Giữa Những Nhớ Quên

Chương 10: Không liên quan gì




Edit: Mèo Hương



Beta: Doãn Thiên



Trước hẻm, có một quán bánh rất ngon. Trước khi Tang Điềm đến cửa hàng, cô thường đi chung quanh mua bánh ngọt và đồ ăn nhẹ.



Tô Tầm dẫn con trai đang quấn lấy Tang Điềm sang một bên, lấy hộp bánh nhỏ từ trong túi ra, đặt nó lên chiếc bàn nhỏ phía sau quầy thanh toán. Cô nói: "Tô Tiểu Tông, mình sang bên kia để ăn bánh đi."



Tô Tiểu Tông nhìn chiếc bánh nhỏ của mình cười rạng rỡ nói: "Cảm ơn, chị Tang."



Thấy con trai ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Tô Tầm hài lòng nở nụ cười. Cô quay lại, nhìn Tang Điềm: "Buổi trưa trời đột nhiên đổ mưa, tớ còn tưởng cậu sẽ không tới nữa chứ."



Cơn mưa đến thực sự rất bất ngờ, và sự xuất hiện của Từ Mộ Duyên thậm chí còn bất ngờ hơn.



Thu lại cảm xúc của mình, Tang Điềm cười cười: "Không phải nói sẽ để lại cho tớ chiếc váy sao?"



Tô Tầm lấy cái túi từ quầy hàng đưa cho cô: "Cậu thử một chút đi."



Cơn mưa mùa hạ đến nhanh mà đi cũng nhanh. Trước khi cô lên xe buýt, trời vẫn còn mưa. Bây giờ, ánh nắng đang chiếu qua những đám mây, lại là một ngày nắng đẹp.



Từ Mộ Duyên ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cửa hàng - Cửa Hàng Đầy Nắng, một cái tên đơn giản. Anh đứng một lúc, đang định rời đi thì thấy Tang Điềm từ phòng thử đồ bước. Chiếc váy màu xanh lá cây nhạt khiến làn da cô trở nên trắng hơn, váy ôm sát người làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn chỉ vừa một nắm tay.



So với thời đại học, cô đã gầy đi không ít. Khi mới gặp cô, gương mặt trẻ trung đầy sức sống, còn pha chút trẻ con. Sau khi ở bên anh, cô cao lên 3cm. Tất nhiên, dáng người mảnh khảnh ban đầu cũng tròn lên không ít.



Sau khi kiểm tra sức khỏe xong, cô vội vã tìm anh, trên tay cầm tờ kết quả khám sức khỏe: "Mộ Duyên, anh xem em cao lên rồi này. Đã ba năm học trung học, em không hề cao lên một chút nào. Bây giờ là 1 mét 62, sau này không phải là 1 mét 59 rồi!"



Từ Mộ Duyên mỉm cười, không quên đả kích cô: "Chỉ có 3cm, anh thậm chí còn chẳng nhìn thấy em cao lên chút nào."



Tang Điềm muốn bác bỏ, cô đột nhiên nhảy lên thanh cân. Khi nhìn cân nặng, suýt chút nữa là cô nhảy dựng lên. Tăng lên mười cân* lận!Sau khi cô thấy kết quả cô cao lên, cô phấn khích đến mức quên mất thứ khác, mười cân thịt đấy.....



*10 cân Trung Quốc bằng 5 cân ở mình.



Cô ôm chút may mắn trong lòng, nghĩ rằng khi mình cao thêm 3cm chắc hẳn sẽ làm cơ thể cân đối hơn nên chắc không thấy nhiều mỡ nữa đâu ha? Cô thăm dò hỏi: "Em vừa mới tăng cân, anh có thấy em mập lên chút nào không?"



Từ Mộ Duyên mỉm cười, tiếp tục đả kích cô: "Dĩ nhiên là thấy rồi."



Anh vốn là muốn trêu chọc cô một chút, ai ngờ buổi tối ngày thứ hai khi anh đến dưới lầu kí túc xá đợi cô, cô xuống lầu nhìn anh nghiêm túc nói: "Mộ Duyên, từ hôm nay trở đi em sẽ bắt đầu giảm cân, vậy nên sau này sẽ không ăn tối với anh nữa."



Lúc đó, Từ Mộ Duyên đen mặt quay người rời đi, nhẹ nhàng nói: "Anh không thích bạn gái của mình quá gầy."



Đi được vài bước, anh phát hiện cô lại không đuổi theo. Từ Mộ Duyên quay người lại. Cô đứng yên tại chỗ, cắn môi, đôi mắt nhìn thẳng vào anh. Lòng anh đột nhiên mền nhũn, anh đi đến chỗ cô, mắng: "Anh nói thật, hiện tại em rất cân đối rồi, đừng giảm cân nữa."



"Vậy nếu em vẫn béo lên thì sao?"



"Đó là cao lên."



"Vạn nhất em sẽ trở thành người béo phì thì sao?" Giọng nói đau khổ vô hạn.



Anh vừa tức giận lại vừa buồn cười. Anh nắm lấy tay cô, bước về phía trước, nhưng anh lại nói những lời có thể khiến người khác tức đến chết: "Đi ăn với anh đi, không ăn thì làm sao trở thành người béo phì được."



Cô tức đến mức giậm chân: "Từ Mộ Duyên!"



Từ Mộ Duyên nhớ đến sự năng động của cô, thật là hoài niệm.



Chu Thụy Tình đưa khách ra cửa, khi cô ngước mắt lên thì thấy Từ Mộ Duyên xoay người chuẩn bị rời đi, gương mặt cô gần như lóe sáng. Cô bĩu môi một cái, vội xoay người vào tiệm, giọng điệu gấp gáp: "Tang Điềm, tớ thấy một người đàn ông, cậu mau tới đây nhìn này."



"....."



Cả nhân viên bán hàng Tiểu Mạc và mọi người đều nghĩ rằng Chu Thụy Tình hẳn là đã nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào đó. Tang Điềm càng bất lực hơn: "Cậu xem đi, không cần gọi mình..."



Chu Thụy Tình không nói gì kéo Tang Điềm đến bên ngoài cửa tiệm, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Từ Mộ Duyên. Tang Điềm liếc mắt đã nhận ra ngay. Cô nhìn vào ngõ nhỏ phía trước, thấy xe của anh đanghi quay đầu. Cô nghĩ, anh đã đi rồi.



Nhìn tấm lưng cao thẳng của anh,Tang Điềm cho rằng anh đang theo dõi cô. Không lẽ anh bị cuồng theo dõi?



Người đàn ông vừa xuất hiện đó trông rất giống Từ Mộ Duyên, nhưng lại không chắc đó có phải là anh hay không. Chu Thụy Tình muốn gọi Tang Điềm ra để xác nhận điều đó.



Chu Thụy Tình là một người thẳng thắn, không thể che giấu lời nói, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của Tang Điềm bình tĩnh như vậy, thậm chí còn bối rối. Cô do dự một vài lần, cuối cùng vẫn nói: "Người đàn ông kia... rất giống Từ Mộ Duyên..."



"Là anh ấy." Tang Điềm yếu ớt trả lời, sau đó cô thu lại tầm mắt, đi vào cửa hàng, để lại Chu Thụy Tình đứng một mình.



Ngay sau đó, Chu Thụy Tình đuổi theo, kéo Tang Điềm lại. Cô liên tiếp hỏi: "Làm thế nào mà cậu biết anh ta là ai? Cậu đã nhìn thấy anh ta sao? Anh ta không phải ở Hoa Kỳ ư?"



Tang Điềm cất giọng nhàn nhạt: "Ừ, tớ đã thấy anh ấy."



Chu Thụy Tình hồ nghi liếc cô một cái, tựa hồ như muốn tìm thêm thông tin trên khuôn mặt cô, cuối cùng phát hiện căn bản chỉ tốn công vô ích. Khuôn mặt của Tang vẫn rất điềm tĩnh, đôi mắt bình thản mà nhìn cô. Chu Thụy Tình nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng nói điều đó ra: "Chiếc váy này rất đẹp, tớ rất thích nó."




"..."



Hôm nay là thứ hai, trời vừa có một trận mưa lớn. Có rất ít khách trong cửa hàng. Chu Thụy Tình trước tiên để Tiểu Mạc nghỉ làm.



Tiểu Mạc vừa bước ra khỏi cửa hàng, Chu Thụy Tình bắt đầu hỏi. Tang Điềm nói những điều đơn giản, vô thức bỏ qua nụ hôn trong hành lang.



"Tớ phản đối!" Chu Thụy Tình bày tỏ ý kiến của mình.



Tang Điềm mỉm cười yếu ớt: "Tớ cũng phản đối."



Tô Tầm không bày tỏ ý kiến của mình. Cô không biết nhiều về Từ Mộ Duyên và chỉ nhìn thấy anh ta hai lần. Thuở niên thiếu họ đều hết sức ngây thơ, từng cho rằng có thể cùng nhau đi đến cuối đời với sự nghiêm túc trong tình cảm. Vì vậy, họ luôn đấu tranh cho tình yêu, và cuối cùng lại tuyệt vọng để rồi quên đi.



Như Tang Điềm, hay như cô.



Chu Thụy Tình và Tô Tầm học cùng lớp, cùng trường từ sơ trung đến cao trung. Khi học đại học, họ đã tìm kiếm các trường đại học ở những nơi khác nhau, Chu Thụy Tình học ở khu vực địa phương. Mỗi lần Tô Tầm về nhà, Chu Thụy Tình thường đưa Tang Điềm đến gặp Tô Tầm. Vì có một người bạn tốt chung, mối quan hệ luôn dễ dàng gần nhau hơn. Hơn nữa, vào thời điểm đó, Tô Tầm và Tang Điềm đều đang ở độ tuổi tốt nhất. Hai cô gái trẻ cùng ôm ấp tình yêu, tự nhiên có rất nhiều chủ đề để nói, cuối cùng hai người bỏ qua Chu Thụy Tình cùng nhau trò chuyện đến tận khuya...



Tô Tầm nói về tương lai của cô ấy và Lục Trình Dương. Lần đầu tiên Tang Điềm nghe cô ấy nói chuyện này, cô đã hỏi cô ấy: "Có phải mọi cặp đôi khi yêu nhau đều sẽ nói điều đó không?"



"Tớ nghĩ nó nên như vậy. Dù sao, tớ sẽ luôn nói với Lục Trình Dương rằng sau khi tớ tốt nghiệp, chúng tớ sẽ kết hôn. Ngôi nhà mới của chúng tớ nên được trang trí theo phong cách nào, ghế sofa nên chọn màu gì và khi nào chúng tớ nên có con... Những suy nghĩ về tương lai sẽ luôn vô tình được nhắc đến." Gương mặt Tô Tầm đầy nụ cười, những lời nói ngập tràn hạnh phúc.



Lúc đó, Tô Tầm cảm thấy rằng cặp đôi đang yêu nên giống như vậy, người sẽ sống trong tương lai và luôn tưởng tượng về tương lai của hai người. Nếu một người yêu đến tận cùng, tâm trí của anh ta có thể không khống chế được việc nghĩ đến tương lai. Không thể phủ nhận rằng Lục Trình Dương tại thời điểm đó, giống như cô, là người nhiệt tình trong tình yêu.



Tang Điềm đột nhiên cảm thấy hơi lạc lõng, giọng cô cực kỳ nhỏ: "Mộ Duyên dường như không nói gì với tớ..."




Tô Tầm đã an ủi cô vào thời điểm đó: "Không có gì. Một số người đàn ông như thế này. Họ thích thể hiện bản thân bằng hành động."



Đây là lần đầu tiên Tang Điềm và Từ Mộ Duyên cảm thấy bối rối. Lần đầu tiên, họ cảm thấy bất lực. Lần đầu tiên, họ sợ rằng sẽ không có tương lai. Cô không nói với Tô Tầm, cô thường tưởng tượng về tương lai với Mộ Duyên, cô nghĩ đó là sự quan tâm của chính mình, thậm chí xấu hổ khi nhắc đến Mộ Duyên, nhưng còn Mộ Duyên? Anh không nói vì anh chưa từng nghĩ về nó, hay anh không giỏi thể hiện nó?



Từ Mộ Duyên nhận thấy sự đãng trí của cô. Sau nhiều lần thử, cô mới ủy khuất hỏi anh: "Mộ Duyên, tại sao anh không nói với em về tương lai của chúng ta? Chẳng phải người đang yêu nói đều nói về điều này sao? Chẳng hạn, khi nào kết hôn, có rất nhiều, rất nhiều điều trong tương lai, tại sao chúng ta chưa bao giờ nói về nó... "



Lúc đó, Từ Mộ Duyên sửng sốt một lúc lâu, sau đó anh mới thấp giọng dỗ cô: "Ngoan, như chúng ta bây giờ không phải rất tốt sao?"



"Anh không nói có phải là vì anh chưa từng nghĩ về nó không?" Lúc đó, Tang Điềm rơi nước mắt, viền mắt đỏ bừng, tủi thân khóc.



Từ Mộ Duyên ôm cô, thanh âm rất nhẹ: "Anh có nghĩ tới."



Anh nói rất đơn giản. Giống như nói ra hai chữ "của tôi", lời tuyên bố chủ quyền trước đây vậy. Lúc đó Tang Điềm không hiểu, nghĩ rằng đây là câu trả lời của anh, cô luôn dễ gạt, lập tức nín khóc rồi bật cười.



Cho đến khi anh rời đi, Tang Điềm biết rằng anh đã nghĩ về tương lai của họ, nhưng cô không có trong tương lai của anh. Cô chỉ là một vị khách đi ngang qua thế giới của anh mà thôi.



Nửa năm sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Tầm trở lại thành phố B. Cô ấy bình tĩnh nói với họ rằng cô ấy và Lục Trịnh Dương đã chia tay. Một tháng sau, Tô Tầm biết mình có thai...



Thời gian chứng minh rằng tình yêu không liên quan gì đến sự cam kết.



Tô Tầm và Lục Trịnh Dương nói chuyện với nhau nhiều hơn, và những ảo ảnh tốt hơn, nhưng cuối cùng họ vẫn chia tay.



Tang Điềm và Từ Mộ Duyên không bao giờ hứa, nhưng họ cũng không hợp với câu "anh ấy không đủ tình yêu."



Chu Thụy Tình bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt của Tang Điềm, cô không biết những gì cô nói là đúng hay sai. Vừa định hỏi thì điện thoại reo lên, cô đành bỏ qua.



"Mẹ ơi,... hẹn hò là chuyện mù quáng lắm đấy! Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi được không? Con không muốn hẹn hò!"



Tang Điềm và Tô Tầm nhìn nhau cười. Mẹ Chu gọi cho Chu Thụy Tình tâm sự. Chu Thụy Tình đẩy điện thoại ra xa, nói to: "Mẹ ơi, có khách đến! Con sẽ gọi cho mẹ sau."



"Cậu mà không tìm ai đó để yêu, thì cậu sẽ trở thành một bà cô già mất." Tô Tầm đưa tay gõ trán Chu Thụy Tình.



Chu Thụy Tình cười như thường lệ: "Có lịch sử bi thảm của hai người bạn trước mặt, người ta rất sợ đó nha! Trông tớ có giống người dễ dàng ở trong một thế giới bi thảm không? "



Tô Tiểu Tông đột nhiên xuất hiện từ phía sau, "Chị Tình, em đang ở thế giới nào?"



Chu Thụy Tình suy nghĩ trong nháy mắt, cuối cùng hết sức nghiêm túc nói với Tô Tiểu Tông: "Em là một sản phẩm nhỏ trong thế giới bi thảm".



"..."



Tang Điềm cùng Tô Tầm không nói gì, nhưng Tô Tiểu Tông cứ quấn lấy một mực hỏi thế giới bi thảm là gì, sảm phẩm là gì.



Khi Tô Tiểu Tông chào đời, Chu Thụy Tình luôn nhấn mạnh rằng để tiểu tử này gọi mình là chị. Vì vậy, khi Tô Tiểu Tông biết nói, cô bắt đầu tự giới thiệu với tiểu tử kia: "Chị là chị Tình." Trực tiếp dạy cho Tô Tiểu Tông biết cô là chị gái...



Không thể không nói rằng Chu Thụy Tình là người thấy cởi mở nhất. Cô ấy nói rằng cô ấy không muốn tìm kiếm tình yêu oanh oanh liệt liệt nào. Chỉ cần một người yêu mình, và sống một cuộc sống bình lặng.



Chỉ là, ai không muốn tìm một cuộc sống ổn định?