Giữa Những Nhớ Quên

Chương 29: Đó là câu trả lời




Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sớm chiếu rọi vào khung cửa sổ phòng cô, Tang Điềm mở mắt ra và ngồi dậy, cả đêm hôm qua những dòng suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu cô, trước khi ngủ cô quên còn không kéo rèm cửa sổ. Lúc đồng hồ báo thức ở đầu giường chỉ 7h cô thấy vẫn còn sớm liền đứng dậy kéo tấm rèm xuống, căn phòng mờ tối nhưng cô không thể ngủ tiếp được.



"Nếu như Từ Mộ Duyên không quay lại tìm cô, cô sẽ ở bên anh ư?"



Tối hôm qua Trác Việt tiễn cô xuống dưới lầu, lúc cô quay người đi anh ta đã nắm chặt lấy tay cô, chăm chú nhìn cô hỏi.



Cô nói: "" Nhưng mà... không có nếu như.""



Nét mặt buồn thảm của Trác Việt lúc đó giống như người rơi xuống địa ngục vậy, từ từ buông tay cô gượng gạo nói: "" Anh hiểu rồi.""



Nhớ lại tối hôm qua, Tang Điềm cảm thấy hơi khó chịu ở cổ họng, sao sự tình lại đi đến bước này, từ đầu tới cuối cô đều không muốn làm tổn thương bất cứ ai. Dù sao thì cô đã bị tổn thương như thế rồi. Nhớ lại hình bóng của Trác Việt lúc rời đi tối hôm qua cô cũng không kìm nén được sự khó chịu và hổ thẹn, đến cuối cùng cô vẫn làm tổn thương người đàn ông dịu dàng đó. Nếu đã như thế, cô cũng không muốn nghĩ đến câu nói nếu như của anh, cũng sẽ không đi tìm lời giải cho cái giả thiết của anh, giả sử... giả sử... đời người nào có lắm cái giá như như thế. Trước đây cô cũng thường nghĩ nếu như Từ Mộ Duyên không bao giờ rời bỏ cô thì tốt biết mấy, giá như anh ta sớm trở về bên cô thì tốt biết bao, thật tốt giá như...Trác Việt đừng thích cô.



Suy cho cùng vẫn là vì sự ra đi của Từ Mộ Duyên mới tạo ra cục diện như bây giờ, nếu như anh ta không rời bỏ cô thì cô và Trác Việt sẽ không rơi vào tình thế như này.



Nghĩ đến nụ hôn tàn nhẫn xen lẫn sự tuyệt vọng kia dường như đôi môi của cô vẫn còn một chút đau, Tang Điềm nhắm mắt lại với trái tim rối bời.



Cô thở dài một tiếng rồi thức dậy gấp chăn, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền đi xuống lầu mua bữa sáng cho ba mẹ.



Mấy ngày sau mẹ cô cứ luôn nhắc tới Trác Việt, Tang Điềm thực sự không biết trả lời thế nào, mỗi lần cô đều từ chối một cách mập mờ, sau đó mẹ lại nói bóng gió hỏi cô: "" Tiểu Điềm này, vậy khi nào con đưa bạn trai ra mắt chúng ta vậy, con đã 25 tuổi rồi đấy, Tiểu Viên cạnh nhà mình kém con 1 tuổi đầu năm nay con bé đã được gả đi rồi, con không nóng lòng nhưng mẹ và ba con nóng lòng thay cho con!""



Lần trước khi Từ Mộ Duyên đưa cô đi bị hàng xóm thấy được, hơn một tháng nay bọn họ thường xuyên bàn tán về chủ đề này, Tang Điềm cảm giác như tai mình sắp chai ra vậy.Cô chắp tay khẩn cầu mẹ:



"Mẹ, mẹ hãy tha cho con đi!"



Mẹ Tang thở dài, lần trước khi cùng nhau ngồi ăn cơm thì thấy ánh mắt của Trác Việt nhìn con có phần không đúng lắm, cậu ta mỗi lần đi công tác đều đến quán cơm nhà mình ăn cơm, bà không tin đây là trùng hợp. Hai người này rõ ràng quen nhau nhiều năm như vậy nhưng từ trước đến nay chưa từng gặp nhau rất giống với việc cố gắng trốn chạy hết sức có thể, Trác Việt có ngoại hình ưa nhìn tính cách lại khiêm tốn, lễ phép, nếu như anh trở thành con rể nhà này thì thật tốt biết bao nhưng con gái vẫn luôn né tránh nói về chuyện này bà cũng sẽ không nhắc đến nữa.



""Con cũng không còn nhỏ nữa, nếu như có để ý đến ai thì đưa về nhà cho chúng ta xem mặt." Mẹ Tang lại nói đến chuyện này, chỉ còn mấy ngày nữa là con gái phải quay lại thành phố B rồi muốn cằn nhằn nữa cũng không được.



"Mẹ, con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi." Tang Điềm ôm lấy tay bà nũng nịu trả lời.



"Được rồi, được rồi, không nói đến chuyện của con nữa, mẹ phải vào trong tiệm đây." Cửa hàng rất bận trong những ngày nghỉ lễ Quốc Khánh nói rồi mẹ Tang nhanh chóng đi vào trong tiệm cơm.



Tang Điềm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến việc chỉ còn mấy ngày nữa là phải trở về thành phố B, bỗng nhiên cô lại cảm thấy tâm trạng trở nên nặng nề, từ sau đêm Trác Việt rời đi, cô chắc chắn rằng đáp án trong lòng cô vẫn không hề thay đổi chỉ là không thể mang bộ dạng tự nhiên như trước. Ai có thể sau khi làm tổn thương người khác còn có thể có được hạnh phúc chứ?



Lại một lần nữa điện thoại báo máy bận, Từ Mộ Duyên có chút bất lực đặt điện thoại xuống cô đã không nhận điện thoại của anh gần 10 ngày nay rồi.



Anh lục lại tin nhắn cuối cùng cô gửi cho anh: "Đừng gọi cho em nữa và cũng đừng gửi tin nhắn nữa, em muốn yên tĩnh một thời gian,sau khi quay lại sẽ cho anh một câu trả lời."



Anh có chút không hiểu, sao đột nhiên cô lại lạnh lùng trở về, rõ ràng lúc trước cô còn trả lời tin nhắn của anh,cho dù số lần nhắn lại không nhiều, từ ngữ ngắn gọn nhưng vẫn có thể cảm nhận được những câu chữ của cô, cô đang dần dần rời xa anh, khi gọi điện cho cô cuộc gọi lâu nhất chắc là gần nửa tiếng mặc dù phần lớn đều là anh nói còn cô chỉ trả lời.



Từ sau cái tin nhắn đó,Tang Điềm không trả lời bất cứ tin nhắn nào của anh, điện thoại cũng tắt máy.



Từ Mộ Duyên thừa nhận lúc này anh càng ngày càng thấy bất an, anh từ dưới lầu đi lên sân thượng tầng trên, trên sân thượng này có vài chậu hoa tự tay anh mua. Vào cuối tháng chín toàn bộ căn phòng đều được trang trí xong nhưng chỉ là một căn phòng trống vẫn chưa có đồ đạc cũng không có người ở.



Trong màn đêm, Từ Mộ Duyên tựa vào lan can rồi châm một điếu thuốc anh nhìn chằm chằn vào màn đêm, một lát sau điếu thuốc cháy hết, anh lấy điện thoại nhắn tin cho Tang Điềm: "Anh đến gặp em."



Sau đó anh lặng im đợi, 10 phút sau cô nhắn lại rằng: "Ngày 6 tháng 10 em sẽ quay lại, máy bay hạ cánh vào buổi chiều,8h tối chúng ta gặp nhau nói chuyện một lát đi."



Ngày 6 tháng 10, vẫn còn 4 ngày nữa. Anh nhắn lại"" Được anh đợi em.""



Tang Điềm nhìn điện thoại rồi đứng ngây người ra, sau khi lấy lại tinh thần đang định tắt máy tính thì Chu Thụy Tình đã gửi cho cô một tin bất ngờ, cô chầm chậm bước đến.



""Tiểu Điềm Điềm! Nhanh trở về nhé! Tôi muốn ăn cá đóng hộp cá và thịt bò xé tay!"



Tang Điềm thấy được vẻ mặt háu ăn liền nở nụ cười, đáp: "Mùng 6 tôi sẽ quay lại đó lần này sẽ mang cho cậu hai phần."



Chu Thụy Tình:"" Yêu cậu quá đi!""



Hai người nói chuyện với nhau một lúc, gần 12h đêm mới tắt máy đi ngủ.




Sau khi máy bay hạ cánh Tang Điềm mới phát triện trời đổ mưa mà cô không đem theo ô cô chỉ có thể bước nhanh hết sức.



Khi Từ Mộ Duyên người mà đứng đợi cô một lúc lâu, nhìn thấy cô mặc một cái áo khoác mỏng nhưng bị ướt sũng và cả mái tóc đen dài buộc cao cũng ướt nhẹp.



Anh nhíu mày bước nhanh tới, vừa đi vừa cởi chiếc áo vest ngoài của mình ra.



Nhiệt độ ở thành phố B thấp hơn so với nhiệt độ của thành phố Y, Tang Điềm sau khi bị dính nước mưa cả người cô đều thấy lạnh, cô cúi đầu rảo bước nhanh hơn, lần về nhà này quần áo mang về không nhiều mà đa phần đều là quần áo mùa hè, bây giờ cô chỉ muốn về nhà thật nhanh để thay đồ.



Đột nhiên có bóng người đứng chắn trước mặt cô, cô vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh cùng lúc đó cả người cô bắt đầu ấm lên, chiếc áo khoác của anh quấn chặt lấy cô.



Cô vẫn chưa kịp nói gì, hành lí thì bị anh cầm, tay anh đặt trên vai cô và quyết đoán nói. ""Về thay quần áo trước đi.""



Cô bị anh lúc thì kéo đi, lúc thì bế cô lên xe, trời mưa bên ngoài càng mưa càng to đập vào cửa xe lộp bộp lộp bộp, cô nghiêng đầu nhìn anh có chút bất ngờ với sự xuất hiện của anh, cô hỏi. "" Làm sao anh biết em mấy giờ hạ cánh?""



Từ Mộ duyên nhẹ nhàng đáp.



""Chuyến bay chiều nay từ đó đến thành phố B chỉ có chuyến này thôi""



Thì ra là thế, cô quên mất điều này.




Bên trong xe dần dần ấm lên, cô vẫn khoác chiếc áo của anh trên người, Tang Điềm dần dần cảm thấy nóng"" Sao lại nóng thế nhỉ?"" Cô thoáng nhìn thì ra là anh mở hệ thống sưởi hơi.



Cô nhìn thấy anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, thôi được, cô chọn cởi áo khoác ngoài ra, vừa nghe thấy tiếng động anh đã đưa tay ra ngăn cô lại cùng với giọng nói không vui. ""Đừng làm loạn nữa, em muốn bị cảm lạnh sao?""



Anh vẫn không quên trước kia mỗi lần cô bị cảm phải một thời gian dài mới khỏi.



""Hơi nóng.........."" Cô nói khẽ



""Còn mấy phút nữa là đến nơi rồi,lúc xuống xe sẽ lạnh đấy hãy mặc áo vào đi được không?""



Anh dường như đã thở dài, Tang Điềm ngẩn người, cô một lần nữa khoác chiếc áo của anh vào người,mùi hương thoảng thoảng trên người anh vây quanh lấy cô, kỳ thực... cô cũng rất hoài niệm.



Lúc đến dưới lầu, mưa sớm đã tạnh rồi nhưng do cơn mưa mà nhiệt độ đã giảm đáng kể, từ trong xe bước ra một cơn gió thổi qua khiến cô rùng mình, Từ Mộ Duyên lấy hành lý của cô từ trên xe xuống rồi bước đến bên cô, anh vẫn miễn cưỡng ôm cô bước nhanh lên lầu giống như trước đây, vừa bước đến cửa anh liền thả cô xuống, cương quyết nói rằng, "" Em mau đi thay đồ đi""



Tang Điềm nhẹ nhàng đáp lại bằng cách vâng một tiếng rồi quay người bước vào phòng thay đồ.



Lúc bước ra, cô mặc một chiếc áo len rộng màu vàng nhạt và một chiếc quần thể thao, đầu tóc cũng được cô lau khô và buông thõng rất giống với dáng vẻ khi ở nhà.Từ Mộ Duyên dựa vào ghế sofa nhìn cô mỉm cười nói.""Đến ngồi cạnh anh nào""



Anh đã chuẩn bị một tâm thái tốt để cuộc trò chuyện được bắt đầu bất kì lúc nào, bỗng nhiên Tang Điềm có chút lo lắng, vốn dĩ cô đã nghĩ xong những câu từ mà cô định nói đột nhiên lại không thốt lên lời. Cô chần chừ một chút nhưng vẫn đến ghế sofa ngồi có điều cô không hề ngồi cạnh anh, mà ngồi vào chiếc ghế sofa đơn bên cạnh anh.



""Nếu em vẫn chưa nghĩ kĩ, anh có thể tiếp tục đợi hay là em đừng nghĩ nữa. Chúng ta cứ từ từ thôi, anh có đủ kiên nhẫn để đợi em, đợi đến khi em có được lòng tin với anh"" Dường như anh nhìn thấu được cách suy nghĩ của cô hoặc là sợ đáp án mà cô nói ra khiến anh khó chấp nhận,Từ Mộ Duyên mở lời nói.



Tang Điềm nhìn anh, anh cũng nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn cô, chỉ một giây cô liền cúi đầu khẽ nói ""Có lẽ bởi vì chúng ta xa cách quá lâu rồi hoặc là bởi vì em đã thay đổi rồi,có những lúc em cũng thấy không quen với sự thay đổi của bản thân,em thừa nhận em vẫn còn tình cảm với anh em cũng muốn bắt đầu lại từ đầu với anh. Nhưng dường như lại không hề đơn giản như thế. Mỗi lần nghĩ đến việc anh rời đi đã 5 năm rồi đột nhiên quay lại nói với em rằng anh hối hận rồi, đối với em mà nói 5 năm này nó thật dài,mỗi lần nhớ đến những điều này em liền cảm thấy dường như bản thân không thể tha thứ cho anh dễ dàng như thế, ban đầu em vốn rất quan tâm, quan tâm đến việc anh đã từng bỏ rơi một người""



Sau khi anh về nước đây là lần đầu tiên Tang Điềm nói chuyện với anh lâu như vậy và cũng là nỗi niềm thực sự của cô.Từ Mộ Duyên trầm ngâm một lúc, anh đứng dậy bước đến bên cô nhưng lại nghe thấy giọng cô nhẹ nhàng vang lên



""Còn cả Trác Việt...Nếu như không phải sự ra đi của anh...""



Từ Mộ Duyên ngồi xổm trước mặt cô, khẽ ngẩng đầu lên và vẫn luôn nhìn cô, anh vốn muốn nói câu xin lỗi nhưng chợt nhớ ra anh đã nói câu xin lỗi quá nhiều lần rồi.



Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô còn tay kia áp nhẹ lên má cô, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve và khẽ nói với cô.



"" Anh không ép em, chúng ta cứ từ từ tìm hiểu nhau chậm một chút cũng không sao cả. Anh biết mình đã quá đáng nhường nào, lần này anh đã quá gấp gáp rồi anh xin lỗi""



""Còn về Trác Việt, anh rất cảm kích hắn cũng rất muốn xin lỗi"" Có lẽ Từ Mộ Duyên đã đoán được điều gì đã xảy ra, Trác Việt là bạn tốt nhất thời đại học của anh, xảy ra cục diện như bây giờ anh cngx rất buồn nhưng trong mắt anh không thể có thêm ai khác, anh chỉ muốn cô thuộc về anh một lần nữa.



Có lẽ bởi vì đã quá hạnh phúc đã quá quen đối phương rồi, Tang Điềm luôn không thể tránh được sự tiếp xúc với anh, tất cả đều đến một cách tự nhiên như thế.