Tang Điềm đứng thẫn thờ trong tuyết, nhìn theo cái bóng cao gầy đang dần dần xa, cô nhìn cho đến khi nó hòan toàn biến mất.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi với khí thế thật mãnh liệt, bây giờ khắp nơi đều là một màu trắng xóa giống như đặt mình vào trong thế giới tràn ngập màu trắng, Tang Điềm cảm thấy bản thân cũng giống như cái thế giới tràn ngập tuyết trắng này-lạnh đến thấu xương.
Cô đưa tay lên sờ mặt mình thấy lạnh buốt nhưng không có giọt nước mắt nào, cô tưởng rằng cô đã khóc thật lớn, nhưng không phải thế. Rõ ràng cô rất buồn, rất muốn khóc, sao lại không thể khóc được chứ?
Cô ra sức dụi mắt mình, khóc đi chứ! khóc ra mới khiến cô thấy dễ chịu. Một lúc sau, mắt cô vẫn như ban đầu, không rơi một giọt lệ nào.
Sắc trời đã tối lại, mỗi năm vào mùa tuyết rơi đầu tiên của mùa đông đều khiến mọi người hưng phấn, lúc này đầu phố nhộn nhịp lạ thường nhưng cô lại thấy cô đơn trong cái thế giới ồn ào tập nập này, đôi chân mông lung dẫm lên trên nền tuyết dày và để lại một dấu chân
khá sâu, Tang Điềm ngây ngốc bước đi, cô không biết mình đã bước đi như thế bao lâu rồi.
Những bông hoa tuyết nhỏ bất chợt rơi xuống, trận tuyết này quả thực là rơi không ngừng nghỉ, Tang Điềm bị lạnh đến mức môi tím bầm lại, hai bên má cũng bị gió lạnh thổi đỏ ửng, mùa đông này thực sự là lạnh thấu xương.
Chiếc điện thoại trong túi áo bỗng vang lên, tay cô run cầm cập thò vào trong túi lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Từ Mộ Duyên, cô đứng đơ ra, mắt nhìn chằm chằm vào hai chữ hiện trên màn hình điện thoại, dừng một lúc, lại hiện lên, rồi lại dừng... cứ lặp lại như thế vài lần rồi ngừng hẳn.
Mộ Duyên... là do vài ngày trước cô đã sửa lại ghi chú trong điện thoại nhưng bây giờ cô cảm thấy xấu hổ về nó.
Chuông điện thoại vừa ngừng reo một phút thì lại nhận được một tin nhắn, Tang Điềm biết tin nhắn đó chắc chắn là do anh gửi tới,cô không mở ra xem, chỉ là tay vẫn cứ cầm điện thoại và tiếp tục bước đi trên phố trong vô thức. Giống như cô càng bước đi thì càng giảm được nỗi đau từ vết thương trong tim.
11 giờ đêm Từ Mộ Duyên lại đứng dưới ở lầu nhà Tang Điềm,cửa sổ vẫn tối đen, cô vẫn chưa về nhà. Anh đang suy nghĩ trong đầu tất cả các khả năng có thể xảy ra, cô sẽ ở đâu chứ? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không? Anh lại lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng lần này thì cô tắt máy!
Trong lòng anh dự cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt, anh muốn tìm ra số điện thoại của Chu Thụy Tình nhưng lại phát hiện mình vốn dĩ không có số của cô ấy, từ lúc anh hạ cánh đến bây giờ đã được hai tiếng rồi, trong hai tiếng đồng hồ qua anh không tìm thấy cô, cũng không có bất cứ tin tức nào về cô. Đáng lẽ anh muốn tặng cho cô một tin vui bất ngờ, vừa xuống máy bay liền chạy đến nhà cô nhưng lại trở thành chuyến đi vô ích, những cuộc gọi và tin nhắn sau đó đều không nhận được phản hồi từ cô,anh chỉ có thể đến từng nơi để tìm. Đầu tiên là quán cafe phía đối diện, nhà xuất bản, hiệu sách thậm chí là nhà anh, nhưng đều không tìm thấy cô. Điều này không đúng cho lắm, rõ ràng cô đã chấp nhận anh rồi, mấy ngày nay còn tình nguyện gọi điện, nhắn tin cho anh, không thể có chuyện gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cô đều không nghe được.
Từ Mộ Duyên cau mày, điện thoại cầm trong tay, cuối cùng tìm số điện thoại của nhà Trác Việt, nói thực thì anh và Trác Việt rất lâu đã không liên lạc với nhau rồi nhưng bây giờ anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chuông điện thoại reo rất lâu mới có người nhận, bên kia đầu dây là âm thanh ồn ào, anh hỏi có chút gượng gạo. ""Cậu có số điện thoại của Chu Thụy Tình không?""
Trác Việt cầm ly rượu trong tay bỗng dừng lại, ánh mắt tỏ rõ sự thư thái lẫn một chút nghi ngờ, hỏi với giọng khàn khàn." Cậu cần số điện thoại của Chu Thụy Tình làm gì?"" Rất nhanh đã nghĩ tới điều gì đó, Trác Việt vội vàng hỏi." Có phải cậu không tìm được Tang Điềm không? Có phải cô ấy xảy ra chuyện rồi không?""
"" Ừ, tớ không tìm thấy cô ấy"" Câu trả lời thật gượng gạo.
Điện thoại của Tang Điềm tắt máy rồi,tất cả mọi người đều không liên lạc được với cô, Từ Mộ Duyên đã nhờ cậy mọi mối quan hệ, tìm mọi nơi mà cô có thể đến vậy mà vẫn không tìm được cô. Nghe đồng nghiệp cô nói rằng. ""Sau khi tan làm thì ai về nhà nấy, trước khi tan làm cô ấy không có gì bất thường cả.""
Đã là rạng sáng rồi, cô - một đứa con gái rốt cuộc đã đi đâu chứ? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Chưa từng có tâm trạng lo lắng, bất an như thế, anh ta có thể hiểu được tâm trạng của Từ Mộ Duyên và sự xót xa.Anh ta không dám tưởng tượng ra cảnh nếu như cô có chuyện gì.
Lúc này anh đi bộ trong khuôn viên của trường B. Khuôn viên trường vào ban đêm trống trải không người, yên tĩnh đến nỗi nghe thấy cả tiếng gió thổi và tiếng bước chân giẫm trên nền tuyết. Chu Thụy Tình nói sau khi tốt nghiệp,Tang Điềm chưa từng ghé qua trường B nhưng bây giờ ngoài chỗ này ra, anh không nghĩ ra cô còn có thể đi đâu nữa. Anh bắt đầu tìm ở những nơi ngày trước anh và Tang Điềm hay đến.
Từ xa nhìn thấy một chàng trai đang bước về phía mình, Từ Mộ Duyên vừa nhìn đã biết đó là Trác Việt, không bao lâu hai người đã gặp nhau, Từ Mộ Duyên chăm chú nhìn anh ta, lúc này Từ Mộ Duyên đã loại trừ tất cả mối lo lằng của mình chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tang Điềm, anh gượng gạo nói với Trác Việt."" Chia nhau ra tìm đi. ""
"" Tớ đi về phía Tây tìm, cậu tìm ở phía Đông. "" Sắc mặt của Trác Việt tỏ vẻ đồng ý.
""Ừ""
Hai người quay mặt đi tìm, trong tiếng bước chân dẫm lên tuyết mềm thể hiện rõ tâm trạng không ngừng lo lắng, bóng đêm càng dày thì tâm trạng càng nặng nề, tiếng bước chân của hai người đều đồng loạt bước nhanh hơn.
Lúc Trác Việt lên đại học, anh và Từ Mộ Duyên thường học chuyên nghành ở phòng thí nghiệm phía sau tòa nhà, tòa nhà đó là tòa nhà cao nhất trong trường, bức tường bao ở gần bờ phía Tây đó có thể nói chỗ đó gần như là nơi yên tĩnh nhất của cả trường đại học B.
Từ Mộ Duyên rời đi năm ấy, có một khoảng thời gian rất dài Tang Điềm thường đến phòng nghỉ của tòa nhà phía sau đó, anh có một cảm giác mãnh liệt rằng cô đang ở đó, vừa rồi chỉ là suy nghĩ cá nhân của anh, anh muốn tìm thấy cô trước một bước.
Nơi này không có đèn đường, bóng của tòa nhà cao tầng in xuống nền đất càng làm cho không gian thêm tối tăm, chỉ có thể nhìn rõ mặt đất được bao phủ hoàn toàn bởi tuyết, Trác Việt bước những bước chân vững vàng ra phía sau phòng nghỉ, trong bóng tối chỉ nhìn thấy ở mức đọ cực thấp, mượn chút ánh sáng của màn hình điện thoại, anh có chút lo lắng khi nheo mắt nhìn vào bên trong phòng nghỉ, hình như nhìn thấy một bóng đen nhỏ cuộn tròn trong góc phòng.
Nén lại niềm vui mừng khôn xiết, ánh mắt Trác Việt nhìn chằm vào cái bóng đen nhỏ đó, bước nhanh về phía bên đó, trong bóng đêm bước chân của anh thật quá gấp gáp, những nhánh cây trên mặt đất bị tuyết bao phủ, anh loạng choạng bước về phía trước, nhưng lại giẫm nát những cành cây tiếp đó thì bị đập đầu vào cành cây khô và phát ra một tiếng kêu buồn rầu, cùng với sự buồn rầu của anh, trong màn đêm yên tĩnh này ở một góc của khôn viên trường, tiếng động phát ra rất to.
Trác Việt có chút khó khăn khi dùng tay chống để đứng lên, cú va chạm vừa nãy thật là quá mạnh, trong vòng vài phút ngắn ngủi anh cảm thấy mình có chút hoa mắt chóng mặt, sờ lên trán hình như có chút chất lỏng nóng ấm chảy ra, anh không nhịn được thầm mắng một câu nhưng bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói yếu ớt quen thuộc gần giống với âm thanh nghe không rõ.
Anh dường như tỉnh táo trở lại, nhanh chóng lau máu ở trên trán và đứng phắt dậy. Quả nhiên nhìn thấy chiếc bóng đen nhỏ đó khẽ động đậy,anh liều lĩnh bước lên phía trước, giọng khàn khàn có chút kích động hỏi. "" Tang Điềm... Là em ư?""
Không có ai đáp lại, Trác Việt vừa bước nhanh chân vừa nói với cô. "" Tang Điềm, em nói câu gì đi. ""
Anh không ngừng gọi tên cô, cái bóng đen nhỏ nhỏ đó khẽ động đậy, mơ hồ nói"" Là Học trưởng đấy sao?""
Cuối cùng anh cũng bước đến bên cạnh cái bóng đen nhỏ đó, trái tim Trác việt như bị dao cắt làm đôi,đau xót tới nỗi ngừng thở, mái tóc của cô rối bời, cơ thể nhỏ bé cuộn thành một vòng tròn lớn ôm chặt lấy hai đầu gối, cái bộ dạng yếu ớt đó, anh hít một hơi thật sâu mới ngồi xuống trước mặt cô, giọng nói có chút run rẩy ngay cả bản thân mình cũng không thể cảm nhận được."" Tang Điềm sao vậy?""
Anh đưa tay lên mặt cô, tay cô dường như còn lạnh hơn cả tuyết phủ trên mặt đất, anh nhanh chóng cở chiếc áo khoác ngoài của mình ra, lấy khăn quấn chặt lấy cô, sau đó bế cô lên, mặc dù ý thức của Tang Điềm khá mơ hồ nhưng vẫn có thể cảm nhận được mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp, thật ấm áp... giọng của cô ngày càng nhỏ lại. "" Thật ấm áp...""
Bước chân của Trác Việt đột ngột dừng lại, lập tức ôm chặt cô hơn, cẩn thận bước ra khỏi bóng tối, cuối cùng cũng đi đến chỗ có đèn đường, lúc này anh mới nhìn rõ cô, khuôn mặt trắng xóa như tuyết, lạnh đến tím bầm môi, anh liên tiếp gọi tên cô với giọng lo lắng, nhưng người được ôm trong lòng lại không hề có phản ứng...