Giữa Vườn Xanh Có Một Quả Chanh

Chương 9





Thế quái nào mà cái nhìn này cứ...gian trá thế nào ấy nhỉ?
Nhìn kiểu gì cũng giống đang dụ thỏ vào hang sói.

Bỗng nhiên tôi rất muốn chạy trốn, nhưng đứng giữa 4 vách gương thẳng đứng của thang máy thì có mà chạy đằng trời.

"Điều...điều kiện gì vậy ạ?"
*Có khi nào thằng cha này là buôn người chuyên nghiệp hông ta?*
"Sao trông bạn hốt hoảng vậy? Mình có phải buôn người đâu!" - Anh tít mắt cười, hỏi.
*Vờ cờ lờ, biết đọc suy nghĩ à? Chết mịa, tui tỏ ra bình tĩnh lắm mà ta???*
"Hì hì đâu có đâu anh.

Anh cũng coi như là khách quen của tiệm rồi còn gì nữa, anh cần em làm gì cứ nói đi ạ.

Em sẽ cố gắng hết sức."
"Đùa bạn chút thôi.

Nhà mình có một cái ban công cũng khá rộng, mà trước giờ toàn để phơi đồ, trống huơ trống hoác.

Mình muốn cải tạo cho có chút mảng xanh mát mắt.

Mà mình chưa biết nhiều về làm vườn lắm."
"À, anh cần cố vấn đúng hông.

Cái này thì đơn giản thui, em cũng có quen vài người bạn chuyên về phần này nè, em cho anh số điện thoại nha.


Chứ em bán cây thôi, không có kinh nghiệm mấy chuyện này đâu."
Tôi vừa móc điện thoại ra thì bị anh ngăn lại.

"À không, không cần phức tạp thế đâu.

Mình...mình làm đơn giản thôi ấy mà, chỉ cần bạn tư vấn xem nên trồng cây gì và cách chăm sóc thôi.

Bạn không tiện lắm à?"
Tại sao tôi lại đọc được trong mắt anh có chút gì đó không vui nhỉ? Là kiểu hụt hẫng khi không được cho kẹo của trẻ con ấy.
Đúng là cái đẹp thường khiến con người ta khó kìm lòng, tôi...quên béng nỗi lo bị bán qua biên giới, gật đầu cái rụp.
Đức Phong như cây khô gặp mưa rào, trong phút chốc lại tươi roi rói, lập tức chìa điện thoại ra cho tôi nhập số điện thoại.

Thế còn chưa đủ, anh hỏi luôn cả tài khoản Facebook.

Mà khổ nỗi, tôi trước giờ có dùng Facebook đâu, đành cho anh cái insta vắng như chùa Bà Đanh của mình.

Tôi vừa mới nhấn theo dõi lại tài khoản của anh xong thì nhận được thông báo: "d_wind đã thêm bạn vào danh sách bạn thân" to tướng.
*Gì? Chớp nhoáng vậy? Ai thân thiết gì với anh?*
Tôi ôm một bụng câu hỏi chào tạm biệt anh đẹp trai ở phía trước khu chung cư.

Có lẽ tôi nên bớt suy nghĩ và để mọi chuyện diễn ra như bình thường thôi.

Người ta cần giúp đỡ, tôi giữ được mối khách quen, chấm hết.

Đức Phong đẹp thì có đẹp đấy, nhưng làm gì có chuyện tình yêu từ trên trời rơi xuống đầu dễ thế được.
Về đến tiệm là lại phải đối diện với mấy cái loa phường biết đi đang véo von không ngừng.

Hôm nay tụi nó chuyển chủ đề chì chiết sang việc tôi mở cửa tiệm trễ, để đàn em thơ chờ 5 phút, mấu chốt vẫn là đòi tăng lương.

"Mịa bọn hâm, leo lên đầu anh mày mà ngồi luôn đi nè.

Lải nhải suốt ngày anh lại quăng cái chậu cho phù mỏ bây giờ!"
"Thôi, tiệm mới vỡ mất hai cái xong, anh ném nữa không sợ lỗ sặc gạch à?"
"Đúng òi.

Thay vào đó anh có thể ném vào mỏ tụi em mỗi đứa một cái tiramisu.

Hôm bữa anh mua đâu mà ngon thía!"
"Phúc lợi vạn năm có một lần chứ lá me hay gì mà ngày nào cũng ầm ĩ đòi.

Đấm chít cha bây giờ, đi làm việc mau!"
Tôi quát ầm lên, cứ đà này thì có ngày tôi nhập viện với chúng nó mất.


Chưa hết đau đầu vì không biết đối phó với tên trai thẳng đẹp đến đau mắt kia như thế nào, lại phải thực hiện lời hứa với nhóc Lan Chi.

Tự nhiên tôi hận tôi ghê gớm, đưa nhóc về chưa đủ, bày đặt hành hiệp trượng nghĩa gì chứ.

Nếu không phải tôi lắm lời dừng lại hứa hẹn với con bé thì làm quái gì có chuyện đụng mặt anh đẹp trai đâu.

Huhu.

Anh ta đẹp, lại còn tốt tính như vậy, cứ cười kiểu đấy thì bố ai mà chịu nổi! Rồi tôi sẽ bắt đầu rung rinh, sẽ gục ngã, sẽ nuôi hy vọng.

Xong, bùm, anh đẹp trai có người yêu.

Có khi đến lúc đấy tôi phải vừa gạt nước mắt vừa gói hoa cưới cho đôi uyên ương cũng nên.
Lạy trời! Trí tưởng tượng này của tôi đáng lẽ phải làm nhà văn mới đúng.

Nhưng bây giờ không có thời gian để suy nghĩ linh tinh nữa, tôi nhắn cho Phương đin để hỏi về vụ của Lan Chi.
mphuong.tnn: m định giúp bả thật á hả?
dkhoa._.lime: ừa -
mphuong.tnn: thế thì chuẩn bị tinh thần đi, kiểu gì cũng có người bảo mày chiêu trò pr đấy
mphuong.tnn: chắc chưa?
dkhoa._.lime: rồi, mấy cái đấy t không quan tâm, t thấy tội ba bà cháu thôi.
mphuong.tnn: hiểu, em tao đúng là người lương thiện, bị mắng vậy mà vẫn giúp người ta ^^
dkhoa._.lime: con lạy mẹ -.-
mphuong.tnn: hehe, chiều tao qua nhá, làm tiếp đây, bị Hươu Cao Cổ dí rùi T.T
Phương nhắn xong tin cuối rồi offline ngay lập tức.

Bỏ lại tôi tiếp tục vò đầu bứt tóc tự vấn sự ngu ngốc của bản thân khi không tìm được cách né xa Đức Phong.
Tin tốt duy nhất cứu vớt chuỗi ngày khóc ròng gần đây của tôi có lẽ là Kim Hảo - chị kế toán của tiệm đã trở lại.

Người chị tần tảo yêu dấu của chúng tôi, không những trục vớt chủ tiệm vô tri khỏi mớ cộng trừ nhân chia rối ren, còn tay xách nách mang theo cơ man đặc sản quê hương.


Nào là bánh nhãn, kẹo Sìu Châu giòn tan, ngọt ngào đến tận tim, nào là nem nắm thơm béo, bánh gai dẻo mềm.

Tôi và cả bọn trẻ trâu, ai nấy đều ngước nhìn chị như nữ thần từ trên chín tầng mây ngũ sắc bước xuống.

Tiếp tế ngần này, cả tiệm để ăn dần có khi đến tháng sau mới hết.
"Chị mua nhiều thế này, bọn nhi đồng nó ăn đến đần ra, đến lúc đấy tụi nó lăn vòng vòng quanh tiệm không đứa nào thèm làm nữa mất!"
"Anh Khoa cứ đổ hết cho bọn em, ai chả biết anh nghiện bánh gai với bánh nhãn Nam Định số một! Có mà anh lăn trước tụi em lăn theo sau í!"
"Ê Thư, đầu anh phẳng lắm nè mày lên mà ngồi! Đừng để anh mày nhắc lại vụ mấy nắm nem hồi đầu năm hết veo trong ba ngày dưới tay mày nhá!"
"Lần đấy anh để chị Phương nhón một nắm mà, còn bảy nắm thôi!" - Thư yếu ớt chống cự.
"Ờ, còn mỗi bảy nắm thôi, ít ỏi quá! Mới hôm trước cả tiệm sáu cái đầu chụm vào ăn chung hai nắm, ba hôm sau đã bay biến đâu hết trơn chỗ còn lại.

Cưng không biết lúc đó anh đã cảm thấy bị phản bội đến mức nào đâu!"
"Công nhận, đợt đó tui sốc kinh khủng luôn, còn tưởng tiệm mình có ma đói gì cơ.

Ai mà ngờ anh Khoa thuê nhầm hà bá á há há há!!! Úi úi ui da con hà bá này!"
Linh Đan, vẫn với cái tật ăn nói vô duyên mồm nhanh hơn não, thành công rước cho mình một đạp từ Anh Thư.

Nó dí vòi tưới bắt Đan cống nạp bánh tiramisu để chuộc lỗi cho phát ngôn gây tổn thương sâu sắc của mình.

Hai đứa chí chóe ầm ĩ cả tiệm làm tôi phải tháo găng tay làm vườn ra ném nhằm dẹp loạn.

Chiêu này tôi làm suốt, mọi lần đều bách phát bách trúng, thế mà nay xui rủi thế nào, một chiếc găng lại đi chệch khỏi quỹ đạo, hạ cánh ngay vào mặt nhân vật không biết đã đứng trước cửa từ lúc nào..