Giữa Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Người

Chương 43: Đường Nhân Gian




Huyện thị cằn cỗi , Lịch Châu cùng biên giới Bình Châu, số dân cư trú ở đây tổng cộng không đến tám trăm hộ , thưa thớt, hoang vắng, thời gian chạng vạng, khói bếp bay lên bốn phía, ngã tư đường không đủ rộng lớn, rất nhiều bụi đất , hai bên đều có nhà gỗ thấp bé, rất hiếm khi thấy có hộ gia đình nào có nhà cao cửa lớn . Đây là điền chủ ,một người có uy tín nhất trong quận hạt, lúc này đây có một lão bá đứng dưới bậc cửa , còn có hai gã gia đinh áo lam quấn vải bông, đều nhìn hướng về một nơi, vẻ mặt lo lắng, hẳn là đang chờ đợi người nào.

Xa xa , một vị nữ tử áo xanh hướng về bên này đi tới, búi tóc bằng tram ngọc, gọn gang sạch sẽ, trên lưng mang thanh trường kiếm, đi dưới ánh chiều tà, cả người giống như khắc một vầng sáng nhu hòa .

Lão bá như gặp được cứu tinh, chắp tay nghênh đón nói: "Cô nương cuối cùng cũng đến ."

Nữ tử ngửa mặt lên đánh giá bức tường cao, thản nhiên cười nói: "Đợi lâu rồi ."

Lão giả bất chấp khách khí, " Tính mệnh người nhà lão phu đều trông cậy vào cô nương cứu vớt, chỉ cần trừ bỏ thứ này, nhất định sẽ hậu lễ ." Thấy nàng trên người chỉ có thanh trường kiếm, nhất thời tỉnh ngộ, hối hận không ngừng, "đáng ra nên gọi bọn họ tới đón cô nương mới phải , cô nương muốn dùng pháp khí gì , bây giờ quay lại lấy chỉ sợ không kịp mất , bằng không cô cứ nói ra,lão phu gọi bọn hắn đặt mua cho cô ." sau đó xoay người bảo kẻ dưới đi xuống kêu người lấy giấy bút .

Nữ tử cắt lời hắn nói: "Không sao, đi vào coi trước thế nào đã ."

Trong nhà xảy ra đại sự, lão bá trong lòng vốn đã nóng như lửa đốt, chỉ mong nàng nói lời này, nghe xong vội vàng mời nàng vào đại sảnh dùng trà, mọi người cùng nhau đi vào cửa.

Một vị bạch y nữ tử đứng ở góc tường, nhìn cảnh tượng này, lông mày thanh tú nhíu lại, như có suy nghĩ gì.

Đột nhiên biến mất khỏi trần gian , nửa tháng sau lại đột nhiên xuất hiện, trong đoạn thời gian đó đến tột cùng là cô ta đã ẩn đi đâu ? Dưới thổ địa ,miếu Thành Hoàng cũng tra không thấy tung tích của nàng ta , vậy nhất định hắn đã dùng phép bố trí mê chướng, lần này trở về vẻ mặt hắn hoàn toàn khác với lúc trước , Mai tiên đến nữa câu cũng không tiết lộ ,bên trong đó đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra?

Có thể khẳng định là, hắn đối với chính mình càng có thái độ xa lánh ,khách sáo .

Ngón tay kẹp trâm ngọc bẻ gãy, nửa đoạn rơi xuống đất.

"Sao ngươi đến đây?" Phía sau truyền đến tiếng nói quen thuộc.

Suy nghĩ bị cắt đứt, Lục Dao không khỏi lấy làm kinh hãi, trong mắt lãnh ý nhanh chóng biến thành ý cười ôn nhu, xoay người nói: " Túc trước đột nhiên không thấy tung tích của nàng ta, nay lại xuất hiện , cho nên ta cảm thấy kỳ quái, thuận đường đến xem thôi ."

Cẩm Tú nhìn nữa đoạn trâm ngọc trong tay nàng.

Lục Dao cúi đầu nói: "Mới vừa rồi ta hơi vô ý chạm vào đã gãy ."

Đột nhiên nhớ tới lúc trước có người từng ở ngay trước mặt bẻ gãy trâm ngọc thề, mà nay rốt cục đã ứng nghiệm, Cẩm Tú trầm mặc một lát, cúi người nhặt nữa đoạn trâm ngọc dưới đất lên đưa cho nàng nói: "Là ta bố trí mê chướng."

Trâm ngọc một lần nữa hợp thành một , hoàn mỹ không một khe hở , Lục Dao ngẩng mặt lên nhìn hắn một lúc lâu, mỉm cười nói: "Ta nói mà ,nhất định là do ngươi an bài."

Sự tình đã không thể tránh được , nói ra, nàng có lẽ sẽ an toàn bộ chút. Cẩm Tú gật đầu nói: "Ta nghĩ muốn nàng chính mắt nhìn thấy kiếp trước, nàng có thể quay đầu giác ngộ , ai ngờ nàng vẫn là cố chấp với loại tình cảm nhân gian, nay ta sắp phải tấn chức đến nơi , không thể tùy ý vận dụng pháp lực, sau khi quay về vị trí cũ sẽ cho nàng quay về lần nữa , ngươi. . ."

Nổi tiếng đa tình ai ai cũng biết, nhưng hành động thường ngày của hắn, chỉ sợ người có quan hệ mật thiết với hắn đến tất cả nữ thần cùng nữ tiên đều rõ ràng.Lúc này trên mặt thì có vẻ thuận theo, đối với vị hôn thê còn như thế , từ khi nào chỉ vì một nữ nhân phàm trần mà phí nhiều tâm tư như vậy? Chỉ bằng hai chữ "áynáy" không khỏi hơi thái quá hay sao , rơi vào phàm trần mười thế cũng chưa làm hắn quên đi , đưa nàng ta trở về có khác nào bảo hắn hồi tâm?

Lục Dao chậm rãi dời tầm mắt, dấu đi thần sắc trong mắt, ôn nhu sẵng giọng nói: "Ta từ lúc nào lại có lòng dạ hẹp hòi đối với ngươi chứ ?" Nếu nàng ta không phải là người, thì ở bên cạnh ngươi cũng không sao .

Cẩm Tú không nhiều lời, chỉ gật đầu thản nhiên nói: " Nếu đã nghĩ như vậy thì tốt rồi."

******

Lương gia gần đây có chuyện kỳ quái, mỗi đêm đều có người không hiểu vì sao tự dưng mất tích tìm không thấy, khiến cho cả nhà từ trên xuống dưới cũng không dám đi ngủ, đến đêm toàn bộ đều trốn ở trong phòng, còn phái người hầu thay phiên canh chừng, ai ngờ sau đó ngay cả người canh gác cũng mất tích , hai đứa con trai tính cả người vợ lớn lần lượt gặp chuyện không may, đến nay tăm tích vẫn không rõ, Lương công vừa đau vừa vội, vội vàng đem Tôn tử đưa đến nhà người khác ở , phái gia đinh tìm kiếm hỏi thắm pháp sư, đạo sĩ xung quanh, vừa vặn gần đây thôn trang ngoài thành có một cô nương, nghe nói pháp thuật cực cao , vì thế liền phái người đi mời nàng đến.

Đêm dài yên tĩnh, Hồng Ngưng nhắm mắt nằm ở trên giường, không một chút dám lơi lỏng.

Những truyện đã trôi qua cần gì phải cưỡng cầu, đến kiếp này,chuyện tương lai , bao gồm việc học bản lĩnh mười mấy năm đều cứ thế quên đi, nếu như vậy thì càng phải cố gắng quý trọng và nắm chắc hiện tại, làm những chuyện mà chính mình thích, trên thế giới này lưu lại một chút gì đó mới không uổng công đi theo sư phó nhiều năm như vậy, cũng không uổng sống đến lúc này , mà quan trọng nhất là , sau này có thể đi tụ mình xếp đặt còn đường đi của bản thân .

Nghe một gã gia đinh nói, đêm đại công tử gặp chuyện không may, hắn vừa vặn thức dậy đi nhà xí, lúc đi ngang qua ngoài phòng , hoảng hốt thấy ngọn đèn bên trong chiếu ra bóng dáng gì đó lơ lửng trên xà ngang rất lạ , ngày thứ hai cửa được mở rộng ra , đại công tử ở bên trong cũng không hiểu sao mà mất tích. Lúc này chợt thấy yêu ma quấy phá, nhưng số người mất tích khó tránh khỏi có phần không thể nào nói nổi, nhưng mà yêu ma quỷ quái gì lại cứ phải kéo người tới một cái xó nào đó mới đi hành hạ chứ ?

Đang nghĩ tới, trên xà ngang bỗng nhiên truyền đến tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt" , giống như có vật gì đó rất nặng , làm cho xà ngang cũng phải lung lay .

Từ nhỏ đi theo Văn Tín, Bạch Linh làm việc, sớm đã hình thành tính cảnh giác cực cao, Hồng Ngưng vẫn nằm im không nhúc nhích như trước, tay phải lại âm thầm nắm chặt kiếm.

Cảm thấy nguy cơ càng ngày càng mãnh liệt. . .

Bỗng nhiên, dưới đỉnh giường lắc lư dữ dội, giống như có cái gì bám vào phía trên.

Có cái gì tới gần! Hồng Ngưng nhanh nhẹn xoay người nhảy lên, kiếm trong tay đồng thời hướng vị trí nằm mới nãy mạnh mẽ đâm tới, kiếm đâm vào mỗ (chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra) nào đó , da có phần cứng rắn, lại có thể cảm thấy được mũi kiếm đâm vào một đoạn , nó bị đau, không ngờ Hồng Ngưng lại xuống tay trước, không liền giãy dụa biết sao lui lại .

Hơn cả kết quả đã dự đoán, Hồng Ngưng có chút giật mình, trong lòng biết nó kế tiếp khẳng định sẽ áp dụng công kích, nhất thời bất chấp lo lắng nhiều, vội vàng nhảy xuống giường.



"Phanh"một tiếng động vang lên, va mạnh vào chiếc giường , theo sát phía sau truyền đến tiếng gẫy đôi phía chân giường .

Hồng Ngưng kinh hãi cả người đổ mồ hôi lạnh, nếu nó thừa dịp đêm mà đến, nhất định không sợ hắc ám, mà hắc ám rõ ràng bất lợi cho bản thân , lại sợ nó thừa cơ đánh lén, nàng nhanh chóng né tới bên tường, dựa lưng vào tường, đồng thời tay trái tìm cái bàn nhỏ, trên bàn sớm dọn xong , mấy lá bùa lập tức sáng lên, trong phòng mọi thứ đều bị chiếu sáng rõ ràng .

Ngoại trừ cái giường đã không còn hình dạng , mấy đồ bài trí khác cũng không có gì thay đổi

Trên đất có mấy giọt máu, tản ra mùi nồng nặc.

Trong tay là bảo kiếm quý hiếm , sát khí rất nặng, yêu quái tầm thường nhìn thấy mà sợ, thứ đó lại chỉ bị vết thương nhẹ, có thể thấy được giống như nàng đã đoán ,nó không phải là linh thể, mà là quái vật.

Phía sau mặt sân là một rừng cây, trong rừng có rất nhiều đá , xem ra ngày thường có rất ít người đi qua , chỗ bụi cỏ có một vết tích rất rõ ràng nối thẳng hướng vào sâu trong rừng cây, Hồng Ngưng nhanh nhẹn từ nóc nhà nhảy xuống, dưới ánh sáng của lá bùa , tay cầm bảo kiếm đi theo vết tích đó . Khi cách còn không xa, trên mặt cỏ hoặc trên tảng đá bên cạnh sẽ lưu lại chút vết máu, chắc là khi nó đào tẩu mà vô ý dính vào . Xuyên qua rừng cây, dấu vết kia mở rộng ra hai bên núi .

Càng thêm chứng mình dự đoán lúc trước là đúng , Hồng Ngưng mỉm cười, Nó chưa bỏ đi bản hình, có thể nói tu hành còn thấp, đối phó với Nó hẳn là không khó, ban đầu suy nghĩchờ hừng đông sẽ gọi người đến đây , nhưng giờ nghĩ lại, vẫn nên theo tung tích mà hướng đến ngọn núi , trước tiên tìm thấy sào huyệt của yêu quái rồi nói sau.

Bùa hào quang chiếu rọi đường mòn.

Từ lúc đi vào sơn cốc, Hồng Ngưng liền cảm thấy không hợp lý lắm, ngầm tăng cường cảnh giác , hai bên núi rừng một mảnh tĩnh mịch,yến tĩnh đến không bình thường, có thể thấy được vùng này có cái gì đó lợi hại thường xuyên lui tới, mới khiến cho các loài dã thú khác tránh xa.

Vết máu phía trước đột nhiên biến mất!

Trong lòng biết không ổn, Hồng Ngưng theo bản năng dừng bước, ngưng thần nhìn quét bốn phía.

Nhưng vào lúc này, một trận cuồng phong đột nhiên cuồn cuộn nổi lên, mơ hồ mang theo hơi nóng cùng với mùi hôi thối, tiếp theo cây cối bên cạnh liền nhảy ra một bóng đen thật dài .

May mà Hồng Ngưng sớm đã có phòng bị, lắc mình tránh đi.

Gió đen thổi xoáy qua, yêu quái kia cực kỳ linh hoạt, tấn công lần đầu không trúng liền nhanh chóng lộn lại, ngẩng cao đầu lên, nhưng thấy nó thô ráp như một cái thùng gỗ nhỏ , vảy trên người lóe ra nhiều điểm ánh sáng nhàn nhạt, trong miệng phun ra tiếng "Xì xì " rõ ràng là còn cự mãng màu đen.

Quả nhiên là nó! Hồng Ngưng thầm than, người Lương gia sở dĩ mất tích, cũng không phải bị cái quỷ quái gì bắt đi, mà là đều táng thân (vùi thân) trong bụng mãng xà , đêm đó đại công tử gặp chuyện không may, người hầu từng thấy có cái gì đó treo ở trên xà ngang trong phòng, kỳ thật cũng không phải là ma quỷ gì lấy mạng, mà là đại xà này thông qua cửa sổ tử trên xà ngang vọt xuống, cắn nuốt đại công tử, sau đó trốn ra khỏi cửa , có thể thấy được nó đã có linh khí, chính là chưa tu thành thành hình người.

Đối phó với thứ cồng kềnh này , tự nhiên không đáng dùng máu huyết của mình liều mạng với nó ,bởi vậy lúc nó lại đánh tới, Hồng Ngưng trước niệm bí quyết, cơ thể biến mất tại chỗ, hóa thành bạch biến mất lên trên cây cách đó không xa, lẳng lặng nằm ở trên cành cây không lên tiếng.

Bùa vẫn bốc cháy, người trước mắt tự nhiên biến mất, cự mãng ngây người, lập tức như có cảm ứng bay nhanh đến cây đại thụ kia .

Mới vừa rồi đã hết sức che giấu, Hồng Ngưng đã nhân cơ hội che lại sinh khí bản thân, làm sao nghĩ đến nó còn có thể phát hiện, có thể thấy được nàng đã đánh giá thấp nó, súc sinh này đến tột cùng đã tu luyện bao lâu? Nàng càng thêm kinh ngạc, vội vàng nghĩ cách niệm bí quyết, trời quang bỗng nhiên truyền đến tiếng sấm.

Cự mãng kia dù sao cùng là dã thú, e ngại thiên uy, cách thân cây của nàng khoảng một trượng thì dừng lại, ngửa mặt nhìn lên trời , do dự mà không dám tiến lên.

Hồng Ngưng hét lớn: "Gϊếŧ hại mạng người, thiên lý không tha, còn không quỳ xuống nhận tội?"

Nàng vốn thương xót cự mãng này tu hành không dễ, muốn mượn cơ hội khuyến thiện (trong Phật giáo dùng để chỉ việc khuyên người ta làm việc thiện) phong ấn, nào biết lời còn chưa dứt, cự mãng vốn đang chần chờ giống như được đã được chỉ thị , mạnh mẽ đánh tới chỗ nàng .

Tiếng sấm rầm rầm không ngừng, nếu có chút linh khí thì sẽ e ngại Lôi hình, lúc trước ngay cả Ác Long Đàm kia đều có thể xử lý ổn thỏa, chỉ là một con mãng xà lại không hề sợ hãi , chẳng lẽ nó lợi hại như vậy? Hồng Ngưng nhíu mày, gặp nó tính tình hung ác, căn bản không có khả năng khuyến thiện, vì thế không hề mềm lòng, quyết định tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế), bay nhanh tử trên trên cây nhảy xuống, niệm bí quyết di chuyển bảo kiếm tới giữa không trung, hung hăng đâm về phía nó!

Kiếm đâm vào đuôi nó, cự mãng bị ấn chặt trên mặt đất.

Cự mãng kia đau quá liền giận, liều mạng di chuyển, vùng vẫy cái đuôi, trên mặt đất cuốn theo vô số bụi đất, khí lực to lớn, quan trọng là bảo kiếm lại bị rút khỏi mặt đất , hai ba cái nó liền thoát ra khỏi khống chế, mang theo bảo kiếm điên cuồng tấn công về phía Hồng Ngưng.

Hồng Ngưng bất đắc dĩ, cười lạnh nói: "Hung tính không thay đổi, tự tìm đường chết."

Bảo kiếm bị khẩu quyết lay động, từ trên người cự mãng rút ra, bay lên cao sau đó lại đâm tới lần nữa, lặp lại nhiều lần như thế, máu huyết văng ra khắp nơi, cự xà kia cơ hồ đã bị đâm đến nát vụn , hấp hối nằm trên mặt đất không bao giờ động đậy nữa .

Hồng Ngưng nhẹ nhàng thở dài, xem chừng thời gian không sai biệt lắm, đi qua rút thanh kiếm lên, lấy chiếc khăn ra cẩn thận đem vết máu lau sạch , thu hồi để trong vỏ, thầm nghĩ nó đã thường lui tới ở đây, sào huyệt hẳn là cách nơi đây không xa, không bằng quay trở về trước, chờ đến hừng đông lại tìm mấy tráng đinh trong huyện lý đến tìm kiếm.

Lúc xoay người, một đạo hồng ảnh tinh tế từ trong miệng cự xà đã chết bay ra.

Bắp chân bên phải tê rần, ngay sau đó truyền đến đau nhức, Hồng Ngưng trong lòng biết không ổn, vung kiếm chém tới

Tốc độ hồng ảnh kia cực nhanh, né qua kiếm phong, cách hơn hai trượng thì rơi xuống đất, biến thành môt con rắn dài hai, ba thước , độ dày của con rắn có kích thước nhỏ lại màu đỏ, đầu lại giống như đầu tóc bù xù của nữ nhân, hướng Hồng Ngưng cười.

Chả trách cự mãng tu hành không sâu lại có thể cảm ứng được chỗ ẩn thân của mình, hóa ra là nàng ta sai khiến cự xà tác quái, mượn yêu khí cự mãng giấu kín thân hình, cự mãng cắn nuốt người Lương gia, hẳn là do nàng ta xúi giục. trong xà lại giấu xà! Hồng Ngưng làm sao dự đoán được sẽ có việc lạ này, trong lòng một trận lạnh lẽo, âm thầm hối hận, lập tức lấy ra đan dược mang theo bên người nuốt vào hai viên, nhưng vẫn cảm giác đùi phải đau đớn khó nhịn.

Trên trán mồ hôi ứa ra, nàng miễn cưỡng trấn định, "Nguyên lai là ngươi, ngươi tự tiện lấy máu huyết con người tu luyện nội đan, tương lai tất bị chịu trời phạt, không bằng sửa đổi, còn có thể trở về chính đạo, nếu không dưới thiên kiếp chỉ uổng công hao tổn tu hành."

Xà nữ kia chỉ cười ha ha.



Hóa ra nàng ta vẫn không thể nói chuyện, Hồng Ngưng giật mình, đùi phải đau đớn dần dần chuyển thành cảm giác tê liệt , rốt cuộc không thể nâng dậy, thầm nghĩ độc kia giải dược bình thường tất nhiên sẽ không giải được, tiên tiên vẫn nên chế ngự nàng ta lại rồi suy tính tiếp .

Đang muốn hạ quyết tâm ra tay, xà nữ kia bỗng nhiên vặn vẹo thân thể, nhập vào bụi cỏ không thấy đâu nữa .

Nghĩ là nàng ta đã biết qua bản lãnh của mình, không giám đánh bừa, dù sao loại độc của nàng ta sớm hay muộn cũng làm nàng chết, không đáng công kích thêm nguy hiểm mà phải chết người, Hồng Ngưng rất nhanh hiểu được nguyên nhân này ,không khỏi cười khổ, cố gắng đi lại nhưng đùi phải đã không còn nghe lời , chỉ đành ngã xuống đất, lại thấy miệng vết thương biến thành màu đen, đành từ góc áo xé một mảnh vải buộc ở phía trên, tiếp theo rút cây trâm ra đấm về phía vết thương .

Máu đen tanh hôi chảy ra, đồng thời mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.

Máu chảy rất nhiều, vẫn biến thành màu đen như trước .

Đáng ra nên nói một tiếng trước với người Lương gia để họ đến đón, cũng không biết bọn họ có phát hiện không, đêm hôm khuya khoắc không có khả năng có người vào núi rồi , như vậy chỉ sợ duy trì không được bao lâu, Hồng Ngưng đơn giản không để ý tới miệng vết thương nữa , lấy ra bình dược trong áo,cũng không coi là còn bao nhiêu, đều đổ hết vào miệng, sau đó cố dùng lực chân trái và hai tay , cô gắng di chuyển về phía con đường nhỏ .

Bất luận có thể cứu chữa được hay không, so với ngồi chờ chết vẫn tốt hơn .

Nhưng rất nhanh nàng lại tuyệt vọng.

Đùi phải cảm giác tê liệt bắt đầu lan tràn, đến chân trái, lại đến toàn thân, cuối cùng ngay cả hai tay cũng mất đi tri giác.

Vô lực chống đỡ thân thể, Hồng Ngưng nằm ở trên đất , bất đắc dĩ nhắm mắt lại .

Sống hay chết mặc cho số phận, cứ như vậy vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) rời đi cũng không có gì là không tốt, mặc dù ở nơi này chỉ sống không đến hai mươi tuổi, chuyện trải qua so với nhiều người trên đời này cũng phong phú đấy chứ , còn trừ bỏ không ít yêu, giải cứu không ít người, chết cũng không còn cái gì đáng sợ, rất nhanh nàng sẽ đầu thai chuyển thế, kiếp sau sẽ không còn nhớ rõ mọi chuyện ở đây , một lần nữa bắt đầu một cuộc sống mơi .

Ý thức càng ngày càng mơ hồ, chuyện cũ ngược lại từng việc, từng việc hiện lên , Văn Tín mỉm cười, Bạch Linh kéo tay nàng đi hành tẩu mọi nơi , Đoạn Phỉ trong mê chướng giống như mộng lại giống như thật, thậm chí ánh mắt khinh thường cùng đôi môi như lửa nóng của Dương Chẩn, còn có, kia áo dài rộng thùng thình luôn phiêu tán một mùi vị của hắn .

Thực xin lỗi, xem ra ta về trước đã quên đi ngươi

Hình ảnh trước mắt từng tờ bị lau đi, Hồng Ngưng mỉm cười, tùy ý để ý thức biến mất.

"Hồng Ngưng, Hồng Ngưng." Trong mông lung, có người gắt gao ôm nàng.

Không có chết sao,không biết hồn phách rời xa thân thể sẽ như thế nào nhỉ ? Không biết qua bao lâu, ý thức dần dần khôi phục, Hồng Ngưng thử giật giật , phát hiện chính mình vẫn bị trói buộc... trên thân thể này.

Trợn mắt, nàng liền thấy Xà nữ.

Một viên châu lửa đỏ chuyển động quay tròn, tản ra hồng quang, bao lại miệng vết thương trên đùi, màu sắc chỗ vết thương đã muốn chuyển thành da thịt non mịn , vết sưng cũng lui đi, vết thương đã hoàn toàn bình phục, xà nữ mới thu hồi nội đan nuốt vào, hướng tới người bên cạnh dập đầu.

Hắn sắc mặt bình tĩnh, "tạo quá nhiều nghiệp chướng , ắt sẽ gieo gió gặt bão, trở về đi."

Xà nữ vội vàng gật đầu, lại lậy hai ba cái , tiến vào bụi cỏ không thấy nữa .

Hắn cúi người nâng nàng dậy nói: "Sao còn làm việc này?"

Hồng Ngưng cũng không cự tuyệt, trong ấn tượng, vô luận phát sinh chuyện gì, hắn đều luôn bày ra thái độ không nóng không lạnh như vậy, thanh âm lo lắng mới vừa rồi kia là mộng hay là thật ?

Nàng nhìn hắn sau một lúc lâu, cười nói: "Luôn để ngươi đến cứu, ta có phải nên xem ngươi là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn."

Hắn mỉm cười nói: "Đó là Xà mẫu."

Thấy chân đã hoạt động tự nhiên, Hồng Ngưng cảm thấy thoải mái, cúi đầu vỗ vỗ vạt áo , thuận miệng nói: "Không phải cố ý cho ngươi thêm phiền toái đâu , ta bắt chước bản sự chỉ biết làm này đó, mưu sinh mà thôi, huống chi hàng yêu trừ ma cũng là chuyện tốt , ngươi kỳ thật không cần phải đến cứu ta , ta là phàm nhân, chết rồi thì sẽ đầu thai chuyển thế, như vậy mới là thuận theo thiên ý.

Như vậy sẽ không nhớ rõ kiếp trước , Cẩm Tú không nói gì thêm.

Hồng Ngưng sửa sang lại quá quần áo, ngẩng mặt cười nói: "Đương nhiên, hiện tại ngươi đã cứu ta, ta sẽ quý trọng tình mạng của mình sống đến chết già mới thôi, đa tạ ngươi!"

Cẩm tú nhẹ giọng hỏi: "Như vậy tốt lắm sao ?"

Hồng Ngưng thu lại ý cười, "Là ngươi đem ta đưa đến nơi này, cho nên muốn bảo hộ ta chu toàn, ý tứ của ngươi ta hiểu được, bất quá ta nếu lựa chọn lưu lại quá cũng không phải vài ngày, sẽ không tính lại so đo chuyện trước kia, ngươi như vậy làm gì, chẳng lẽ về sau mỗi lần ta gặp nguy hiểm đều bắt ngươi tới cứu ta sao ? Tiên phàm hai giới, phàm nhân đều có tiêu chuẩn của phàm nhân, sinh tử có mệnh, thần tiên vẫn không nên nhúng tay vào , thuận theo tự nhiên vẫn tốt hơn ."

Cẩm tú trầm mặc một lát, mỉm cười nói: "Ta sẽ không can thiệp vào con đường của ngươi."

Nghịch thiên sửa mệnh, đúng là chạy không khỏi vận mệnh, ra tay cứu nàng , bất chỉ muốn nàng lưu lại trí nhớ về mình , càng lâu

càng tốt .