Lễ hội đêm kết thúc, cả hai đang trên đường trở về, ban đêm ở Nepal lại quay về với sự tĩnh lặng và hối hả.
Có khá nhiều cửa hàng vẫn chưa đóng cửa, thỉnh thoảng sẽ có người vội vã đi tới đi lui. Đi được một lúc trời bắt đầu thay đổi, những hạt mưa nhè nhẹ đang lất phất rơi xuống.
Lúc đi qua một cửa hàng tiện lợi, Châu Lệ Hành dừng lại để mua một gói thuốc lá cũng như vào trong để tránh mưa.
Lúc đầu Lộ Trì Vũ không để ý lắm, nhưng khi xoay lại, anh phát hiện thuốc lá ở Nepal được làm rất đặc biệt, bao bì thuốc lá được in những hình ảnh trông vô cùng đáng sợ, nào là phổi chuyển sang màu đen, răng bị hỏng, v.v....
Lộ Trì Vũ rút một điếu thuốc ra, anh vừa cười vừa nói: "Cái này có sức cảnh cáo hơn nhiều so với những dòng chữ 'hút thuốc có hại cho sức khỏe' ở nước mình."
Châu Lệ Hành đưa tay giúp anh châm thuốc, hắn giải thích: "Thuốc lá là thứ rất đắc đỏ với dân địa phương, nên họ ít khi mua cả hộp."
Không khí nóng ẩm xen lẫn với hơi lạnh từ cơn mưa lướt ngang qua mặt anh, Lộ Trì Vũ nghiêng đầu hút thuốc, còn Châu Lệ Hành cố ý đứng hơi chếch lên phía trước để chắn mưa cho anh.
Hai người yên lặng đứng dưới mái hiên tránh mưa, cùng chia nhau một gói thuốc lá, giữa mùi nicotine nồng nặc, Lộ Trì Vũ cảm thấy dường như thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Cảm giác này khiến anh thấy rất yên tâm.
"Anh định làm gì với căn nhà của thầy Tát Na vậy?" Lộ Trì Vũ rít một hơi thuốc, anh hỏi.
"Trước mắt cứ để trống cái đã." Châu Lệ Hành cúi đầu, hắn bình tĩnh nói: "Nếu sau này có người phù hợp anh sẽ giao lại cho họ."
"Vậy tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"
Châu Lệ Hành mỉm cười, hắn dùng tay còn lại nắm lấy tay Lộ Trì Vũ nói: "Anh sẽ đưa em đến Pokhara, cảnh nơi đó rất đẹp, khá thích hợp để thư giãn."
"Được thôi." Lộ Trì Vũ gật đầu, lúc nào anh cũng thoải mái chấp nhận lịch trình mà hắn đã vạch ra. Anh thử nắm lấy tay Châu Lệ Hành rồi nhẹ nhàng hỏi: "Còn anh thì sao? Bây giờ tâm trạng của anh có ổn không?"
Châu Lệ Hành không trả lời. Trong tiếng mưa ồn ào, ở tầng hai của một quán bar phía xa, tiếng đàn guitar vang lên, nghe có vẻ như là một bài hát địa phương, mang phong cách khá kỳ lạ, nhưng âm thanh lại không rõ cho lắm, nên nghe không rõ đây là bài hát gì.
"Trì Vũ, từ khi rời nhà đến giờ, em có cảm thấy nhớ nhà không?" Châu Lệ Hành nhìn vào mắt Lộ Trì Vũ hỏi.
Lộ Trì Vũ suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Không phải là nhớ, mà là lo lắng. Ba mẹ em lớn tuổi rồi, không thể không lo lắng được."
"Chắc chắn ba mẹ em là những người rất tốt." Châu Lệ Hành mỉm cười, hắn lại rút thêm một điếu thuốc ra, sau đó châm lửa: "Dựa vào tính cách của em, anh có thể thấy được em lớn lên trong một gia đình tràn ngập yêu thương."
"Bố mẹ em rất tốt." Lộ Trì Vũ thành thật nói: "Bọn họ cho em rất nhiều tự do cũng như rất bao dung cho em. Nếu anh muốn, em có thể đưa anh về gặp họ, anh nhất định sẽ thích bọn họ."
Châu Lệ Hành cười nhẹ, hắn cảm thấy Lộ Trì Vũ khi nói những lời này trông vô cùng dễ thương. Đây là lần đầu tiên có người nói muốn đưa hắn về gặp bố mẹ, muốn hắn tham gia vào cuộc sống của mình. Điều này mang lại cho hắn một cảm giác vô cùng mới mẻ.
"Trì Vũ, anh ghen tị với em thật đó." Châu Lệ Hành hơi nghiêng đầu, hắn nhẹ nhàng nói: "Thật ra anh thường hay nghĩ, nếu ba mẹ anh còn sống thì bây giờ anh sẽ thế nào."
"Có lẽ anh sẽ học hành như bình thường, sau đó tìm một công việc ở Thanh Hải, rồi kết hôn sinh con, sống một cuộc đời đơn giản. Anh không nghĩ rằng cuộc sống đó sẽ tốt hơn cuộc sống hiện tại của anh, vì thế anh cũng không cảm thấy quá tiếc nuối."
Lộ Trì Vũ lập tức nói: "Anh đã trưởng thành rất tốt."
Châu Lệ Hành ngừng lại một chút: "Thật ra thì, hình như tài năng vẽ Thangka của anh bắt nguồn từ ba anh. Ông ấy là một họa sĩ, nghe nói gia đình ông ấy cũng khá giả. Khi ông ấy đến Thanh Hải nghiên cứu đã gặp mẹ anh, hai người yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi nhanh chóng quyết định gắn bó với nhau."
"Nghe có vẻ như là một câu chuyện lãng mạn phải không? Một chàng trai thành phố biết vẽ tranh ở lại vì một đóa hoa Gaesang trên dãy núi tuyết. Nhưng cuộc sống ngoài những khoảnh khắc lãng mạn đó ra, còn chứa đựng rất nhiều nỗi đau. Mẹ anh nói rằng khi anh năm tuổi, ông ấy không chịu nổi áp lực từ gia đình nữa nên đã chọn chia tay mẹ anh để trở về sống với gia đình mình. Không lâu sau, nghe nói ông ấy lại theo sự sắp đặt của gia đình mà lập gia đình mới."
"Trong ký ức của anh, hình ảnh về ba rất mờ nhạt. Mẹ anh thường nói rằng khi anh còn nhỏ, ông ấy rất yêu anh, dạy anh vẽ tranh, dạy anh đọc chữ, nhưng anh không nhớ gì cả. Đối với anh, ba chỉ là một người không rõ dáng hình như thế nào."
"Sau khi chia tay ba, mẹ anh bị trầm cảm. Anh rất ít khi thấy bà ấy cười, dường như bà ấy không còn hy vọng gì về cuộc sống này nữa, bà ấy cũng không quá yêu anh. Có lẽ vì anh khá giống ba nên trước khi bà qua đời, bà ấy nói với anh rằng, những năm qua, mỗi khi nhìn anh, bà ấy như có thể nhìn thấy hình ảnh của ba anh vậy, bà không thể yêu anh được, trong lòng bà ấy chỉ có sự câm ghét mà thôi."
Lộ Trì Vũ yên lặng đứng cạnh Châu Lệ Hành. Dù giọng điệu của Châu Lệ Hành rất bình tĩnh, không có nhiều cảm xúc rõ rệt, nhưng trái tim của Lộ Trì Vũ lại cảm thấy vô cùng đau nhói. Anh bắt đầu hiểu vì sao Tát Na lại nói với anh rằng không ai dạy Châu Lệ Hành cách thể hiện tình yêu. Anh nhìn Châu Lệ Hành rồi thì thầm nói: "Em nghĩ bà ấy không ghét anh đâu, chỉ là bà ấy đang than trách số phận mà thôi."
"Có lẽ vậy." Châu Lệ Hành nhíu mày nói: "Hồi nhỏ anh cũng hay trách bà ấy, nhưng theo thời gian, sự căm ghét đã dần phai nhạt, anh chỉ thấy bà ấy đáng thương."
"Anh là bằng chứng tội lỗi mà người đàn ông đó đã để lại cho bà ấy. Bà ấy ghét anh cũng là điều hợp lý."
"Đừng nói như vậy." Lộ Trì Vũ vô thức đưa tay che miệng hắn, anh nói nhỏ: "Đừng nói về mình như thế, anh đến thế giới này là nhờ tình yêu. Thầy Tát Na yêu anh, những bức Thangka dưới tay anh yêu anh, em... cũng yêu anh."
Châu Lệ Hành mỉm cười, hắn nắm lấy cổ tay Lộ Trì Vũ, sau đó đặt môi lên lòng bàn tay anh, để lại đó một nụ hôn ấm áp.
Giữa tiếng mưa rơi lộp bộp, hắn thấp giọng nói với anh: "Thật tốt, cảm ơn em đã yêu anh."