Đời trước khi còn dẫn Long Ngạo Thiên, Trang Ngạn Du dùng phần lớn thời gian ở giới Tu Chân.
Hơn nữa ở giới Tu Chân có loại chuyện như đổi vận, thậm chí lúc cậu còn dẫn Long Ngạo Thiên, lúc đầu còn bị người ta ăn cắp vận khí khiến cho nhiều năm liền phải sống rất thê thảm.
Cho đến mãi sau này vùng dậy mới trở thành boss mà người người ngưỡng mộ.
Vậy nên cho dù đã xuyên tới thời đại khoa học kỹ thuật như hiện tại, cũng biết ở thế giới này không có mấy chuyện như hiện tượng siêu nhiên, cái gọi là đổi vận cũng chỉ là cách nói ngoài miệng, cầu thần bái phật cũng chỉ để an lòng.
Nhưng cậu vẫn rất để ý, phòng ngừa nhỡ đâu vận may tốt của cậu bị người khác cướp đi.
Bởi vì Ôn Trầm Tập chẳng câu được con cá nào, người có thu hoạch trong buổi chiều cũng chỉ có cậu và Lê Tức.
Trang Ngạn Du còn nhớ rất rõ ràng chuyện Ôn Trầm Tập đi câu cá mà chẳng câu được con nào.
Vận may của anh về câu cá thật sự có thể sánh bằng Quý Trí Viễn, cậu cũng không thể tiếp tục để anh em tốt bị xấu mặt được.
Trang Ngạn Du đặt tay mình vào lòng bàn tay của Ôn Trầm Tập, giục đối phương nhanh cọ mình.
Một bàn tay còn chưa đủ, tay còn lại của Ôn Trầm Tập cũng bị ép giơ lên, kiểu gì cũng phải bao phủ lấy tay cậu mới chịu.
Đề phòng trường hợp vận may thoát ra sẽ bị Quý Trí Viễn nhặt được.
Quý Trí Viễn: “...”
Ôn Trầm Tập cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay đang đặt trong lòng bàn tay của anh, tay của cậu nhỏ hơn, ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng.
Không biết có phải do nhiệt độ cơ thể của Trang Ngạn Du thấp hơn người bình thường hay không mà tay của cậu luôn mang theo cảm giác lành lạnh.
Nhưng lúc cậu chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, Ôn Trầm Tập lại cảm thấy tay mình như nóng lên, lòng bàn tay bởi vì máu tuần hoàn nhanh nên toát ra mồ hôi.
Ôn Trầm Tập cứng cả cánh tay, nhất thời không biết nên nắm chặt lấy hay buông ra mới ổn.
Cho đến khi Trang Ngạn Du lên tiếng thúc giục, Ôn Trầm Tập mới hơi khép lòng bàn tay lại, nắm lấy tay cậu, sau đó anh không muốn buông tay ra nữa.
Quý Trí Viễn không thể tin nổi, cánh tay đang vươn ra của anh ta cứng đờ giữa không trung: “Trang Ngạn Du! Cậu như vậy khiến tôi đau lòng quá đi mất? Sao cậu lại đối xử bất công với mỗi lão Ôn thôi vậy?”
Trang Ngạn Du khó hiểu hỏi lại: “Tôi không thiên vị A Tập thì thiên vị ai đây?”
Nói rồi cậu đưa mắt quét quanh một vòng trên người Lê Tức, sau đó quay về trên người Quý Trí Viễn, giống như đang hỏi: Lẽ nào tôi phải thiên vị cho anh sao?
Lê Tức ở bên cạnh bật cười: “Ha ha ha! Ông đừng tự đi rước nhục vào người nữa được không, ông không nghĩ xem quan hệ giữa Tiểu Trang và lão Ôn ra sao, còn quan hệ của cậu ấy với ông như thế nào?”
Quý Trí Viễn tức muốn chết: “Cậu ấy đang nịnh bợ sếp thì có!”
“Ồ.” Trang Ngạn Du thờ ơ, bàn tay vẫn nhét lại chỗ Ôn Trầm Tập, không thèm quan tâm đến Quý Trí Viễn đang trách móc cậu.
Anh ta muốn nói sao thì nói, chỉ cần anh em tốt không nghĩ về cậu như vậy là được.
Lê Tức cười tủm tỉm nói: “Ai da, cũng chưa chắc là nịnh bợ đâu.”
Nghe vậy, Ôn Trầm Tập bất ngờ nhìn thoáng qua Lê Tức.
Lê Tức vẫn thản nhiên, bày ra vẻ chẳng có chuyện gì qua được mắt tôi đâu.
Quý Trí Viễn nghĩ lại thân phận nhân viên của Trang Ngạn Du, lại nhớ tới thân phận ông chủ của Ôn Trầm Tập, ngoại trừ nịnh bợ ra thì còn có thể là gì nữa?
Mấy năm nay anh ta cũng đã gặp qua nhiều người nịnh còn ghê gớm hơn cả Trang Ngạn Du, thậm chí có vài người còn dâng cả bản thân mình lên, trong lòng đang ấp ủ tâm tư gì khỏi nói cũng biết.
Trang Ngạn Du chỉ có thể xem là dám nịnh quang minh chính đại, khiến anh ta cảm thấy rất tức giận!
“Lão Ôn, ông nhìn kỹ lại đi, cậu nhân viên này của ông đúng là tâm cơ sâu xa mà.” Quý Trí Viễn lộ hết oán hận lên mặt.
Ôn Trầm Tập “Ừ” một tiếng: “Tôi thích nhân viên như vậy đấy.”
Nhận ra anh em tốt đang đứng về phía mình khiến Trang Ngạn Du mím môi cười, lúm đồng tiền mơ hồ hiện ra, ánh mắt khi nhìn về phía Ôn Trầm Tập tràn đầy tinh thần.
Đây không phải nói cậu cuối cùng cũng thành công thay thế được vị trí của Quý Trí Viễn trong lòng anh, trở thành anh em tốt nhất với anh rồi hay sao?
Quý Trí Viễn rất buồn bực.
Do không có may mắn hỗ trợ nên câu một hồi lâu, đến tận lúc mặt trời xuống núi mà anh ta vẫn không câu được con cá nào.
Cuối cùng Quý Trí Viễn buông tha cho việc câu cá, ỉu xìu quay về. Hại anh ta tốn hơn 100.000 tệ, mua dụng cụ câu cá tốt nhất mà cuối cùng lại không có đất dụng võ!
Giờ cơm tối, nhìn chú Liễu tri kỷ xới cơm múc canh, còn nhiệt tình dặn dò mình nhất định phải ăn nhiều một chút, Quý Trí Viễn mới cảm nhận được một chút an ủi.
Quý Trí Viễn nói: “Cảm ơn chú Liễu, chú quan tâm tới cháu quá.”
Nhưng chú Liễu không chỉ quan tâm mỗi mình anh ta mà còn quan tâm tới Ôn Trầm Tập và Lê Tức.
Chú Liễu nghiêm túc nói với họ: “Các cậu ăn nhiều vào đi, đừng khách sáo với tôi, mấy món này đều do tôi tới chỗ ông Trang mua những dược liệu tốt nhất, đều là thuốc bổ không đấy.”
Quý Trí Viễn nghe thế thì bàn tay đang ăn canh cứng đờ lại: “Thuốc, thuốc bổ? Bổ cái gì ạ?”
Chú Liễu trìu mến nhìn anh ta một cái rồi cười nói: “Bổ thận chứ gì nữa, các cậu cứ yên tâm đi, đều là thứ tốt cả. Đúng rồi, Tiểu Du, cháu vẫn còn nhỏ nhưng cứ ăn nhiều một chút cũng không sao, sau này đi làm cũng khỏe mạnh hơn. Mấy cậu suốt ngày ngồi trong văn phòng làm việc, rất dễ tổn hại thân thể.”
Nói xong còn thầm thì điều gì đó, hình như là mấy người trẻ tuổi bây giờ đều coi thường sức khỏe linh tinh.
Quý Trí Viễn: “...”
Ôn Trầm Tập và Lê Tức nhất thời cũng cảm thấy khó đỡ nổi.
Chỉ có Trang Ngạn Du là nghiêm túc gật đầu: “Dạ, cháu cảm ơn chú Liễu.”
Sau đó nhận lấy rồi uống hết sạch.
Còn ba người khác thì nhất quyết không chịu nhận thân thể mình có vấn đề, hình thành sự đối lập rõ rệt.
Chú Liễu nấu canh cho họ xong thì rời đi, buổi tối cũng không ăn cơm cùng, ông Trang cũng thế.
Hai người đều thấy người trẻ tuổi có thế giới của riêng mình, giữa trưa ăn cơm với nhau là vì tình cảm không thể từ chối, buổi tối cũng không định tiếp tục quấy rầy họ.
Vừa ra đến cửa, chú Liễu thấy trừ Trang Ngạn Du vẫn còn đang ngoan ngoãn cúi đầu ngồi ăn cơm thì ba tên đàn ông còn lại vẫn đang xấu hổ.
Chú Liễu lắc đầu, nói với chú Trang: “Ài, ông nhìn mấy đứa đàn ông con trai này xem, đều hơn ba mươi tuổi rồi mà không chịu thừa nhận cơ thể mình không tốt. Lại nhìn thử Tiểu Du nhà chúng ta kìa, không thèm quan tâm một chút nào.”
Ông Trang thật thà cười: “Bé 11 vẫn còn nhỏ mà.”
Chú Liễu vỗ vai ông rồi vui vẻ nói: “Chờ đến lúc tụi nó đến cỡ tuổi tôi thì nhất định sẽ hiểu ra thôi ha ha.”
Chú Liễu lớn hơn ông Trang vài tuổi, bây giờ cũng sắp năm mươi, đã sớm qua cái tuổi tỵ nạnh này kia rồi.
Cũng không biết có phải do thuốc bổ rất hiệu quả hay không mà sau khi ăn cơm chiều xong, mấy tên đàn ông đều cảm thấy nóng nực.
Nhất là vào mùa hè oi bức như này, ăn xong thì cả người đã nóng đến chảy đầy mồ hôi.
Trang Ngạn Du phụ chú Liễu thu dọn bàn, Ôn Trầm Tập và Lê Tức thì ngồi trong sân trò chuyện.
Ôn Trầm Tập vẫn luôn để mắt tới chuyện trong phòng khách, tầm mắt cứ đuổi theo dáng vẻ tất bật của Trang Ngạn Du, ánh đèn chiếu lên mắt kính hiện lên bóng dáng của cậu.
Lê Tức nhìn theo tầm mắt của anh, không biết nghĩ tới điều gì, nở nụ cười rồi đột nhiên hỏi: “Sao tôi không nhìn thấy Tiểu Du đeo đồng hồ tôi đã tặng vậy? Hình như lão Quý tặng khuy tay áo, Tiểu Du bình thường không mặc vest thì thôi, nhưng sao cả đồng hồ mà tôi tặng cũng không thấy đâu? Lẽ nào cậu ấy không thích?”
Ôn Trầm Tập thu hồi tầm mắt, nói: “Cậu ấy vẫn chưa biết mấy ông có tặng quà lại cho cậu ấy, không phải là không thích mà là tại tôi chưa đưa cho cậu ấy.”
Lê Tức cười như không cười: “Người hối thúc tụi tôi phải tặng quà lại cho cậu ấy là ông, kết quả quà bọn tôi tặng đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, ông lại không chịu đưa cho cậu ấy, ông có ý gì đây?”
Ôn Trầm Tập nói với giọng bình tĩnh: “Tôi sẽ đưa cho cậu ấy.”
Lê Tức: “Được thôi.”
Lê Tức đã nhận được đáp án nên cũng không hỏi thêm, tâm tư xoay chuyển nhiều vòng, có cảm giác như phát hiện ra sự thật nào đó nhưng không định nói.
Quý Trí Viễn vào toilet rửa mặt, bước ra thì thấy họ đang ngồi nói chuyện, anh ta đặt mông ngồi xuống: “Lê Tức, tự dưng ông cười như thế là sao, tôi nổi hết da gà lên rồi này, mấy ông đang nói chuyện gì vậy?”
Lê Tức cười cười nhưng không mở miệng.
Ôn Trầm Tập cũng không nhiều lời.
Quý Trí Viễn càng có cảm giác nguy cơ về sự chia rẽ, sao anh ta cứ cảm thấy như mình đang bị cô lập vậy!
Phía trên thì có Tiểu Du như hổ rình mồi theo dõi vị trí “anh em tốt nhất” của anh ta.
Bây giờ Lê Tức lại có bí mật nhỏ với anh em tốt nhất của anh ta!
Trước đây Quý Trí Viễn từng nghe người ta nói, ba người chơi chung với nhau… Có thể sẽ có một người trong đó bị cô lập.
Trước kia anh ta không hề tin chuyện này, nhưng bây giờ có bốn người chơi chung, sao vẫn bị cô lập chứ?
Quý Trí Viễn lạnh cả lòng, quyết định phải nghĩ cách để củng cố vị trí của mình.
Ông Trang biết họ ăn cơm xong sẽ quay trở về thành phố nên lấy một lô hoa quả ngon nhất ra cho họ mang về.
Không thể không nói ở một phương diện nào đó, ông Trang và Trang Ngạn Du rất giống nhau, nhất là vào lúc chia trái cây cho đám người Ôn Trầm Tập.
Ôn Trầm Tập nhìn thấy túi của anh là túi to nhất và cũng là túi đựng nhiều trái cây nhất, khóe môi khẽ nhếch, vui sướng nói: “Cảm ơn chú Trang, nếu lần sau rảnh rỗi, cháu lại dẫn Tiểu Du quay về thăm chú.”
Ông Trang sờ đầu cười: “Được được được.”
Nói xong lại cảm thấy có chút không đúng.
Sao lại nói là sẽ dẫn bé 11 trở về chứ, đây là nhà của bọn tôi mà, không phải nên nói là bé 11 dẫn cậu trở về mới đúng à?
Có điều ông Trang cũng không suy nghĩ nhiều, những ông chủ lớn đều thích nắm quyền chủ động mà.
Sau khi dọn hết trái cây trên bàn ra cốp xe sau, Trang Ngạn Du chợt hỏi: “Vậy ai sẽ lái xe về đây?”
Trang Ngạn Du nhớ rõ tầm trưa mấy người họ đều uống rượu, mặc dù đã qua một buổi chiều nhưng để cho an toàn, tốt nhất vẫn không nên lái xe thì hơn.
Mà Trang Ngạn Du làm người duy nhất không uống rượu, dù biết lái xe nhưng lại không có bằng lái.
Ôn Trầm Tập nói: “Không sao đâu, đã có người lái rồi.”
Trang Ngạn Du hỏi: “Ai cơ?”
Ôn Trầm Tập gọi một cú điện thoại, khoảng một phút đồng hồ sau, một chiếc xe đen chạy tới, trên xe còn có hai người đàn ông mặc vest đen.
Một người trong đó Trang Ngạn Du đã từng gặp, đó là vệ sĩ của Ôn Trầm Tập.
Cậu hiểu ra ngay.
Cũng đúng, giá trị con người của ba ông chủ đầy đều rất cao, sao có thể ra cửa mà không mang theo vệ sĩ được.
Có lẽ ngoại trừ hai người kia thì còn có những vệ sĩ đang ẩn nấp, chỉ là cậu không nhận ra mà thôi.
Trên đường trở về, họ chia ra ngồi trên hai chiếc xe do vệ sĩ lái. Nếu không chia thành hai chiếc thì tính luôn cả lái xe, một xe năm người sẽ rất chật chội.
Trang Ngạn Du vẫn ngồi cùng xe với Ôn Trầm Tập, Lê Tức thì ngồi chung xe với Quý Trí Viễn.
Chỗ ở trong nội thành của họ khác nhau, vừa vào nội thành đã tách nhau ra.
Ôn Trầm Tập để lái xe đưa Trang Ngạn Du đến tận cổng khu nhà cậu ở.
Anh cùng xuống xe với cậu, sau đó đưa người lên lầu rồi mới nói: “Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”
Trang Ngạn Du: “Ngủ ngon.”
Cậu đi được mấy bước, quay đầu vẫn thấy Ôn Trầm Tập đang đứng yên tại chỗ bèn hỏi: “Anh còn có chuyện gì sao?”
Ôn Trầm Tập im lặng hai giây, sau đó mới hỏi: “Ngày mai cuối tuần không phải tăng ca, cậu có bận chuyện gì không?”
Trang Ngạn Du: “Không có.”
Lúc này Ôn Trầm Tập mới nói tiếp: “Lần trước cậu tặng hoa quả cho Trí Viễn và Lê Tức xong, hai người họ có tặng lại quà cho cậu, tôi bận quá nên quên đưa, ngày mai tôi đưa sang cho cậu nhé?”
Trang Ngạn Du gật đầu nói: “Được thôi.”
Cậu nghĩ ngợi rồi nói: “Hay là tôi tới nhà anh lấy cũng được.”
Ôn Trầm Tập sửng sốt, không ngờ cậu lại muốn tới nhà anh.
Dựa theo tính toán của Ôn Trầm Tập, anh định tìm thời gian rồi mang quà đến tặng cậu, tiện thể mời cơm luôn.
Ôn Trầm Tập mừng thầm trong lòng, nhếch môi cười nhẹ: “Được. Vậy ngày mai cậu tới lúc mấy giờ?”
Trang Ngạn Du trầm tư suy nghĩ một lát: “Tôi thức dậy lúc 7 giờ, ăn xong bữa sáng rồi ra cửa lúc 7:40, phải ngồi giao thông công cộng nên sẽ chậm hơn anh một chút, chắc cỡ 43 phút, nói là khoảng tầm đó tại tôi cũng không thể tính toán chính xác được, xe công cộng thường có trạm dừng trạm không mà. Có điều tôi định gọi xe, nếu gọi xe thì…”
Trang Ngạn Du còn chưa tính xong đã bị Ôn Trầm Tập cắt ngang: “Không cần phiền phức như vậy đâu, để tôi đến đón cậu là được.”
Trang Ngạn Du nháy mắt nói: “Nếu anh lái xe qua đây sẽ tốn nhiều thời gian hơn nữa.”
Trang Ngạn Du có sự chấp nhất của riêng cậu trong vấn đề thời gian, chuyện gì cũng phải làm đúng giờ giấc.
Mặc dù bây giờ thói quen đã thay đổi ít nhiều, tựa như bây giờ cậu không còn đi ngủ lúc 10:15 nữa mà phải 11:30 mới ngủ.
Nhưng trong lòng cậu vẫn rất để bụng, luôn tính toán thời gian tỉ mỉ đâu ra đó.
Ôn Trầm Tập muốn nói đây là công việc của lái xe nhưng có lẽ Tiểu Du sẽ không quan tâm, vì vậy chỉ im lặng nhìn cậu không nói lời nào.
Trang Ngạn Du đột nhiên nói: “À, cũng có thể làm như vậy.”
Ôn Trầm Tập: “Ừ?”
Trang Ngạn Du: “Anh đợi tôi ở đây một chút, tôi thu dọn một bộ quần áo, đêm nay tới chỗ anh ở là được. Như vậy lái xe không cần vất vả tới đây một chuyến, mà ngày mai tôi cũng không cần tự mình bắt xe luôn.”
Nghe vậy, Ôn Trầm Tập dừng lại một chút.
Tới nhà anh… Ở?
Ôn Trầm Tập rõ ràng cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh hơn của mình, nghe rõ tiếng hầu kết chuyển động.
Trang Ngạn Du thấy anh không nói gì thì dè dặt hỏi: “Có được không?”
Cậu không khỏi thấp thỏm.
Đây chính là cách tiện nhất mà cậu có thể nghĩ ra.
Có điều trong đó còn có chút tư tâm xen vào.
Trang Ngạn Du âm thầm toan tính, Quý Trí Viễn và Lê Tức đều từng tới nhà Ôn Trầm Tập ở.
Nhưng cậu thì chưa từng.
Làm anh em tốt nhất, sao cậu có thể chịu thua ở chuyện này được?
Ôn Trầm Tập khàn khàn nói: “...Được.”
Trang Ngạn Du lập tức sáng bừng mắt: “Vậy anh đứng ở đây đợi tôi nhé, tôi lên lấy quần áo đã.”
Ôn Trầm Tập vội vàng đuổi kịp cậu: “Tôi với cậu cùng lên đó.”
Trang Ngạn Du cũng không từ chối: “Được chứ.”
Không biết có phải ảo giác của Ôn Trầm Tập không, nhưng bước chân của cậu trai trẻ chợt trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn tư thế nghiêm nghị nữa, trái lại có cảm giác nhẹ nhàng bay bổng.
Khiến anh cảm giác như Trang Du sắp bay lên trời vậy.
Vào thang máy, đến nơi cậu ở, tâm trạng Ôn Trầm Tập trở nên xao động, không hiểu sao lại có phần căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên anh tới nhà của Trang Ngạn Du , nhưng chỗ ở của cậu hoàn toàn khác biệt so với những gì anh đã tưởng tượng.
Đây chỉ là một nhà trọ tầm sáu mươi mét vuông, một phòng ngủ một phòng khách, một nhà bếp và một phòng vệ sinh, ngoài ra còn có một ban công lớn ở hướng nam.
Trong phòng cũng không bày trí gì nhiều, giống như chứng cưỡng ép kỳ lạ của Trang Ngạn Du vậy. Mỗi một vật dụng trong nhà, mỗi một món đồ đều được xếp ngay hàng thẳng lối, thậm chí ngay cả hướng cũng phải thống nhất với nhau.
Trong nhà Trang Ngạn Du cũng không có thứ gì thừa thãi nên trông có vẻ trống trải đơn điệu, mỗi một món đồ đều từng có dấu vết được dùng qua.
Ôn Trầm Tập còn chú ý tới gam phối màu trong nhà trọ như đã được tính toán cẩn thận.
Nên phối màu như thế nào mới là hoàn hảo nhất, tạo cảm giác thoải mái cho người ở thì Trang Ngạn Du sẽ phối theo như vậy.
Vậy nên dù chỉ là một nhà trọ nhỏ sáu mươi mét vuông nhưng lại khiến Ôn Trầm Tập có cảm giác như đang nhìn một ngôi nhà mẫu do nhà thiết kế làm ra.
Trang Ngạn Du rót cho anh một chén nước, nói: “Để tôi vào phòng thu dọn quần áo đã, anh cứ ngồi chơi tự nhiên.”
Ôn Trầm Tập: “Được.”
Thấy Trang Ngạn Du đi vào phòng ngủ chính, anh cố nhịn xuống xúc động muốn theo sau, nhất thời gọi với theo: “Nhớ mang thêm hai bộ quần áo.”
Trang Ngạn Du khó hiểu quay đầu lại.
Ôn Trầm Tập đẩy gọng kính, nói với giọng mà anh cho rằng là bình tĩnh với cậu: “Ngày mai là cuối tuần, cậu có thể ở lại chơi thêm một ngày, đợi hết cuối tuần rồi hãy đi làm. Đúng rồi, đồ dùng vệ sinh không cần mang theo đâu, ở nhà tôi đã có sẵn.”
Chuyện này đúng là niềm vui ngoài ý muốn với Trang Ngạn Du.
Mục tiêu cùng anh em gia tăng tình cảm sẽ hoàn thành nhanh hơn!
Nguyện vọng của cậu khi về hưu còn không phải là có thể cùng đi làm và tan ca với anh em, trải qua một cuộc sống nhàn nhã thoải mái hay sao?
Giọng của Trang Ngạn Du cũng hào hứng hơn trước: “Được, tôi đi ngay đây.”
Cậu nhanh nhẹn thu dọn bốn bộ quần áo.
Đúng vậy, cậu lén mang nhiều thêm hai bộ.
Trong lòng nghĩ hay lại lấy thêm một hai bộ, cố ý giả bộ để quên ở chỗ A Tập, sau này có thể kiếm cớ tới đó lấy về.
Trang Ngạn Du xách hành lý ra khỏi phòng ngủ, trong lòng có hơi chột dạ, ánh mắt lảng tránh: “Tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Cậu cũng không nói rõ mình mang theo mấy bộ, tâm tư thể hiện rất rõ ràng.
Ôn Trầm Tập cũng không hỏi, trực tiếp đứng dậy, tiện tay nhận lấy cái túi từ trong tay cậu.
Quần áo mùa hè đều rất mỏng và nhẹ, áo T-shirt đơn giản và mấy cái quần hưu nhàn cũng không chiếm dụng bao nhiêu vị trí, càng không nặng nề gì.
Ôn Trầm Tập xách theo cái túi, trong đầu không hiểu sao nghĩ đến một ngày nào đó của sau này, tất cả đồ dùng của Ngạn Du đều chuyển tới nhà anh thì tốt quá, chứ không phải chỉ mỗi một cái túi như bây giờ.
Đương nhiên là với một thân phận khác.
Sau khi rời khỏi nhà trọ của Trang Ngạn Du, Ôn Trầm Tập trực tiếp đưa người về nhà mình.
Trên đường, anh cũng không ghé chỗ khác, chỉ sợ lát nữa Trang Ngạn Du lâm thời nhớ tới chuyện gì đó mà đi giải quyết thì sẽ không chịu tới nhà anh nữa.
Chờ đến khi Trang Ngạn Du bước vào cửa nhà anh rồi, tâm trạng như đang treo lơ lửng trên mây của Ôn Trầm Tập mới hơi thả lỏng.
Ôn Trầm Tập dẫn Trang Ngạn Du tới phòng khách duy nhất trong nhà, xếp quần áo của cậu vào trong phòng rồi hỏi: “Buổi tối cậu ngủ ở phòng này được không?”
Trước đây anh không thích việc có người thường xuyên tới nhà mình, chỉ có Quý Trí Viễn hoặc Lê Tức từng đến nên chỉ chừa một phòng cho khách.
Những phòng khác đều bị sửa thành phòng tập thể thao hoặc đập thông ra thành phòng sách.
Trong mắt Trang Ngạn Du lóe lên tia thất vọng.
Cậu cứ tưởng chỉ cần đến nhà anh em ở thì có thể cùng ngủ như lúc còn ở khách sạn, trước khi ngủ còn tâm sự với nhau, nói một chút về cái nhìn cuộc sống của mỗi người.
Kết quả lại thành mỗi người một phòng.
Thất vọng thì thất vọng, nhưng Trang Ngạn Du cũng hiểu, số hiệu là từng bước từng gõ ra, trình tự cũng cần có quá trình vận hành từ đầu.
Cho dù là người nào cũng không thể đột ngột nhảy tới phần giữa hoặc chạy tới kết cục được.
Nếu thật sự xuất hiện loại tình huống này, vậy chỉ có một giải thích là bug thôi.
Vậy nên, tình cảm cũng cần từng bước tiến tới.
Trang Ngạn Du thuyết phục chính mình: “Được, tôi ngủ ở đâu cũng được.”
Ôn Trầm Tập vẫn luôn chăm chú quan sát Trang Ngạn Du sẽ không bỏ sót sự thất vọng xẹt qua trong mắt cậu, anh nhìn lại phòng, là do đơn giản quá sao? Hay là tại giường nhỏ quá?
Ôn Trầm Tập im lặng hai giây, nói: “Nếu không, cậu ngủ ở phòng ngủ chính đi?”
Trang Ngạn Du đột nhiên vui mừng: “Vậy anh sẽ ngủ ở đâu?”
Ôn Trầm Tập: “Tôi ngủ ở phòng cho khách là được.”
Trang Ngạn Du: “...À.”
Cậu nói: “Vậy thì không cần đâu, tôi ngủ ở đây cũng được.”
Quả nhiên vẫn không thể nóng vội.
Loài người có câu nói: Dưa hái xanh không ngọt.
Trí tuệ của con người thật sự là vô cùng vô tận, đời trước cậu chỉ là một hệ thống nên không thể nào so sánh được.
Sau khi treo quần áo vào trong đủ đồ, Trang Ngạn Du nhìn thấy trên quần áo có nếp uốn thì có hơi khó chịu, nhưng ở đây cũng không phải nhà của cậu, không biết có bàn là không.
Trang Ngạn Du nhìn chằm chằm nếp uốn một hồi lâu, suy tư hai giây, quyết đoán đóng cửa tủ quần áo lại, sau đó thở phào một hơi —— tốt lắm, mắt không thấy tim không phiền.
Vẫn còn sớm, bây giờ chỉ mới 9 giờ, Trang Ngạn Du quyết định cất quần áo rồi ra khỏi cửa.
Ở trong phòng bếp, Ôn Trầm Tập đang gọt trái cây.
Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu hỏi cậu: “Có muốn ăn dưa hấu không?”
Trang Ngạn Du nhìn thấy quả dưa hấu siêu bự kia, liếc mắt một cái đã nhận ra: “Đây là do ba tôi trồng nè.”
Ôn Trầm Tập nhếch môi cười: “Đúng vậy, tôi vừa ăn thử một miếng, rất ngọt.”
Trang Ngạn Du đi qua, đeo bao tay giữ tươi vào, lấy trái dưa hấu Ôn Trầm Tập đã cắt xong qua, xếp từng miếng từng miếng vào trong đĩa, tiện thể nhét một miếng bỏ vào trong miệng, trong lòng có hơi bối rối.
Cắt hơi xấu.
Nhưng mà đúng là rất ngọt.
Trang Ngạn Du híp mắt lại, cậu chưa bao giờ phải lo đối với trái cây do ông Trang trồng, bởi chẳng có ai am hiểu chuyện gieo trồng hơn ông.
Nhìn dáng vẻ híp mắt hưởng thụ của cậu, Ôn Trầm Tập cũng nở nụ cười.
Hai người cùng nhau chia ra ăn hết quả dưa hấu, Ôn Trầm Tập mới đưa quà đáp lễ lần trước của Lê Tức và Quý Trí Viễn cho Trang Ngạn Du.
Là đồng hồ và khuy áo.
Thật ra Trang Ngạn Du chưa từng sử dụng hai món này bao giờ, nhưng cậu vẫn lễ phép nhắn tin cảm ơn với hai người họ, nói rằng cậu rất thích món quà họ tặng.
Ôn Trầm Tập: “Nếu không thích đeo thì không cần đeo, cứ để ở trong nhà là được.”
Trang Ngạn Du: “Được.”
Hai người lại ngồi trong chốc lát, dọn dẹp hết vỏ dưa. Thấy đã sắp 10 giờ, Ôn Trầm Tập bèn giục Trang Ngạn Du đi tắm rửa.
Chờ cậu tắm rửa xong đi ra, sấy tóc, lấy quần áo bẩn ra giặt thì vừa đúng 11 giờ.
Ôn Trầm Tập đuổi người về phòng cho khách, cùng lên lầu hai rồi dừng lại trước cửa phòng, từ chối vào theo phép lịch sự: “Nếu cậu cần thêm gì thì cứ nói với tôi, tôi ở căn phòng ngay bên cạnh cậu, hoặc là nhắn tin, gọi điện thoại cho tôi cũng được.”
Trang Ngạn Du đứng ở trước cửa, nháy mắt nói: “Được.”
Ôn Trầm Tập săn sóc đóng cửa lại thay cậu.
Trang Ngạn Du mang theo tâm trạng phơi phới thay đồ ngủ rồi nằm lên giường.
Cậu nhắm mắt lại muốn ngủ, cảm thấy mí mắt tràn đầy biểu tượng vui vẻ.
Trang Ngạn Du lại mở to mắt, lấy di động ra, đi đến cạnh cửa rồi quay video khắp cả căn phòng để giữ làm kỷ niệm, lúc này mới nằm xuống lần nữa.
Lần đầu tiên ở lại nhà của anh em tốt nên Trang Ngạn Du có hơi kích động.
Cậu vươn tay, sờ thử trái tim đang nhảy nhót nơi lồng ngực, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp tim nhanh hơn so với bình thường.
Trang Ngạn Du nghĩ mãi nhưng vẫn không ngủ được.
Vì thế cậu gấp gáp lôi di động ra, muốn chia sẻ với ba về tiến triển mới nhất trong mối quan hệ “anh em tốt” hiện tại.
Nhưng thấy đã quá trễ, chắc là ông Trang đã đi ngủ từ sớm.
Ông Trang là sinh vật còn đúng giờ giấc hơn cả cậu, mỗi ngày kiên trì 9 giờ ngủ, buổi sáng 6 giờ thức giấc.
Trang Ngạn Du trở mình lướt danh bạ trong Wechat.
Danh bạ của cậu rất ít, cộng lại chưa vượt quá 30 người, trên cơ bản đều là đồng nghiệp.
Mà đồng nghiệp thì cậu chỉ thân thiết với mỗi Chu Tuyền và quản lý Từ.
Có điều, ngay cả Chu Tuyền cũng không biết anh em tốt của cậu là ai, có muốn cũng không thể chia sẻ với anh ta niềm vui của cậu được. Trang Ngạn Du đang do dự có nên tâm sự với quản lý Từ hay không thì đột nhiên dừng tay lại, tầm mắt chú ý tới tên một người ngay trên đó.
Quý Trí Viễn.
Trang Ngạn Du mím môi, chọn anh ta đi, dù sao cũng biết nhiều hơn.
Trang Ngạn Du nhắn tin cho Quý Trí Viễn: [Anh và Lê Tức về đến nhà chưa?]
Quý Trí Viễn mấy phút sau mới nhắn lại: [Mới chạy đi uống rượu, tới bây giờ mới xong. Sao vậy? Toi còn đang thua đây này.]
Quý Trí Viễn vừa về đã lôi kéo Lê Tức uống rượu, muốn moi bí mật giữa hắn và Ôn Trầm Tập.
Nhưng tửu lượng của Lê Tức quá tốt, Quý Trí Viễn đã uống tới đầu óc choáng váng mà hắn còn chưa say.
Quý Trí Viễn chỉ có thể buông tha.
[Quý Trí Viễn: Nói đi, có phải hối hận hôm nay đã làm ra chuyện tàn nhẫn với tôi không]
[Quý Trí Viễn: Bây giờ định tới giải thích với tôi hử?]
[Quý Trí Viễn: Tôi nói cho cậu biết! Trễ rồi, tôi, không, chịu!]
[Trang Ngạn Du: Tôi còn chưa về nhà.]
Quý Trí Viễn còn đang lẩm bẩm, thầm nghĩ nhất định phải để cho Trang Ngạn Du nhắn xin lỗi 100 lần thì mới chịu tha thứ.
Kết quả vừa nhìn thấy Trang Ngạn Du nhắn thế, anh ta nhất thời sửng sốt: [Sao cậu còn chưa về nhà? Không phải cậu đi chung một xe với lão Ôn à?]
[Trang Ngạn Du: Đúng rồi.]
[Quý Trí Viễn: Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?]
Trang Ngạn Du phát định vị qua cho anh ta.
[Trang Ngạn Du: Tôi ở đây này.]
[Quý Trí Viễn: Địa chỉ này sao quen quá.]
[Quý Trí Viễn: Đệch! Cậu đang ở nhà lão Ôn hả?]
Trang Ngạn Du không nhịn được lộ ra nụ cười, lúm đồng tiền hiện lên thấp thoáng.
Bề ngoài vui vẻ không thôi nhưng động tác vẫn bình tĩnh tự nhiên.
[Trang Ngạn Du: Ừm, đêm nay tôi sẽ ở lại đây.]
[Quý Trí Viễn: !!!]
[Quý Trí Viễn: Cậu tới nhà lão Ôn để làm gì?]
[Trang Ngạn Du: Bọn tôi là anh em tốt mà, tới nhà anh em tốt ở một đêm cũng bình thường thôi.]
Quý Trí Viễn hoàn toàn không chịu nổi!
Hôm nay anh ta phát hiện ra Ôn Trầm Tập và Lê Tức có bí mật riêng đã rất bực mình rồi!
Bây giờ ngay cả cậu nhân viên chỉ mới quen biết mấy tháng cũng đã vượt mặt anh ta, sắp cướp anh em tốt của anh ta đi luôn rồi!
Ai có thể thấu hiểu cảm giác này đây?
Hai người chính là anh em đã quen biết nhau từ thời còn mặc tã lót đấy!
Lê Tức thì thôi, dù sao cũng là lúc vào tiểu học mới biết nhau, tính đến bây giờ tình cảm cũng kéo dài được hai mươi năm, có bí mật cũng không sao cả.
Nhưng Trang Ngạn Du thì khác!
Họ chỉ mới quen nhau được mấy tháng!
Trang Ngạn Du thấy phía Quý Trí Viễn không còn nhắn tin tới nữa.
Cậu cũng không bận tâm, vui vẻ quăng di động sang một bên.
Quả nhiên, sau khi làm người rồi thì sẽ khác hẳn.
Sau khi chia sẻ tâm trạng của mình với bạn bè xong, cậu thấy tốt hơn rất nhiều, còn có cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
Trang Ngạn Du cảm nhận một chút, loại thỏa mãn có chút giống như lúc trước ký chủ đã nói, khi ký chủ luyện công sẽ có cảm giác thân thể căng tràn.
Trang Ngạn Du cảm thấy hài lòng đi ngủ.
Chất lượng giấc ngủ của cậu vẫn luôn rất tốt, tâm trạng nhẹ nhõm một cái là vừa nhắm mắt lại đã ngủ say.
Lúc 0:12 rạng sáng, tiếng chuông cửa vang lên liên hồi.
Ôn Trầm Tập thông qua camera gắn ngoài cửa nhìn thấy người nhấn chuông là Quý Trí Viễn, nhấn mở cửa để cho anh ta vào, sau đó anh mới đứng dậy ra cửa.
Trong một căn phòng khác.
Trong màn đêm chợt truyền đến một ít tiếng ồn, bởi vì thanh âm có hơi lớn nên Trang Ngạn Du vốn còn đang ngủ say cũng bị đánh thức, cậu hơi nhíu mày rồi dần tỉnh lại.
Trang Ngạn Du ngồi dậy, ngẩn ngơ nhìn về phía cửa phòng.
Thanh âm này từ bên ngoài truyền tới, hình như là tiếng nói chuyện của Ôn Trầm Tập và Quý Trí Viễn.
Hửm? Quý Trí Viễn?
Sao anh ta lại ở chỗ này?
Trang Ngạn Du lập tức tỉnh táo lại, xỏ giày vào rồi đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, vừa lúc nghe thấy Quý Trí Viễn nói: “Cũng đâu phải tôi chưa từng ở nhà ông đâu chứ, Tiểu Du nói ngủ lại nhà anh em tốt là chuyện bình thường mà!”
Trang Ngạn Du: “?”
Nghe được tiếng vang, hai người đồng thời quay qua nhìn cậu.
Quý Trí Viễn nói: “Tiểu Du đến đây, không tin ông cứ hỏi Tiểu Du đi.”
Trang Ngạn Du mặt không chút thay đổi: “...”
Nếu cậu biết sớm Quý Trí Viễn sẽ suốt đêm chạy tới đây thì cậu đã không thèm nhắn tin khoe anh ta làm gì!
Chẳng biết có ai tức giận không, nhưng mà bây giờ cậu thấy rất hối hận.
Ôn Trầm Tập xoa mày, nhìn thấy Trang Ngạn Du bèn áy náy nói: “Xin lỗi cậu, có phải bọn tôi đánh thức cậu không? Cái tên này chạy đi uống rượu, chắc đã uống nhiều quá rồi nên mới ồn ào chạy tới đây đòi ngủ lại.”
Trang Ngạn Du làm đầu sỏ gây tội hơi mím môi, không khỏi chột dạ nhìn sang hướng khác.
Ôn Trầm Tập nhẫn nại nói với Quý Trí Viễn: “Nhà của tôi có mỗi một phòng cho khách nhưng đã để lại cho Tiểu Du ở rồi.”
Quý Trí Viễn không quan tâm nói: “Không sao hết, tôi ngủ chung với Tiểu Du cũng được, đàn ông con trai cần gì phải sợ.”
Sau đó anh ta quen cửa quen nẻo đi về phía phòng cho khách mà Trang Ngạn Du đang ở lại.
Lúc say, anh ta chỉ một lòng một dạ nghĩ hai người họ là anh em tốt với nhau, nếu anh em khác đã chơi chung thì anh ta cũng phải tham gia cùng.
Không tham gia thì không phải anh em!
Trước kia ở ký túc xá, họ còn từng chơi game cùng nữa kìa!
Ôn Trầm Tập: “...”
Ôn Trầm Tập nhìn thời gian, đã trễ thế này rồi mà Quý Trí Viễn còn uống rượu, anh cũng không yên tâm để anh ta trở về như vậy.
Nhưng sao anh có thể để Quý Trí Viễn ngủ chung với Trang Ngạn Du được?
Ôn Trầm Tập im lặng hai giây, nói: “Tiểu Du qua ngủ chung với tôi đi.”
Trang Ngạn Du còn đang bực bội, nghe vậy lập tức trừng lớn mắt.
Ôn Trầm Tập lo lắng cậu sẽ ngại, nhẹ giọng hỏi: “Có ổn không?”
Trang Ngạn Du không chút nghĩ ngợi: “Ổn lắm!”
Thậm chí còn có chút không thể tin nổi, niềm vui tới quá nhanh khiến nhất thời cậu cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Không ngờ… Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Trang Ngạn Du chăm chú nhìn Quý Trí Viễn, nếu cậu biết anh ta còn có tác dụng này thì cậu đã nhắn tin từ sớm rồi!
Trang Ngạn Du không đợi Ôn Trầm Tập nói thêm, nhanh chóng xoay người trở lại phòng.
Một phút đồng hồ sau, cậu cầm theo quần áo của mình, mắt lấp lánh nhìn Ôn Trầm Tập và phòng ngủ chính đằng sau anh, nói: “A Tập, tôi ngủ ở bên trái hay là ngủ bên phải?”
Ôn Trầm Tập: “...”
Có phải ảo giác của anh không?
Sao anh thấy cậu cứ gấp không chờ nổi vậy?
Anh cẩn thận nghĩ lại. Đúng rồi, không cần hỏi, sao có thể không chờ mong được chứ? Hồi trước khi đi công tác, anh cũng đã được trải nghiệm rồi mà.
Vậy nên, đừng hỏi.
Thỉnh thoảng không hỏi cũng là một điều tốt cho bản thân.
Ôn Trầm Tập hít sâu một hơi: “Cậu muốn ngủ ở bên nào cũng được.”
Trang Ngạn Du vào trong xem xét, chỉ cần nhìn đồ trên giường cũng nhận ra được bên nào có người ngủ.
Giường của Ôn Trầm Tập rất lớn, chỉ có một mình anh thì không ngủ hết không gian lớn như vậy, anh chỉ nằm ở phía bên phải.
Đương nhiên Trang Ngạn Du sẽ chọn phía bên trái, trước khi lên giường còn gấp gọn quần áo của mình để bên cạnh.
Chờ Ôn Trầm Tập sắp xếp cho Quý Trí Viễn xong, trở về phòng ngủ đã thấy cậu ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi anh,
Vừa thấy anh vào, ánh mắt cậu đã tỏa sáng rực rỡ như bầu trời đầy sao.
Ôn Trầm Tập hơi dừng bước, có cảm giác như đang tự vác đá đập chân mình.
Cũng không biết có phải do hôm nay đã ăn quá nhiều thuốc bổ không mà Ôn Trầm Tập cảm thấy cơ thể mình dần nóng lên, hơn nữa còn có xu hướng càng nghiêm trọng thêm.
Trang Ngạn Du: “Anh Viễn đã ngủ chưa?”
Ôn Trầm Tập nghe thấy giọng mình có hơi khàn đáp lời: “Ngủ rồi.”
Trang Ngạn Du vỗ vị trí trí bên cạnh cậu: “Vậy chúng ta cũng nhanh đi ngủ thôi.”
Ôn Trầm Tập đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Trang Ngạn Du: “A Tập?”
Ôn Trầm Tập: “Không thì để tôi ra sô pha ngủ đi.”
Trang Ngạn Du nhìn anh, gương mặt xinh đẹp chợt cúi gằm xuống, ánh sáng trong mắt cũng vụt tắt.
Khuôn mặt xinh đẹp của cậu dưới ánh đèn mông lung tạo cảm giác rất đáng thương và tủi thân.
Ôn Trầm Tập không quan tâm nhiều nữa, vội vàng nói: “Đừng hiểu lầm, không phải tại tôi không muốn ngủ cùng cậu đâu, tôi chỉ sợ cậu thấy chật chội.”
Trang Ngạn Du: “Giường ở khách sạn lúc chúng ta đi công tác còn nhỏ hơn nhiều.”
Khi đó cậu cũng đâu thấy chật.
Ôn Trầm Tập không nói được gì nữa, nhấc bước chân nặng nề leo lên giường.
Sau khi anh nằm xuống, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy nụ cười mỉm của Trang Ngạn Du.
Thấy anh nhìn qua, Trang Ngạn Du không cười nữa mà tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
Ôn Trầm Tập có chút bất đắc dĩ, anh vươn tay xoa đầu cậu, hỏi: “Tiểu Du, tôi hỏi cậu một chuyện.”
Trang Ngạn Du: “Anh nói đi.”
“Cậu cảm thấy nếu là anh em tốt với nhau thì nên như thế nào?”
Trang Ngạn Du đáp không chút do dự: “Có thể vì anh lên núi đao xuống biển lửa! Dùng cả mạng sống của mình để trợ giúp cho anh!”
Ôn Trầm Tập: “...”
Ôn Trầm Tập ngồi dậy: “Không phải vậy, cậu xem phim nhiều quá rồi đấy.”
Trang Ngạn Du im lặng.
Đời trước, cậu thấy nhóm anh em tốt của ký chủ Long Ngạo Thiên toàn thế mà.
Tặng thiên tài địa bảo, tặng linh thạch pháp bảo, tặng linh sủng tọa kỵ, có người còn tặng mỹ nhân đệ nhất ở giới Tu Chân.
Ôn Trầm Tập nói: “Xin hãy thực tế một chút đi.”
Trang Ngạn Du cũng từng dẫn hai vị Long Ngạo Thiên ở thế giới hiện đại, nhưng phần lớn đều là giới Tu Chân.
Hai vị ở hiện đại kia hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh, cậu thì không thể tách ra khỏi thân thể của Long Ngạo Thiên nên đã từng nhìn thấy hết những người tới gặp Long Ngạo Thiên.
Mà người có thể xuất hiện bên cạnh Long Ngạo Thiên, sao có thể là người bình thường được.
Dù có thì đa phần cũng bởi vì bị Long ngạo Thiên khuất phục, ở bên cạnh hô hào “đẹp trai quá”, “giỏi quá” hay là “Người này thật sự quá khủng bố” đại loại như vậy. Nếu muốn thực tế ấy à . . . . .
Nếu thế thì ——
“Tặng tiền tặng xe tặng nhà… À, còn có người tặng cả công ty nữa.”
Ôn Trầm Tập: “...”
Anh tìm được điểm mấu chốt: “Có người? Cậu từng gặp qua rồi?”
Trang Ngạn Du mím môi, nói rất qua loa: “Trước đây từng thấy.”
Ôn Trầm Tập đoán là khi cậu còn đi học đã từng gặp phải mấy cậu ấm tiêu tiền như nước hoặc mấy người từng lăn lộn trong xã hội đen.
Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì tốt nên mới khiến cậu có suy nghĩ lệch lạc như vậy.
Khó trách Du Du cứ hay tặng quà này kia cho anh… Mỗi ngày còn lo lắng anh thiếu tiền, ra sức kiếm tiền giúp anh nữa.
Ôn Trầm Tập thở dài, nhanh chóng bỏ qua đề tài này.
Không phải cứ muốn sửa là sửa được tư tưởng, anh chỉ còn cách từ từ nắn lại đúng cho cậu.
Ôn Trầm Tập im lặng hai giây, còn nói: “Thật ra rất hiếm khi hai người đàn ông trưởng thành cùng ngủ với nhau, hơn nữa còn là cái kiểu nằm chung một giường như vậy. Ngay cả giữa anh em với nhau cũng rất hiếm, trù khi là lúc ra ngoài làm việc mà gặp phải tình huống đột xuất thôi.”
Ngụ ý, bây giờ họ không phải đang trong tình huống đặc thù.
Trang Ngạn Du khó hiểu hỏi: “Sao lại thế?”
Cậu đọc vanh vách: “Trong Hồi 45 “Tam Quốc Diễn Nghĩa” của La Quán Trung: Du nói: “Đã lâu không chung giường với Tử Dực, đêm nay chúng ta sẽ ngủ chung”, ngủ chung ở đây ý chỉ là hai người có quan hệ…”
Ôn Trầm Tập che miệng cậu lại, ôm chặt người vào trong lòng rồi nói: “Đi ngủ nào, đừng nói nữa.”
Anh đầu hàng.
Trang Ngạn Du: ?
Ngủ bây giờ luôn á?
Cậu vẫn còn rất nhiều điển cố về tình cảm thân thiết giữa chúa công và thuộc hạ nè.
Ôn Trầm Tập: “Nhắm mắt lại.”
Trang Ngạn Du: “Ò.”
Tác giả nói:
PS—-
Sếp khác: Trăm phương ngàn kế để lôi người thương lên ngủ cùng.
Ôn Trầm Tập” Người thương của tui trăm phương ngàn kế tìm cách ngủ chung, thế mà tui còn không được ôm không được hun.
*
Thiệt đó! Là tình anh em trước kia khiến tui hiểu sai!
Cá Cá tán thành: Tui thật sự đang nghiêm túc học xem nên ở chung với anh em tốt dư lào nè!