Uống rượu xong, người duy nhất còn tỉnh táo là Hạ Mẫn.
Lộ Trì Vũ tranh thủ đi vệ sinh một chút, anh vào nhà vệ sinh hất nước lạnh vào mặt mình, có như vậy anh mới cảm thấy cơn nóng trên mặt mình mới giảm đi một chút.
Vừa ra ngoài anh đã lập tức nhìn thấy Hạ Mẫn đứng đối diện cửa vào nhà vệ sinh, Hạ Mẫn đứng đó, tay kẹp một điếu thuốc đang nghi ngút khói.
Hạ Mẫn có dáng người khá nhỏ nhắn, khuôn mặt mang những nét đặc trưng của con gái miền Nam. Lộ Trì Vũ đứng đó nhìn cô một lúc, anh cảm thấy cô rất như một nữ minh tinh trên tạp chí thời Trung Hoa Dân Quốc.
"Chị Mẫn, chị vậy mà cũng biết hút thuốc ư?" Lộ Trì Vũ cười cười tiến lại gần, anh cũng lấy một điếu thuốc ra rồi chăm ngòi.
Hạ Mẫn mỉm cười nhìn anh: "Ngày xưa chị đã từng hút thuốc với uống rượu đấy, nhưng sau khi ở bên Đa Cát thì chị không uống rượu nữa, nhưng thuốc thì mãi vẫn không cai được."
Lộ Trì Vũ phà một làn khói trắng ra ngoài, anh nói: "Cai thuốc không dễ, trước đây em cũng cai được nửa năm, nhưng sau đó vẫn hút lại."
Hạ Mẫn nở nụ cười đầy ẩn ý: "Một khi đã nghiện thì rất khó bỏ, thuốc lá là vậy, con người cũng như vậy."
"Giống với cách chị làm với anh Đa Cát sao?" Lộ Trì Vũ nhếch mày hỏi lại.
Điếu thuốc của Hạ Mẫn đã cháy hết, cô nhìn khung cảnh tối đen bên ngoài, khóe miệng hơi cong lên, cô nhẹ nhàng nói: "Trước khi gặp Đa Cát, chị từng có một cuộc hôn nhân thất bại, chồng cũ của chị là một tên nghiện cờ bạc, mỗi khi thua cược thì lại về nhà đánh chị. Lúc đó chị đã nghĩ chắc chắn là cuộc đời mình sẽ mắc kẹt trong vũng bùn này mãi mãi, không thể thoát ra được."
"Xin lỗi chị Mẫn." Lộ Trì Vũ nhẹ nhàng xin lỗi, anh không ngờ Hạ Mẫn đã từng có một quá khứ đau buồn như vậy.
"Không sao đâu." Hạ Mẫn an ủi anh: "Chị chỉ cảm thấy cuộc sống thật kỳ diệu, bản thân chúng ta sẽ không biết sau này mình sẽ gặp được ai cũng như là sẽ không biết mình sẽ đưa ra những lựa chọn gì."
"Đúng vậy." Lộ Trì Vũ gật đầu đồng ý, giống như anh từng không ngờ là sẽ có nhiều chuyện xảy ra như vậy và chưa từng nghĩ mình sẽ gặp được Châu Lệ Hành.
"Tiểu Lộ, hãy nghe theo tiếng gọi con tim." Hạ Mẫn nhìn thẳng vào mắt anh, cô nghiêm túc nói: "Có những điều nếu bỏ lỡ rồi sẽ không có cơ hội thứ hai."
Lộ Trì Vũ có thể hiểu được ẩn ý bên trong câu nói của Hạ Mẫn, là bạn của Châu Lệ Hành, chắc cô đang nghĩ rằng trong thời gian này anh đang nắm giữ trái tim của Châu Lệ Hành, nhưng thực tế thì mối quan hệ giữa anh và Châu Lệ Hành không giống như Hạ Mẫn nghĩ, khoảng cách giữa họ phần lớn là do Châu Lệ Hành nắm giữ.
Mỗi giây phút họ bên nhau đều là Lộ Trì Vũ tự nguyện tìm đến Châu Lệ Hành, còn Châu Lệ Hành chỉ là thuận thế đáp ứng anh mà thôi.
Điều này giống với cách mà Phật đối xử với chúng sinh vậy, đối với người chúng sinh bình đẳng, chúng thần bình đẳng. Lộ Trì Vũ cảm thấy mình chỉ là một phần tử nhỏ mà thôi, không phải là ngoại lệ của Châu Lệ Hành.
Trên đường trở về Tiền Sảnh Lan Sinh, cả Lộ Trì Vũ và Châu Lệ Hành đều đã say. Cuối cùng, cả hai quyết định xuống xe đi bộ trong màn đêm.
Đêm nay Lộ Trì Vũ thật sự đã uống khá nhiều, nhưng với sức chịu đựng của anh thì nhiêu đây vẫn ổn.
Anh đang suy nghĩ, tại sao Châu Lệ Hành lại muốn đưa anh đến Đồng Nhân? Hắn nói đó là quê nhà của hắn? Liệu hắn đã từng đưa ai về nơi đó chưa?
Đang trong mạch suy nghĩ, Lộ Trì Vũ lại không thể không nhớ đến chuyện ở Kinh Châu. Anh ra ngoài lâu như vậy rồi không biết tình hình trong đội của anh như thế nào? Nếu bài đánh giá tâm lý của anh vẫn không đạt yêu cầu, anh phải làm sao đây?
Lộ Trì Vũ đã gia nhập đội cứu hỏa ngay khi vừa tốt nghiệp Học viện Cảnh sát, tính đến nay cũng đã gần mười năm. Đột nhiên một ngày nào đó, họ nói với anh, có lẽ sau này anh sẽ không thể tham gia hành trình chữa cháy nữa, trong lòng anh như có một cơn bão đi qua, không thể nào bình tĩnh lại được.
Từ sau vụ cháy 215, Lộ Trì Vũ luôn nhấn mình trong sự sợ hãi, ám ảnh không thể thoát ra. Từ nhỏ anh đã là người mạnh mẽ, không dễ bỏ cuộc như vậy, anh không tin là mình không thể vượt qua sự sợ hãi do cái chết mang lại, nhưng thực tế lại cho thấy anh là một người hèn nhát, yếu đuối, anh không thể vượt qua nỗi sợ hãi do những ngọn lửa rực cháy kia mang lại, giống như cách con người sợ hãi trước sự hùng vĩ của thiên nhiên vậy.
"Đang nghĩ gì đấy?" Châu Lệ Hành thấy Lộ Trì Vũ đang suy tư thì khẽ chạm vào tay anh, cuối cùng, dòng suy nghĩ của anh bị cái kéo tay của hắn cắt ngang.
Bầu trời đêm nay rất đẹp, bầu trời đầy sao cùng với mặt trăng bị mây che khuất một nữa tạo nên một không gian cực kỳ lãng mạn.
Lộ Trì Vũ quay sang nhìn Châu Lệ Hành. Hai người có chiều cao xấp xỉ nhau, thậm chí đến cả hình ảnh phản chiếu trên mặt đất cũng như đang viết hai từ "hoàn hảo".
"Châu Lệ Hành." Dưới tác động của men rượu, Lộ Trì Vũ dũng cảm gọi tên hắn.
"Có chuyện gì sao?" Châu Lệ Hành không mảy may bận tâm đến sự dũng cảm của anh, hắn chỉ thấy Lộ Trì Vũ sau khi uống rượu rất đáng yêu.
Lộ Trì Vũ nhìn Châu Lệ Hành, anh nghiêm túc hỏi: "Tại sao anh lại sẵn sàng đưa tôi đến Đồng Nhân? Chỉ vì tôi muốn giữ anh lại?"
Châu Lệ Hành nhẹ nhàng nói: "Không phải cậu nói rằng chúng ta vẫn còn rất nhiều việc chưa làm xong sao?"
"Nếu là người khác, anh cũng sẽ đưa người đó đi sao?" Lộ Trì Vũ hỏi xong thì cảm thấy mình vô cùng ngu ngốc, anh chỉ có thể nhếch môi tự giễu: "Quên đi, nói chung là tôi rất vui vì có thể đi với anh thêm một đoạn đường nữa."
Châu Lệ Hành im lặng nhìn anh, nụ cười của Lộ Trì Vũ bây giờ làm hắn rất khó chịu, hắn không biết từ khi nào mà Lộ Trì Vũ đã có thói quen này, cho dù là vui hay buồn, anh vẫn luôn cho mình một cái vỏ bọc, chỉ để người khác nhìn thấy sự vui vẻ và lạc quan của mình.
"Trì Vũ, cậu không mệt sao?" Châu Lệ Hành thở dài, vỗ nhẹ vào cổ Lộ Trì Vũ.
Cả người Lộ Trì Vũ căng cứng, anh vô thức hỏi lại: "Hả? Có chuyện gì sao?"
"Tôi cảm thấy cậu cứ luôn kìm nén cảm xúc của mình, làm như vậy có mệt không?" Châu Lệ Hành nhíu mày nhìn anh, hắn thấp giọng nói: "Trì Vũ, bởi vì là cậu nên tôi mới đưa cậu về nơi đó, để cậu có thể nhìn thấy thế giới của tôi."
Lộ Trì Vũ bị lời nói của hắn làm cho ngạc nhiên, anh im lặng một lúc lâu. Anh cảm thấy rất kỳ lạ, dường như Châu Lệ Hành có thể nhìn thấu anh, nhìn thấu được suy nghĩ của anh, nhìn thấu những suy tư trăn trở của anh, thậm chí đến cả vỏ bọc mà anh cố tạo ra cũng bị Châu Lệ Hành phá vỡ từng chút một.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Cuối cùng bọn họ cũng về tới Tiền Sảnh Lan Sinh, dưới bầu trời đầy sao, Lộ Trì Vũ nhìn hắn với đôi mắt ngơ ngác như một đứa trẻ, Châu Lệ Hành không kìm lòng được mà sờ nhẹ vào góc mắt của Lộ Trì Vũ. Anh không khỏi suy nghĩ, tại sao Lộ Trì Vũ đã gần ba mươi tuổi rồi mà ánh mắt vẫn còn trong trẻo như vậy.
Anh muốn ôm lấy Lộ Trì Vũ nhưng lại thấy mình hơi quá trớn rồi, cuối cùng, Châu Lệ Hành chỉ vỗ nhẹ vào vai Lộ Trì Vũ, cái vỗ mang đầy sự an ủi mà hắn dành cho anh.
Hắn nói: "Trì Vũ, khi ở bên tôi cậu không cần phải che giấu cảm xúc của bản thân, miễn là cậu còn ở lại Thanh Hải, tôi vẫn sẽ ở lại cạnh cậu, khi nào cậu muốn rời đi tôi sẽ đưa cậu rời đi."
"Cậu có tự do của riêng cậu."
Lộ Trì Vũ bị lời nói của hắn làm cho ngạc nhiên, anh không khỏi tự hỏi, người ta vẫn thường hay nói tình yêu là sự ích kỉ, chiếm hữu, nhưng tại sao Châu Lệ Hành lại có thể vĩ đại và vị tha như vậy chứ.
Nếu hắn không thích, tại sao hắn lại sẵn lòng hy sinh thời gian của mình để ở bên cạnh anh, hơn nữa còn sẵn lòng dẫn anh đi xem thế giới của hắn.
Nhưng nếu hắn thích thì tại sao hắn lại có cho mình sự vị tha như vậy chứ? Rốt cuộc là hắn đã trải qua những gì để có thể làm bản thân trở nên như vậy, hắn không nghĩ đến việc giữ chân anh, sẵn sàng cho anh quyền tự do để lựa chọn.
Lộ Trì Vũ liên tục sờ vào chuỗi hạt mà Châu Lệ Hành đã cho anh, anh hít một hơi thật sâu, sau đó ngước mắt nhìn Châu Lệ Hành nói: "Tôi hiểu rồi."
Việc đầu tiên Lộ Trì Vũ làm khi về phòng đó chính là thu dọn đồ đạc, sau đó rủ Lâm Kì chơi vài ván game, mãi cho đến khi Lâm Kì - con ma cà rồng chuyên thức khuya - không thể chịu đựng được nữa, kêu la muốn đi ngủ, mà anh vẫn cảm thấy bồn chồn khó ngủ vô cùng.
Chỉ cần nhắm mắt lại là đầu óc anh lại hiện lên hình ảnh Châu Lệ Hành nhìn anh, cùng với lời nói "Cậu có tự do của riêng cậu" của hắn
Lộ Trì Vũ càng nghĩ càng tức giận, Châu Lệ Hành đã dùng chiến thuật rút lui để giữ anh lại, dường như quyền chủ động lại quay về với tay hắn, nhưng thực tế vẫn luôn khiến anh nghi ngờ, không biết Châu Lệ Hành có dự định gì cho tương lai của cả hai không.
Mặc dù đầu đầy suy nghĩ nhưng Lộ Trì Vũ không có dũng khí đi tìm Châu Lệ Hành để tâm sự, bởi vì anh không thể tự khẳng định rằng bọn họ có thể có một tương lai ổn định với nhau.
Duyên phận giữa con người vô cùng ngắn ngủi, sự rung động này có thể đại diện cho điều gì? Anh có thể như Hạ Mẫn, từ bỏ bạn bè và công việc của mình mà sẵn sàng ở lại đây không? Lộ Trì Vũ nghĩ đến ba mẹ già yếu đang ở nhà, lại nghĩ đến công việc của mình, anh không thể chắc rằng bản thân có thể ở lại đây.
Anh cũng không thể bảo Châu Lệ Hành từ bỏ mọi thứ ở đây mà đi với anh. Châu Lệ Hành là cơn gió trên cao nguyên, là ánh trăng giữa thung lũng, chỉ có trên mảnh đất này hắn mới có thể là chính mình. Lộ Trì Vũ không thể ích kỷ mà hái trộm mặt trăng xuống được, dù sao thì trong suy nghĩ của anh, anh là người yêu nhiều hơn, nên không thể nào ép buộc được Châu Lệ Hành từ bỏ nơi này cả.
Lộ Trì Vũ suy nghĩ mãi thì cảm thấy mối quan hệ của bọn họ đã bước vào ngõ cụt. Giấc mộng nào cũng phải tỉnh giấc. Lần này anh có thể giữ Châu Lệ Hành lại, còn lần sau thì sao? Hơn nữa sớm muộn gì anh cũng phải quay lại Kinh Châu.
Vậy trước khi rời đi anh đã lấy đi thứ gì từ Châu Lệ Hành? Một chuỗi hạt cầu bình an, một bức tranh thangka và một số ký ức vụn vặt.
Lộ Trì Vũ cảm thấy vô cùng đau đầu, anh dùng tay đập mạnh vào tai hai cái nhưng cơn ù tai ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cảm giác như ở đây đang có hàng nghìn âm thanh kêu la quen thuộc, đây là những âm thanh mà anh thường nghe thấy ở bệnh viện, lúc còn nằm viện, mỗi ngày anh chỉ nằm dài trên giường vừa chịu đựng nỗi đau từ vết bỏng lưng sau, vừa chịu đựng sự ảnh hưởng mạnh mẽ của những âm thanh này.
Ban đầu anh cảm thấy rất bực bội, dù là sự buồn bã khi nhận tin về cái chết của đồng đội, hay cảm giác thất bại thì chúng đều khiến anh muốn tự kết thúc cuộc đời của mình.
Thậm chí anh không thể giao tiếp với bất kỳ ai trong một thời gian dài, nhìn những huân chương được trao cũng như cờ mừng được gửi đến, anh chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Đây là những phần thưởng nên được trao cho đồng đội của anh, anh cảm thấy mình không xứng với những thứ này.
Sau khi xuất viện anh đã ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, khi đã điều chỉnh được tâm trạng rồi anh trở lại đội làm việc, nhưng trong lúc làm việc anh bắt đầu nhận ra mình sợ cơn nóng tỏa ra từ những ngọn lựa, cũng như rất sợ ánh sáng phát ra từ chúng, thậm chí anh còn không dám bước vào khu vực đám cháy trong các cuộc diễn tập.
Cùng với đó là chất lượng giấc ngủ của anh ngày càng giảm đi, anh bắt đầu bị chứng mất ngủ kéo dài.
Cuối cùng, chỉ có giám sát viên của đơn vị nhận thấy tình trạng của anh, ép anh phải đi gặp bác sĩ tâm lí, bác sĩ nói rằng tình trạng của anh thuộc loại rối loạn căng thẳng sau chấn thương và điều nghiêm trọng nhất chính là anh đang có nhận thức sai lệch về bản thân, điều này làm mất cân bằng tâm lý, có thể gây ra xu hướng tự hủy hoại bản thân nghiêm trọng.
Ban đầu nghe vậy anh cũng không quan tâm cho lắm, từ khi còn học đại học anh đã là một người rất xuất sắc, sau khi gia nhập đội cũng là người thăng tiến nhanh nhất, anh vẫn không tin rằng mình không thể thắng được bất cứ vấn đề tâm lý nào.
Nhưng tiếc là sau một thời gian điều trị vẫn không mang lại kết quả khả quan, anh buộc phải thừa nhận rằng có một số vấn đề mà anh không thể giải quyết được, chẳng hạn như anh không bao giờ vượt qua được nỗi sợ lửa.
Anh chỉ thấy mọi thứ quá bất ngờ và phi lý, một lính cứu hỏa sợ lửa thì còn gì là lính cứu hỏa nữa.
Theo lời khuyên của bác sĩ tâm lý, giám sát viên đã rất khéo léo cho anh biết: "Tiểu Lộ, cậu hãy ra ngoài và nghỉ ngơi một chút đi, tạm thời hãy rời khỏi môi trường hiện tại của mình, khi nào cậu quay lại bọn tôi sẽ xem xét lại, nếu cậu vẫn không thể làm việc được tôi sẽ đề nghị cấp trên chuyển cậu sang làm bên văn phòng."
Do đó, Lộ Trì Vũ bị buộc phải nghỉ việc. Ban đầu anh không tin vào việc thay đổi môi trường sẽ làm thay đổi được tâm trạng của anh, nhưng sau khi ở nhà một thời gian dài, anh đã làm ba mẹ rất lo lắng, bọn họ sợ anh sẽ không vượt qua được khoảng thời gian này.
Cuối cùng, Lộ Trì Vũ cũng sợ ba mẹ sẽ lo lắng quá nhiều nên anh quyết định nghe lời khuyên của Lâm Kì mà mua vé đi du lịch.
Cũng nhờ vậy mà anh đã xuống ga Tây Ninh, đến Tiền Sảnh Lan Sinh và gặp được Châu Lệ Hành.
Bây giờ Lộ Trì Vũ đang mặc áo sơ mi trắng ngồi cạnh cửa sổ, vừa đăm chiêu suy nghĩ vừa hút thuốc.
Sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định mình phải để lại dấu ấn trong tâm Châu Lệ Hành, để sau này khi hắn nghĩ đến anh, hắn phải trải qua cảm giác mất ăn mất ngủ mà anh đang gặp phải.