửaphòng Phổ Hoa.

“Phổ Hoa, ngủ rồi à?”.

“Tôi chưa, cô vào đi”. Phổ Hoa mở cửa, nhườngđường cho cô ấy vào.

“Đang làm gì vậy?”.

“Viết bừa mấy thứ”. Phổ Hoa bước tới bànviết, thu dọn mấy quyển sách cũ bày dưới đèn, vặn nhỏ âm lượng chiếc đài.

Lâm Quả Quả ngồi xuống cạnh cô, lặng lẽ liếc qua nét nguệch ngoạc lung tungtrên tờ nháp.

“Cô đã thu dọn đồ xong rồi à? Sáng sớm mai tôi sẽ tiễn hai người”. Phổ Hoache tờ nháp đi, vuốt lại mái tóc rối.

“Không cần phiền đâu, bạn tôi qua đón, đưa chúng tôi về”. Lâm QuảQuả khẽ cười, “Biết không, khi cô có tâm sự, rất thích vuốt tóc như vậy”.

“Tôi?”. Phổ Hoa dừng lại động táctrên tay, vội vàng đặt tay lên đầu gối.

“Đúng. Khi trong lòng cô cóchuyện, hoặc nhất thời không biết nên làm thế nào, hay... muốn đềcập tới một vài chủ đề đặc biệt... nóichung rất thích vuốt tóc ra sau tai, tôi chú ý lâu rồi”.

“Có thể... là thói quen...”. Phổ Hoa có chút ngạingùng.

“ừ, mỗi người đều có động tác quen thuộc che giấu sự căng thẳng, Lâm Bác thíchdụi mắt hoặc nắm tai... giống tôi”. Lâm Quả Quả cười, nụ cười của cô ấy có sứclan tỏa, khiến Phổ Hoa nhẹ nhõm hơn, quên cả mái tóc đang rủ xuống.

“Ngày mai đi rồi, thực ra... có vài chuyện tôi muốnnói với cô”.

“Chuyện gì vậy?”.

“Là... liên quan tới VĩnhĐạo...”. Lâm Quả Quả dừng lại mộtchút, quan sát phản ứng của Phổ Hoa.

“Vâng... cô nói đi”.

“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy... cô nêngặp Vĩnh Đạo một lần, nói chuyện tử tế”. Lâm QuảQuả không cười nữa, nghiêm túc nói.

Phổ Hoa không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên, hơi cúi đầu, vuốt khẽ một góc tờ giấynháp thò ra.

“Thực ra... khi đi Thiên Tân đón tôi, anh ta và tôi nói chuyện rất lâu, nhưngtôi vẫn không có cơ hội kể với cô. Anh ta nói rất nhiều thứ, tuyệt không ít hơnnhững câu chuyện cô kể, nhưng có thể vì lời anh ta nói làm tôi xúc động nên tôimới quyết định đến Bắc Kinh”.

“Anh ấy... đã nói gì...”. Phổ Hoa chuyển sự chú ýsang Lâm Quả Quả, nửa như chờ đợi, nửa... như sợhãi đáp án cô ấy sắp đưa ra.

“Anh ta nói... anh ta vẫn muốn sống cùngcô...”.

Cho dù tận tai nghe được, Phổ Hoa vẫn không thể tin, nhưng cô nhiều lần có đượcđáp án khẳng định từ Lâm Quả Quả.

“Đây là nguyên văn lời anh ta nói”. Lâm QuảQuả do dự một chút, tiếp tục nói: “Hơn nữa không chỉ Vĩnh Đạo từng nói, anhtrai anh ta... cũng từng nhắc đến vớitôi...”.

“Cô nói Vĩnh Bác?”. Điều này hoàn toàn nằmngoài dự đoán của Phổ Hoa, “Cô... quenVĩnh Bác...”.

“Chúng tôi... không chỉ quen...”. Lâm QuảQuả cười chua xót, có chút giống như tự giễu mình, “Không phải tôi có ý muốngiấu cô, cũng do gần đây... tôi mới làm rõ mối quan hệ trong đó... Thếgiới này thật nhỏ bé đến đáng sợ... vì thế khi nhà cô xảy ra chuyện... VĩnhĐạo không gọi được điện thoại cho cô nhưng lại tìm ngay được tôi”.

“Đây... sao có thể?”. Phổ Hoabỗng chốc không thể tin nổi, “Ý cô nói... cô và Vĩnh Bác...”.

Lâm Quả Quả ngược lại rất bình tĩnh, “Hôm bọn Quyên Quyên đến, chúng ta chẳngphải từng nói về hạnh phúc ư? Tôi đã nói... tôi sẽ không giống cô theo đuổicuộc sống tới đầu bạc răng long, khi nên buông tay thì buông. Ngườikhiến tôi nảy sinh quan điểm đó...chính là Vĩnh Bác!”.

Lâm Quả Quả cầm chiếc bút chì bị dùng cùn trên bàn, chầm chậm xoay trên tay,“Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, tôi mới trở thành tôi của ngày hôm nay,nghiên cứu tâm lý và viết bài, thuần túy muốn tự mình lần nữa đối diện với nhucầu của cuộc sống và tình cảm... Đương nhiên... cũngcần lần nữa đối diện với Vĩnh Bác...”. Lâm QuảQuả viết tên của Vĩnh Bác lên tờ nháp, cầm cho Phổ Hoa xem, “Anh ấy không thíchhợp với hôn nhân, không thể ổn định được, điểm này khác với Vĩnh Đạo... Chiatay đối với chúng tôi mà nói không hẳn là việc không hay... nhưngcô và Vĩnh Đạo không như vậy...”.

“Vậy Lâm Bác... cậu bé là...”.

Lâm Quả Quả không đưa ra bất cứ câu trả lời chính xác nào, chỉ khẽ cười, ôn hòanhư xưa.

“Lâm Bác là con của tôi, nó có tôi là đủ rồi”.

“Nhưng...”. Phổ Hoa vẫn muốn hỏi,nhưng rõ ràng Lâm Quả Quả không muốn nói.

“Được rồi, tôi nói như vậy là hy vọng cô có thể nhìn thẳng vào vấn đề giữa côvà Vĩnh Đạo. Vĩnh Đạo và anh trai anh ta... đều không phải loại người dễ dàngbuông tay. Cô từng nói anh ta luôndùng cách thức của anh ta để sống cùng cô. Giữahai người thiếu sự trao đổi”.

“Chúng tôi...”. Phổ Hoa muốn phản bác,nhưng không tìm ra lý do vững chắc.

“Nói chung, cô không nói cho anh ta biết cô đang nghĩ gì, anh ta nên làm gì,anh ta sai, cô sẽ đau lòng thất vọng, lại truyền cho anh ta tâm trạng và suynghĩ tiêu cực, anh ta càng không biết tiếp theo nên làm thế nào.Đây chính làvấn đề còn tồn tại của hai người, mâu thuẫn và hiểu lầm đều từ đó mà tích tụ,mười mấy năm rồi, hai người chưa từng nhìn thẳng hay giải quyết vấn đề”.

‘Tôi…”

“Ví dụ người bạn trở về nước và gặp mặt cô đó, và cả Cầu Nhân cô từng nhắc đếnvà bạn gái trước kia của Vĩnh Đạo. Nếu những vấn đề này sớm được nói ra, haingười sẽ ngừng cãi nhau. Vì thế... tình cảm cần bồi dưỡng và che chở... cần đểđối phương biết...”.

Lâm Quả Quả rút tờ giấy nháp bị đè dưới quyển sách. Nét chữ lộn xộn trên đógiống như bức tranh, thực ra chỉ là các loại biến thể của sáu chữ “Thi VĩnhĐạo” và “Diệp Phổ Hoa”.

“Nếu có thể buông tay, cho bản thân mình tự do... thìđừng viết những cái này nữa...”. Lâm QuảQuả đặt tờ nháp trở lại bàn, “Nếu không thể... thì gặpmặt anh ta... nói chuyện với anh ta, để anh ta biết, cô... cũng vẫn quan tâmtới anh ta!”.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Quả Quả thu dọn hành lý, đưa Lâm Bác trở lại Thiên Tân.

Người lái xe tới đón là Vĩnh Bác, Phổ Hoa đã không còn cảm thấy bất ngờ. VĩnhBác vội xách hành lý đưa Lâm Bác lên xe, xuống lầu gặp Phổ Hoa chỉ đơn giảnchào hỏi.

Thấy Lâm Bác nhoài lên vai anh vẻ mặt phấn khởi trêu đùa làm nũng, Phổ Hoa cócảm giác ngưỡng mộ khó nói.

Lâm Quả Quả từ biệt Phổ Hoa qua tấm kính, miệng vẫn cười. Lâm Báccũng dán sát mặt lên kính, học dáng vẻ của mẹ vẫy tay với cô, miệng hét to:“Tạm biệt dì Diệp! Tạm biệt mẹ! Tạm biệt Lâm Bác! Tạm biệt chú!”.

Ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Quả Quả truyền đạt cho cô rất nhiều thứ, cónhững điều khiến Phổ Hoa động lòng, có những điều cô vẫn không hiểu.

Nhìn chiếc xe Jeep đi xa, dường như cô vẫn đắm chìm trong cuộc nói chuyện tốiqua, nhất thời không thể bước ra.

Quay người chuẩn bị lên lầu, Phổ Hoa thấy một bóng dáng quen thuộc đang dựa lênbức tường xi măng ở cửa tòa nhà. Nắng sớm chiếu trên đỉnh đầu anh, bóng tòa nhànghiêng xuống khiến một nửa thân hình anh ở trong ánh nắng, nửa kia lại chìmtrong bóng râm. Rất giống mười lăm năm anh mang lại cho cô, một nửa là vui vẻ,một nửa là khổ đau.

Hai năm nay, cô đã dần quen với việc xuất hiện bất ngờ như thế này của anh,thấy anh từng bước đi về phía mình ngược lại không còn hoảng hốt lo sợ.

***********

“Chắc... cô ấy đã nói với em rồichứ?”. Vĩnh Đạo bước tới trướcmặt Phổ Hoa, nhìn về hướng chiếc xe đã rời xa.

“Nói gì ạ?”. Phổ Hoa nheomắt lại, Vĩnh Đạo dưới ánh mặt trờilại có chút mờ ảo.

“Chuyện của chúng ta, anhmuốn... nói chuyện tửtế!”.Anh nói với giọng cầu khẩn,đặc biệt nhấn mạnh haichữ“tử tế”. Quả thật,những năm nay, thời gian cóthểbình tĩnh ngồi xuống nóichuyện ít đến đáng thương.Bận học hành,bận sự nghiệp, bậncuộc sống riêngchung, lại thiếuđi sự hiểu biếtlẫn nhau.

Cô im lặng không lêntiếng, suy nghĩ tính khảthi.

“Nói... về tất cảnhững việc em muốn biết...ví dụ CầuNhân...”. Anhkhông định giấu diếm điều gì,cũngkhông muốn lãng phí thờigian trong việc suyđoán.

“Đương nhiên... cũng có thểnói chuyện An Vĩnh...nếuem muốn nói...”.

Sự thẳng thắn củaVĩnh Đạo ít nhiều khiến Phổ Hoabất ngờ, ổn định lại tâmtrạng và suy nghĩ, cô rútchìakhóa khỏi túi áo.

“Chúng ta lên nhà nóichuyện”. Cô đi lên lầu,nhưng bị anh gọi lạiphía sau.

“Có thể... đi nơikhác không?”. Anh vẫnđứng ở chỗ cũ, lắc nhẹ chìakhóa xe.

“Vì sao?”.

Anh vò đầu, xem racó chút căng thẳng,“Có vài lờivẫn không nên để bốbiết. Anh cảm thấy...vấn đề giữachúng ta, tự chúng ta giảiquyết. Bốn mươi chínngàybố chưa tới... vì vậy...”.

Lời của anh chạm đến đáy tim cô,cũng như anh, rấtnhiều lời cô cũngkhông thể mở miệngtrước mặt bố,cho dù chỉ có trotàn của bố tĩnhlặng nằm trong gianphòng kế bên, cô cũngcảm thấy sự lừa gạt và chegiấumấy năm nay là bất hiếulớn nhất đối với bố.

“Vậy... đi đâu?”. Cô dodự.

“Trở về nhà bên kianhé”. Anh đề nghị.

Phổ Hoa nghĩ một chút,tuy đã xảy ra nhiều chuyệnkhông vui trong căn nhà đó, khiếnquan hệ của họ đitới kết thúc nhưngđó rốt cuộc từng là căn nhàchungcủa họ, phải đối mặt từđầu tất cả những điều đã trảiqua cùng anh, ngoàinơi đó, quả thật cũng khôngcònlựa chọn nào tốt hơn.

Cô đồng ý, theo Vĩnh Đạo lên chiếcxe đang đỗ sau bụi cây.

Dấu vết bánh xe inđậm trên nền đất, có thểnhữngngày này, anh thường đỗ xe ở đây. Cô đi về phía cửasau, anh đã mở cửa chỗ ghế phụ cho côrồi.

Trước ánh mắt mong chờ củaanh, cô kiên trì haigiây,cuối cùng lựa chọn vị trívốn thuộc về mình.

Con đường trở về rấtquen thuộc, xe trênđường cũng không nhiều,Vĩnh Đạo tìm một đĩa CD bậtlên. Phổ Hoa chống tay lênmặt dựa vào ghếchìm trong suy nghĩ nặngnề.

Muốn hỏi anh cái gì đó, trả lời như thếnào, từng câutừng chữ vội vãlướt qua đầu cô,cuối cùng vô tình ánh mắt lạctrên tấm kính, chămchú nhìn dáng ngồilái xe của anh. Cô ngâyngốc nhìn hình bóngđó, lại cảm thấychưa từng yên tĩnhnhư vậy. Gió lướtqua tóc, đĩa CD bậttới bài hát họ đều thích, cảmgiác rất giống mộtngày bình thường, cùnganh về nhà.

Anh dùng chìa khóa côđưa mở cửa nhà,vào bếp đunbình nước nóng,Phổ Hoa mở một cánhcửa ban công, để gió thổi đi hơi ẩmtrong phòng. Có vàitháng không ở, đồ dùng trongnhà đã bám bụi, họ khônghẹn mà cùng lau, ngóntay vô tình chạm vàonhau. Vĩnh Đạongẩn người mộtchút, tiếp tục cúi đầu lau bụitrên bàn. Phổ Hoa rụttay lại, mang theotâm sự ngồi trên ghếsofa nhìn anh làm việc.

Nước sôi, Vĩnh Đạo rót ra cốcđặt trước mặt cô, thêmmộtviên sủi vào, cởi áokhoác ngồi đối diệnvới cô.

“Anh nói trước được không?”. Anh rútra điếu thuốckẹp giữa ngón tay, nhưngkhông châm lửa.

Phổ Hoa cúp mắt, khẽ gậtđầu.

Vĩnh Đạo hắng giọng: “Anh và...Cầu Nhân... ban đầu... là nămthứ nhất đại học...Khi đó vừa biết em học trườngSư phạm, từ lo lắngđến điên cuồng, sau đó chỉ có thểchấp nhận hiện thực,sau khi khai giảng, anh gặp CầuNhân ở Đại học Bắc Kinh”.Anh dừng lại,nhìn Phổ Hoa mơmàng, “Cô ấy vì chuyện của AnVĩnh cũng rất chánnản, có thể là cảmgiác đồng bệnhtương lân, bọn anh ở bênnhau. Nhưng... đã quáhiểuquá khứ của nhau vì vậynhanh chóng chia tay. Cómộtthời gian bọn anh không liênlạc, nhưng học cùngtrường vẫn có cơ hội gặp mặt,sau đó gặp lại trở thànhbạn bè. Cô ấy... còngiới thiệu Thẩm Thanhcho anh...”.

Phổ Hoa im lặng nghiêngngười dựa lên ghếsofa, bất động giốngnhư pho tượng, nhưngthi thoảng đồng tửchuyển động một cái, lại ngưngđọng ở một chỗ, chứngminh cô vẫnđang nghe.

“Sau khi anh gặp em ởbuổi họp lớp, anh rất mâuthuẫn. Muốn chia tay ởbên em lại từ đầu, nhưng anh lại biết emđối với An Vĩnh... Hơn nữa ThẩmThanhcũng không làm gì sai... Nóichung đó là giai đoạn anhsống thảm nhất,dường như sa vào bùn màbất cứ lúc nào cũng cóthể bị chìm xuống,chỉ có thể ra ngoàiuống rượu cho khuâykhỏa cùng bọn DoãnTrình.Nhưng kéo dài một khoảngthời gian, anh vẫn ngảbàivới Thẩm Thanh. Doãn Trìnhkhuyên anh nếu hai người đều không vui,chi bằng trở về tìm emnói rõ mọi chuyện. Nhưngthực sự chia tay rồi anhlại không dámlập tức đi tìm em. Saucuộc họp lớp anh thấy em vàAn Vĩnh nói chuyện ở trạm xebus... Anh không chắc em còncó thể tiếp nhậnanh không... hoặc tronglòng em có phải vẫn còn cậuấy”.

Vĩnh Đạo dừng một lát, đưa điếu thuốcchưa châm lênmiệng, tay runrun.

Phổ Hoa vẫn duy trì tưthế lúc trước, đôi mắt rấtmônglung, lần đầu tiên nghe Vĩnh Đạo hồi tưởnglại việc thời đại học, nhữngký ức đã nhạt dần lại trở nên rõràng hơn.

“Ghen tỵ là điều rấtđáng sợ, anh từng đặc biệt ghen tỵvới An Vĩnh, có thể đến bây giờ vẫnthế”. Vĩnh Đạo lại bắtđầu kể, mang theo vướng mắc khó có thểche giấu trong giọngnói, “Bốn năm đó toàn bộ những điều anh đạtđược là một ảo ảnh, mà ngườidẫn tới mọi thứnàychính là An Vĩnh. Từ khi anh kể chocậu ấy anh thíchem, cậu ấy vẫn luôn ủng hộ anh, cổ vũ anh,thậm chí còn nghĩ cáchcho anh, vì vậy anh mớikhông bỏ cuộc.Nhưng mặt khác,cậu ấy cũng dùng cách thứcanhkhông biết để tiếp cận em, ví dụ nhưgọi điện cho em, tặng emsách. Sau khi nhận ranhững điều này, quan hệ của anh và cậu ấymột dạo trở nên vôcùng căng thẳng,sau này Doãn Trình,Cao Triệu Phong đứng giữa giảihòa, bọn anh mới dịuđi”.

“An Vĩnh chủ động lùi bước,và qua lại với nữ sinhlớpkhác, sau này, cậu ấy lại trởthành bạn trai CầuNhân”.

Anh thấm ướt đôi môi khô,thở dài.

“Anh đem hết tâm tư của mìnhvào em, nhưng tiếptheo là sự việc thi đại học,anh hoàn toàn bị đả kích,cảm thấy bản thân vôcùng ngốc, bị chơixoay vòng vòng, hơn nữađến em cũng không dámtin. Nhưng anh lại không quên nổi em,ban đầu về tìm em là dotrong lòng vẫn có suy nghĩ emcũng để ý đến anh, nhưng bản thân emkhông thừa nhận. Em chưabao giờ khóc trướcmặt người khác,nhưng em lại khóc rấtnhiều lần trướcmặt anh, vì vậyanh liền quay lại,tối đó ở tầng dưới nhà em, emlại khóc trước mặtanh... vì vậy... anh thàtin rằng... thực ra emyêu anh...”.

Anh do dự, hỏi mộtcách không chắc chắn:“Em từng khóc... trướcmặt cậu ấy chưa?”.

Phổ Hoa rất muốn nóinhững lời khiến anh tức giậnhoặc lừa anh, nhưnglại không nhẫn tâm,thành thật lắc đầu.

“Anh biết em sẽ khônglàm thế!”. VĩnhĐạo đạt đượccâu trả lời mình muốn,xem ra nhẹ nhõm hơn một chút,“Có rất nhiều thứ emđều không thể vứt bỏ! Vì thếhôm đó em mới tiếp nhận anh. Anh nhớ chúngta đitrên đường rất lâu, đi ăn bánh nhântrứng, anh vẫn luôn kéo tay em.Còn nhớ không?”.

Sao có thể quên chứ?

Trong lòng cô rất chuaxót, tất cả biến cố trongcuộcsống của cô đều có anhở bên, không biếtnên coi là may mắn haybất hạnh. Quay đầu, lặng lẽ nhìn chămchú dáng vẻ ngồi kể chuyệncủa anh, Phổ Hoa có phầnmuốn khóc.

“Tối hôm đó... em choanh hy vọng, hoặclà... một biểuhiện giả dốimới, nói chung anh lại sa vào.Nhưng lần này anh sớm đã chuẩn bị,trực tiếp tìm An Vĩnh, ngả bài với cậuấy. Sau đó cậu ấy lựa chọn xuất ngoại,anhkhông hề cảm thấy bấtngờ, đó vẫn là cách thức trướcnay của cậu ấy, cho dù cóphải là từng nghiêmtúc bỏ ra tình cảm haykhông, đứng trước khả năng gặpthấtbại, cậu ấy sẽ thức thời lựachọn rút lui. Anh thìkhôngbình tĩnh lý trí như cậu ấy, cho dùbiết rõ sẽ chết trận,chỉ cần có một tia hyvọng thắng lợi, anh sẽ chạy rachiến trường”.

Vĩnh Đạo gượng cười một cái,cuối cùng bật lửachâm điếu thuốc đó.

Phổ Hoa lại không cườinổi, ngược lại cảmthấy trong ví dụ cuốicùng của anh có quánhiều bất lực. Nếukhông phải vì cô, anhsẽ có một cuộc đời hoàn toànkhác, bây giờ có thểsớm đã gia đình hạnh phúc vợchồng hòa thuận. Cuộcđời con người khôngthể trở lạilần nữa, nếu cóthể, cô không hy vọnganh vất vả nhưvậy.

“Sau đó... có rất nhiều chuyệnem đã biết. Năm đó thờigian anh ở Sư phạm cònnhiều hơn ở Đại họcBắcKinh, em vẫn tiếp nhận anh, tuy là từngchút tiếp nhậnnhưng kết quả đều nhưnhau. An Vĩnh xuất ngoại,đốivới anh coi như một thắnglợi, nhưng khi đó anh quálạc quan, khôngnghĩ tới có thể để lại tai họangầm. Có thể sau thờigian cậu ấy ra nước ngoài,anh mới pháthiện ra em giữ đồ của cậuấy, ban đầu là quyển sách đó, sách và thưgiữa bọn em, số điện thoại của cậuấy. Anh bắt đầu nghingờ, rất để ý phản ứng của em, tuychúng ta hiếm khi nhắctới cậu ấy, nhưnganh cảm thấy emkhông hề thực sự quêncậu ấy. Anh từng muamột quyển Tập thơ Tagoređặt trên giá sách,nhưng em chưa bao giờ lật ra...có thể em còn không biết...anhcó quyển thơ đó. Saunày... cậu ấy trở về nước...chứngminh suy nghĩ của anh...”.

Anh không hề tráchmắng, chỉ thuật lại sự việcanhbiết. Kể xong, rít mạnhvài hơi thuốc.

Cuối cùng Phổ Hoacũng cử động đôi chân tê nhừ, đứng lên, bướctới cửa phòng ngủđang đóng.

Nghe lời anh nói, ký ức, tình cảm đã phong kín rất lâu lại ào ra từ khe hở đáytim cô, cánh cửa đóng rất lâu đó từ từ mở ra.

Trên tường vẫn lưu lại chiếc đinh gỉ, nơi đó từng treo bức ảnh cưới của họ, saunày bị lấy đi. Khung kính để lại mộtkhoảng tường màu trắng khác thường, cô sờ lên bức tường trắng đó, chậm rãi nói:“Thời gian cậu ấy về nước, bọn em... quả thực từng gặp riêng. Một lầnlà vô tình gặp ngoài trường, lần khác... là emđi tặng quà cho cậu ấy... có quyển Tập thơ Tagore ấy và bút máy cậu ấy từngdùng, vốn đã gửi đi, nhưng nửa đường bị bưu điện trả lại, em đành tự đi”.

Cô đứng dưới cánh cửa, cố gắng nhớ lại tình cảnh và tâm trạng lúc đó, “Em chưabao giờ cố ý lừa anh... Ngoài lần điền nguyện vọng thi đại học đó... Em biếtem không lừa nổi anh... Đối với An Vĩnh... emkhông nói rõ được đó là cảm giác thế nào... có thể... là tiếc nuối... nhưngcũng hy vọng là bạn bè... Em trả hết đồ cho cậu ấy vì không muốn giữ trongtay... cũng muốn cảm ơn cậuấy... ban đầu đã từng giúp em...”.

Cô quay người, dựa lên cửa nhìn bóng lưng của Vĩnh Đạo, vì chưa bao giờ nói vớiai những chuyện này thành ra có chút khó mở miệng.

“Em chỉ mang đồ đến nhà cậu ấy, nói chuyện cũ đồng thời tạm biệt... Khi rasân bay có Quyên Quyên đi cùng em... Em chưatừng nghĩ đến hậu quả, càng không nghĩ anh sẽ tức giận đến vậy sau việc này. Em chưatừng lừa anh... đối với chuyện của AnVĩnh... em chưa bao giờ... nhưngem không thể đưa ra đáp án anh cần vì anh nghi ngờ không chỉ em... mà cũngnghi ngờ chính bản thân anh nữa...”.

Sự chua xót chôn sâu bao năm đã trút hết ra, Phổ Hoa vẫn có thể mơ hồ cảm nhậnsự đau đớn và tiếc nuối.

“Chúng ta cãi nhau quá nhiều lần, cãi nhau đến mức em phát sợ... cũng rất mệtmỏi... Em không biết phải làm gì anh mới có thể không phòng bị An Vĩnh... Như thếkhông công bằng với cậu ấy...”.

Cô khẽ mím môi, “Thực ra cậu ấy và em... chưatừng ở bên nhau... Khi em cô đơn nhất... cậu ấytừng là một người bạn rất quan tâm, chu đáo... đặcbiệt... năm anh không ở đó...”.

Anh dụi dụi khóe mắt, không muốn thể hiện ra sự yếu đuối, nhưng vẫn không nénđược thổn thức.

Vĩnh Đạo bị tàn thuốc lá rơi vào tay, cả người chấn động, bừng tỉnh.

Vứt đầu thuốc bước tới bên cạnh cô, anh dùng tay chống lên tường, bao bọc cô,cùng chạm vào khoảng trắng dưới khung kính.

Phổ Hoa co người lại một chút, đứng im.

Vĩnh Đạo cũng không cử động, chỉ rút cái đinh trên tường đặt vào tay cô.

“Cho em cái này”.

Phổ Hoa không hiểu tại sao, nắm bề mặt thô ráp của cái đinh, chừa lại một nửa,bỗng chốc bị Vĩnh Đạo nắm lấy.

Anh vừa như có ý vừa như vô tình chạm vào ngón tay cô, khẽ kéo.

“Quá khứ, hiện tại và sau này... đâyluôn là nhà của em, sẽ không có người khác!”.

**********

Nhà?

Nghe từ này, Phổ Hoa ảm đạm buông tay, trở về ghế sofa.

Vĩnh Đạo thay cốc nước nóng cho cô, lại châm một điếu thuốc. Lần nàyanh không sốt ruột bắt đầu, mà chầm chậm hút thuốc. Ánh sáng lập lòe trongkhông khí kèm với khói thuốc dày đặc bay lên giữa họ, gương mặt anh ẩn phíasau, nửa chân thực, nửa hư ảo.

Khi điếu thuốc sắp cháy hết, anh hỏi: “Em còn về Thiên Tân không?”.

“Em chưa nghĩ tới... chắc là không về nữa”.

“Vậy... có từng nghĩ đến dự địnhsau này không?”.Anh chờ đợi, rút ra chìa khóa trong túi đặt lên bàn, “Trướctiên... em dọn trở về đây được không?”.

“Vì sao? Cầu Nhân làm thế nào...”.

“Điều này không liên quan tới cô ấy, đây là chuyện của anh và em”. Trênmặt Vĩnh Đạo có chút bất đắc dĩ và mất mát, giống như sớm sẽ đoán trước được côsẽ hỏi như vậy, “Việc anh làm không cần cô ấy đồng ý. Cô ấy ở Mỹ, nếu thuậnlợi, thời gian cư trú đạt tiêu chuẩn sẽ xin được thẻ xanh. Anh vàcô ấy kết hôn chỉ vì hai mục đích. Cô ấy có thể có trong danh sách đi Mỹ, chiphí do nhà nước tài trự, còn anh...”. Anh dậptắt đầu thuốc, “Có thể biết lòng của em... rốt cuộc có ai trong đó...”.

Trong lòng Phổ Hoa vẫn chấn động một hồi, dường như có thứ gì cuối cùng cũngđược cởi bỏ.

“Hơn một năm trước, Cầu Nhân thông qua một người bạn ở Đại học Bắc Kinh lấyđược cách liên hệ với anh, cô ấy tìm đến anh... lại biết anh đã ly hôn... Anhnghĩ...khi đó cô ấy chắc không rõ tình trạng của chúng ta, lại rất hy vọng nắmđược cơ hội đi Mỹ... thậm chí có cần kết hôngiả hay không... cô ấy không hề để ý”.

“Vì thế... anh đã đồng ý?”. Cuối cùng Phổ Hoa có chút tức giận, hận anh đối xửvới hôn nhân như vậy.

“Đương nhiên không! Anh đã từ chối. Khi đó, anh vẫn tin chúng ta sẽ có thể táihợp, nhưng vẫn cứ kéo dài, về sau... em vẫn không hề có bất cứ sự bày tỏ rõràng nào, hơn nữa càng ngày càng cách xa anh, tới nửa năm cuối... anhkhông chắc kéo dài như vậy còn có tác dụng không, vì vậy... cảm thấy chúng tacần thêm tác động bên ngoài... kích thích một chút...”.

Lời của Vĩnh Đạo khiến Phổ Hoa kinh ngạc, cơ hồ như cắn môi bật ra mấy từ.

“Sau đó thì sao?”.

“Sau đó... anh để Doãn Trình gián tiếp chuyển lời đến em,” ấn đường của VĩnhĐạo nhíu lại thành đường nhăn sâu hoắm, lòng dạ rối bời phủi tàn thuốc trênbàn.

“Khi gặp em trong trường, những điều anh và em nghĩ gần như nhau, nhưng... lạikhông hoàn toàn giống nhau. Em không hề tìm đếnanh... chất vấn anh... Anh vẫnluôn cho rằng em sẽ đến, sẽ đau lòng... Nhưng em im lặng chấp nhận tất cả mọiviệc... sau đó... Hải Anhnói... em bắt đầu đi xem mặt...”.

Vĩnh Đạo lấy ra bao thuốc lá trong túi áo, bao thuốc trống rỗng, anh nhặt đầuthuốc vừa nãy lên, muốn châm nhưng lại vứt đi.

“Cuối cùng anh biết cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, phía Cầu Nhân khôngngừng thúc giục... Em đã đi xem mặt... thờigian đó điều gì cũng không suôn sẻ... Anh từng nghĩ đến khả năng ra đi, nhưngvẫn ôm một chút hy vọng... ít nhất hai bên gia đìnhkhông biết, bố mẹ anh còn cho phép anh...”. Gươngmặt anh lóe lên chút hy vọng rồi nhanh chóng tiêu tan, đầy vẻ chán nản sâu sắc,“Có lúc em vô cùng tuyệt tình, bản thân em có thể không biết, giống như hồi cấpba”. Anh thở dài một hơi.

“Ban đầu cái gì cũng theo ý em, anh không nói, anh liền cùng em che giấu hainăm, chỉ cần em trở lại cho dù nói gì, anh cũng đều đồng ý. Nhưng em không nhưvậy, hơn nữa em không nói gì liền đem chuyện của Cầu Nhân nói cho hai nhà. Anhkhông phải tức giận...mà là lo lắng đến phát điên. Em vừanói... cái gì cũng không thểgiấu nữa... anh bị kẹt ở thế đã cưỡilên lưng hổ... Mỗi lần Vĩnh Bác gọi về đều chửi anh như tát nước, bố mẹ sắc mặtkhó chịu, bố bệnh một thời gian dài, Cầu Nhân gần như ngày ngày gọi điện thúcgiục, anh dứt khoát... liền đi ký tên...”. Anhkhông tìm thấy thuốc hút, ngón tay nắm chặt hằn lên đường gân xanh, vô thứcliếm khóe miệng khô, “Ký tên rồi thì đã muộn... Hối hậncũng không có tác dụng... Hôm sau không liên hệđược với Cầu Nhân... Một tuần sau, cô ấy đãđến Mỹ rồi”.

Vĩnh Đạo mệt mỏi dựa vào thành ghế, “Khi đó anh vô cùng muốn đánh chính mình,nhưng càng muốn gặp em giải thích. Có điều em trốn anh, mấy ngày anh ở dưới lầuđợi em cả đêm. Nghĩ về hai năm qua, anhcũng đợi như vậy. Những thứ có thể làm, không thể làm anh đều đã thử làm, emvẫn không quay đầu, ngược lại càng ngày cách anh càng xa. Anh thực sự nản chíngã lòng, mười mấy năm nay đã kết thúc như vậy, đến nhà em chờ, anh mới pháthiện... em mang vứt hết đồ củaanh...”.

Vĩnh Đạo dừng lại, phần sau câu chuyện Phổ Hoa vẫn nhớ, ấn tượng quá rõ ràng,giống như mới xảy ra ngày hôm qua.

Quyên Quyên, Hải Anh, Lâm Quả Quả, ai cũng đều từng khuyên cô. Nhưng cô lạidừng ở chỗ cũ, chờ anh.Bây giờ nghĩ lại, thứ anh cần không phải là sự chờ đợicủa cô mà là sự chủ động trở về bên anh. Nhưng anh là một người rất thông minh,lại sử dụng cách thức ngu xuẩn như vậy!

Họ ngồi trong im lặng, không hẹn mà cùng nhớ lại từng chuyện đã xẩy ra trongmột năm qua.

Phổ Hoa cầm cái đinh trên bàn lên, nắm đến phát nóng trong tay. Chiếc đinh nàychỉ là một phần trong nhà, hồi ức mỗi một góc trong ngôi nhà này còn rất nhiều,không thể bỗng chốc nhớ lại hết, bao gồm cả con người đang ngồi đối diện.

Ánh mắt trở lại người anh, cô không biết nên nói gì.Kiên quyết rời đi dường nhưquá tàn nhẫn.

Buông cái đinh xuống, cô nghĩ một chút, đứng lên nói: “Em... nghĩ về nhà trướcđã...”.

Vĩnh Đạo chấn động.

“Em không sao... muốn về...”. Phổ Hoatránh tay Vĩnh Đạo, đi về phía cửa, vài bước sau dừng lại, quay lưng với anhđứng thẳng người, “Cảm ơn anh... vừa rồi đã nói cho em những điều đó... em cầnsuy nghĩ một chút...”.

Cô bước tới mở cửa, một lực mạnh ập đến, gần như khiến cô xô phải cánh cửa. Tay anhôm cô từ phía sau, quắp chặt lấy hai vai cô ép về phía mình.

“Em đừng đi...”. Anh khàn khàn kêu lên.

“Anh từng đi Thiên Tân... thấy em và Ngu Thế Nam...Anh không dám đi tìm em nữa... Anh biết em không cách nào tha thứ... anh kêuTriệu Phong đưa em đi họp lớp... muốn nhìn thấy em... thật đấy... chínhlà muốn xem em có ổn không...”. Anh siết chặt cánh taylại, hơi thở nóng bừng phả bên tai cô.

“Đừng nói nữa...”. Cô quay đầu lại, khôngnén được run rẩy trong vòng tay anh.

“Nếu không phải bố xảy ra chuyện, có thể anh vĩnh viễn không có can đảm đi gặpem lần nữa... Nhưng tối đó... bác sĩgọi anh vào gặp bố lần cuối... Một mình anh đứng ở đó... emkhông có mặt... bố nắm tay anh...ôngkhông nói được... nhưng ông muốn gặp em..Anh phải đi tìm... ông không muốn buôngtay...”. Giọng nói của anh khàntới mức nghẹn ngào, chạm vào nơi mềm yếu nhất trong sâu thẳm trái tim cô.

Cô cũng không chịu nổi, đau như bị dao cắt vào tim, “Đừng nói nữa...”.

“Là lỗi của anh, tất cả mọi chuyện... Tất cảmọi chuyện... Những năm qua...”.

“Đừng nói nữa...”. Nước mắt từ má chảy xuốngcổ, đọng ở cằm lại rớt xuống mu bàn tay anh.

“Sau này... anh sẽ không ép buộc em làm bất cứ việc gì... Thật đấy...”.

“Đừng nói nữa...”.

“Xin lỗi... Xin lỗi... Thật đấy... Xin lỗi... Anh sairồi...”.

Anh liên tiếp nói ba lần, mặt vùi vào gáy cô, khẽ chà lên đó, có thứ gì đó ấmnóng lan rộng trên da cô.

‘Vĩnh Đạo...”.

Cô cúi đầu chạm vào cánh tay của anh, không nhẫn tâm trách nữa.

Anh ôm rất lâu, cuối cùng buông tay một cách nuối tiếc, quay đầu mở cửa cho cô.

“Đi thôi... anh... đưa em về...”.

Anh dựa lên cửa, chờ đợi với hàm ý sâu xa, khóe mắt có dấu vết của nước mắt,cũng có sự bối rối và áy náy sâu sắc. Giống như anh nói, sẽ không ép buộc côlàm gì nữa. Nhưng anh càng như vậy thì sự mâu thuẫn buồn bã trong lòng cô ngượclại càng tăng lên, hai chân giống như bị đổ chì không thể cất bước.

“Phải đi ư?”. Anh hỏi.

Cô không cách nào trả lời, quay đầu tìm kiếm khoảng tường trắng từng treo ảnhcưới, giống như con vật nhỏ bị thương mệt mỏi lạc đường.

“Không đi có được không?”. Anh vẫn hỏi, đôi mắt đenlóe lên vẻ đa cảm, bước tới quay người cô lại.

Cô không chỗ trốn chạy, cũng trốn chạy quá lâu rồi.Tất cả những điều đã quadường như trở về điểm xuất phát, mọi thứ đều là sự lựa chọn của cô, lựa chọn ởbên anh, hay chia tay anh.

Nâng mặt cô lên, anh lau nước mắt trên đó, dịu dàng nói: “Nhìn anh, đừng nhìncái khác, chỉ nhìn anh, nói cho anh biết, em thực sự muốn đi ư?”.

Cô hoảng hốt gật đầu, lại hoảng loạn phủ nhận, cắn môi, giọt nước mắt mới trànra làm tầm nhìn trở nên mơ hồ.

“Anh nói rồi, sẽ không ép em làm bất cứ việc gì. Chỉ cầnem muốn, cho anh một cơ hội nữa... chúng ta... có thể bắt đầu lại từ đầu. Nếu emkhông muốn, anh sẽ không tới quầy rầy em, để em đi... Anh cóthể tiếp tục chờ đợi em, bao lâu cũng được...”. Anhvuốt mái tóc dài ướt đẫm nước mắt của cô, “Chuyện của Cầu Nhân, anh đang nghĩcách. Anh sẽ xử lý xong, em tin không?”.

“Em không biết...”. Cô nghẹn ngào thử sắp xếplại suy nghĩ nhưng càng sắp xếp lại càng rối loạn.

Anh bất đắc dĩ lùi lại, trên người có gánh nặng, nhưng lại vờ như nhẹ nhõmthoải mái, “Vậy... em muốn đi?”.

“Em... không thể nghĩ...”. Cô nứcnở, nói năng lộn xộn, “Quả Quả nói... phảikết thúc... mới có thể bắt đầu... QuyênQuyên... không cho em... quayđầu...”.

Anh nghiêm túc kéo tay cô ấn vào ngực mình, nghiêm túc nói: “Khi bố mất vẫnluôn nắm tay anh, cứ nắm như vậy. Bố không nói được nhưng anh có thể hiểu ý bố.Lúc bố sắp mất, còn lại mình em, bố không yên tâm, muốn anh chăm sóc em, đừngbuông tay nữa”.Mắt anh hằn lên những tia máu, khiến cô cảm thấy nhịp tim mạnhmẽ trong lồng ngực anh, “Lời của bố, em có nghe không?”.

Anh vẫn hiểu cô, thậm chí hiểu bản thân cô hơn cả cô. Bị gợi đến hồi ức bithương, cô ôm mặt bật khóc.

Trên thế giới này có hai điều quý giá, cô từng có rồi lại mất đi, Một là bố,một là anh.

“Em không đi được không? Khi bố ra đi, anh ở bên ông, khi anh ra đi, muốn em ởbên anh...”. Anh ôm đôi vai run rẩycủa cô, kề sát đôi mắt đầy lệ của cô, không thể kiềm chế được mà hôn lên đó,nước mắt lã chã, “Mười lăm năm rồi... Phổ Hoa... anh yêu em... tròn...mười lăm năm rồi...”.

Thầm đọc con số ấy, cô đau đớn, ôm lấy anh, khóc thất thanh.

Trước tình cảm mười lăm năm, tất cả ân oán đều trở thành mây khói.

************

Đêm đã khuya, họ đều không đi mà ở lại.

Phổ Hoa mặc nguyên quần áo nằm trên chiếc giường đơn của mình, nhìn ra cănphòng trống rỗng, co mình lại, mắt hơi ướt nhưng không muốn khóc.

Sau lưng là lồng ngực ấmáp của Vĩnh Đạo, chânthực,mạnh mẽ, không còn chỉtrong mơ mới có thểchạmvào nữa. Họ đắp chungmột cái chăn, bàn taynắm tay cô đặt phíatrước, tìm kiếm từngngón, sau đó trượt từ mubàn tay lên cánh tay,khuỷu tay, từ khuỷu tay lạinắm cổ tay.

Một lát sau, anh nói:“Em gầy đi, Quả Quả nói emđãhồi phục”. Giọng nói của anhvẫn hơi khàn khàn,“Saokhông đeo sợi dây đỏ?”.

“Đứt rồi...”. Cô mệttới mức không thể mở mắt,nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnhtáo, không sao ngủnổi.

“Sao lại đứt?”. Anh lạiđo cổ tay mảnh mai của cô, thở dài theothói quen.

“Khi mua đồ...”. Cô nhớđến chuyện gặp An Vĩnh ởcửa hàng đĩa, do dự một lát vẫn quyếtđịnh nói cho anhbiết, “Gặp An Vĩnh, độtnhiên liền đứt”.

“An Vĩnh?”. Anhkhông nén được phìcười.

“Vâng, gặp cậu ấy và vợ cậuấy...”.

“Em nói Đức Cần?”. Anhkhông hề ngạc nhiên,ngượclại có chút vui mừng, khẽvuốt cánh tay cô, cảmnhậnsự thân mật đã lâukhông có, “Có thể làmột sự ám chỉ,khi cần đứt thì nênđứt”.

Cô chẳng buồn suynghĩ lý do, vẫn giữ tư thếban đầu, giống con chim non co lạitrong tổ.

“Anh... từng gặp côấy?”.

“Ừ... từng gặp”. VĩnhĐạo không hề nétránh, “An Vĩnh phiêu bạt bênngoài bao năm, cũng nên tìmmộtngười để ổn định. Doãn Trình, CaoTriệu Phong đềutừng gặp, mộtngười con gái rất tốt”.Anh nhích lênphía trước, cúixuống phần da thịt mềm mại sau gáycô, “Anh cũng phiêu bạt mệtrồi, không phiêu bạtnổinữa, muốn ổn định, năm nay... cũngsắp ba mươi rồi”.

Chớp cái đã mười lămnăm, anh đã không còn là cậuthiếu niên mà làmột người đàn ông trưởng thành.

“Ba mươi tuổi, nênthành gia lập nghiệp”. Anh cóvẻbất đắc dĩ, “Em cũnghai mươi chín...”.

“Em già rồi...”. Cô đột nhiênthan thở.

“Nói linh tinh... mộtchút cũng không già...chỉ nên ổn định thôi...”. Anhsiết chặt cánh tay, ômcô vào lòng.Anh từng thíchôm cô thế này, dườngnhư có thể quấnlấy cả ngườicô.

“Chấp nhận anh lầnnữa... thực sự khó thếư?”.

Cô hít hít mũi, vẫn đau lòng,nhưng không tuyệt vọngnhư trước kia.

“Rất khó... anh vàngười khác đã kết hôn rồi...”.

Anh rất áy náy, chỉ cóthể nhận sai lầnnữa, bất cứ giảithích nào khác đều trở nên dưthừa.

“Xin lỗi... Anh đã sai...”.

“Khi đó... Quyên Quyên nói cho embiết... em không dám tin...Em nghĩ là nhầm lẫn...Trước đó còn gặp... anh vẫn đưa tiềnnhà... Em hỏi Hải Anh... cô ấycũngnói là thật... Em chưa chuẩn bị tâmlý chút nào... chỉ cóthể... coi là thật...”.

Cô ngẩng đầu, nướcmắt chảy từ TháiDương vào tai, giọng nói trở nên mơhồ, cả căn phòng chỉ còn lạitiếngkhóc nghẹn ngào và tiếng thở củaanh. Thực ra một người phụ nữ tuyệtvọng tự ti vẫn cònsống trong lòngcô, sự ra đi của anh hoàn toànbóp chết niềm vui củacô, khiến cô sốngmột năm đau khổ trongnỗi xót xa ănnăn hối hận.

“Xin lỗi...”.

“Em chỉ có thể kể với bố...không dám lại giấuông... vì anh không thểquay về thăm bố...”.

“Anh biết... Anh biết...”. Nướcmắt thấm lên tayanh, rất nóng, anh lau chocô, càng lau càng nhiều.

“Bố rất đau lòng...cả đêm hút thuốc ngoài bancông...Anh giống như con trai củabố... quan trọng nhưem...”.

“Anh biết...”.

“Bố... rất nhớ anh...”.

Anh kề sát lưng cô, một lúc lâukhông nói gì.

Anh bình tĩnh lại,mới ngẩng đầu hỏi cô:“Vậy... em có nhớ không?”.

Cô trả lời bằngcách nghiêng đầu qua,nước mắt thấmlên vai anh.

Sao có thể không nhớ? Họđã được định sẵn phải dâydưa cả đời, mỗi giờ mỗikhắc cô đều nhớ,nhớ đến điềutốt đẹp, sự phản bội củaanh, từ khi biết anh tái hôn,giâykhắc đó cô đã giẫm vào vòngxoáy kỷ niệm, tự chuiđầu vào rọ.

“Được rồi... không nóichuyện này nữa...”. Anh kìmnén không khí bithương, đổi chủ đề, “Anh mua cho bốmột miếng đất,ở phía bắc, dựa núi gầnsông, môi trường rấttốt, thủ tục cũnggần xong rồi, giấy tờ trongxe, nếu rảnh em đi xem,sau đó ký tên”.

Cô chớp chớp mắt, có phầnkhông dám tin.

“Thật đấy, là khu mộ rất đẹp, cũng khôngxa, anh trai anh đưa anh đi xem rồi, cảmgiác được lắm. Em luôn muốn bố cóchỗ chôn cất bìnhyên, không thể cứ để ởnhà mãi, đối với em không tốt, đối với bố...cũng coi là một lờinhắn nhủ, hiểu không?”. Anh gỡbúi tóc của cô đểnó chảy dài giữahọ.

“Nhưng...”.

“Bây giờ chúng takhông tranh luận chuyện nàyđượckhông? Đây cũng là tâm nguyệncủa mọi người, em phảihọc cách nhìn thoángra, hơn nữa em còncó mẹ, còn có...anh...”.

Cuối cùng cô không nénđược giãy khỏi vòngtay anh,quay người đối mặt với anh. Họ đãquá quen thuộcnhau, quen thuộctới nỗi khóe mắt anhnhiều thêm mộtnếp nhăn nhỏ, cô cũng cóthể nhìn ra.

“Vì sao...”. Cô lạimuốn khóc, dường như tất cảnỗibuồn đều tập trung giảithoát trong buổi tối hôm nay.

“Cái gì vì sao...”. Anh gạt sợi tóc dínhtrên mặt cô.

“Vì sao... mua phầnmộ...”.

“Vì... đó là bố anh mà...”. Anh trả lời vôcùng tự nhiên,nếp nhăn trênkhóe mắt từ từ hằn sâu,“Cho dù chúngta thế nào... chúngta đều nên hết lòng...Mọi người cũng hy vọngbố ổn định, em có thể đi tiếp... Bắtđầulại từ đầu... về chuyện tiềnbạc em không phải lo, anhtrai anh bỏ ra một chút, mẹ cũng bỏ ra một phần,còncó cô em, trong tay anh cũngcó... Anh nghĩ... xử lýnhư vậy chắc là điều bố hyvọng nhất”.

“Nếu... em không đồng ý?”. Cô khônghề cho rằng đây là điều đương nhiên,cũng không tin khoảntiền nhẹ nhàng của anhlà con số nhỏ.

“Không đồng ý?”. Anh kéo chăn dém vàosau lưng cô, “Nếu không đồng ý... anh cóthể khuyên em...”.

Anh khẽ vẽ lên mímắt sưng đỏ của cô,“Em rất hiếu thuận... hơn nữa sẽ lấyđại cục làm trọng... trướcmộttrăm ngày của bố... chúngta đi ký hợp đồng, được không?”.

Không phải cô khôngmuốn bố có một nơi yênnghỉthanh thản, ở một thế giới kháckhông còn phiền muộn âu lo mệtmỏi của thế giớinày. ôm cổ anh, cô buồn bã “Ừ” mộttiếng, yên tâm chảy nướcmắt, không phải là đaulòng mà là cuối cùng đãan tâm.

“Khóc đi... không cần kìm nénnữa...”. Anh vuốt lưngcô, cảm kích vô hạn,“Sau này có gì đều phảinói ra... nói cho anhbiết... Đừng để anh suy đoán lungtung...Khóc đi... Khóc xong thìphải vui lên...”.

“Vâng...”.

“Khi đó anh từng tìm Ngu Thế Nam, AnVĩnh, anh trai anh, Lâm Quả Quả,Hải Anh, Doãn Trình, cũng tìm cảbạn bè khác của em, đến Lưu Yếnanh cũng đều tìm đến. Luôn không nhìn thấu emđang nghĩ gì, vì vậycứva đập khắp nơi”.

Cô ngẩng đầu, muốn sờ nếpnhăn ở khóe mắt anh.

“Sau này... phải nói choanh biết...”. Anh kéotay cô đặt lênmặt, mặc kệ cô chầm chậmlần mò.

Tắt đèn, họ quen với bóngtối và hình dáng củanhautrong bóng tối. Giường đơn rất nhỏ,hai cơ thể áp chặtvào nhau, cô bám vàocánh tay, vai anh, nhiềulần thử làm nếpnhăn ở ấn đường của anh giãn ra.

Vĩnh Đạo cười.

“Sao vậy?”.

“Có một nếp nhăn,sâu hơn trước...”. Cô vừanói vừa sờ.

Anh kéo tay cô, dùngrâu cọ vào nơi mềm mại trongcánh tay cô, “Nếu anh không kếthôn... em sẽ làm thếnào? vẫn sống như vậy tiếpà?”.

Xuôi theo cằm anh, cô vẽ theođường nét khuôn mặtanh, suy nghĩ về khảnăng đó.

“Em sẽ đợi...”.

“Đợi cái gì?”. Anh giữ chặttay cô.

“Đợi... anh trở về...”.

“Vậy sao không đến tìm anh? Lại để hai năm quađi!”.

“Em tưởng rằng... anh sẽtrở về... Trước đây... anh đều quay lại”.Đây là lời từ đáy lòng cô, anhcũng làm như vậy. Bắt đầu từ nămlớp chín, mỗi lần rờiđi là mỗi lần quay lại. Cô quenđứng nơi cũ chờ anh men theo cùngmột vòng tròn khôngngừng quanh quẩn, nhưnglầncuối cùng anh sai đường, suýt chút nữa đilướt qua cô.

“Nếu anh đi sai đường... em phải đến tìmanh... túm anh lại... biếtchưa...”.

Anh tìm thấy tay cônắm chặt, cô cảmnhận được tấtcả tình cảm đó, gậtđầu.

Không biết nằm baolâu, Vĩnh Đạo hỏi: “Em ngủchưa?”.

Phổ Hoa mở mắt: “Em chưa”.

“Hận anh không?”.

Cô vùi vào gối im lặngmột lúc.

“Hận...”.

“Bây giờ... còn hậnkhông?”.

“Ừ...”.

Suy nghĩ về đáp án này,Vĩnh Đạo chống người lên,nhìn cô từ trêncao.

“Vậy... cũng yêu chứ?”.

Anh hỏi rất dè dặt, nhẫnnại chờ đợi đáp án, giốngnhưsự chờ đợi trong suốt mười lăm nămqua.

Như một lữ kháchmệt mỏi, cuối cùng cóthể cởi bỏ tất cả tội lỗi trênđường, kể cả bản thâncũng giao phó chobạn đồng hànhtin cậy nhất.

Cô bám vào cổ anh, sát bên taianh, khẽ nói: “Em yêu...”.